Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm! - Chương 59
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!


Chương 59


Trần Y Y vốn hi vọng mấy người Thường thúc sẽ cùng nàng chuyển đến kinh thành.

Nhưng là Thường thúc lại không đồng ý, bởi vì hắn đã hơn nửa đời người đều sống bám đất, bám đồng, đã quen với cuộc sống sơn dã nơi thôn nhỏ, căn bản không quen nếp sống sinh hoạt của nhà quyền quý.

Hắn như vậy nếu đi theo Trần Y Y, sẽ chỉ kéo chân nàng, khiến nàng bị người ta chê cười là có một người phụ thân quê mùa.

Thường thúc biết Trần Y Y sẽ không ghét bỏ hắn, nhưng là hắn lại không nỡ làm cho nàng mất mặt, mặc dù Trần Y Y vốn không cần cái gọi là mặt mũi đó.

Hơn nữa, sở dĩ lúc trước Thường thúc đi theo Trần Y Y là bởi vì lo lắng nàng thân nữ tử một mình bôn ba, bộ dạng lại hết sức xinh đẹp, trong thời đại loạn lạc thế này sẽ dễ bị kẻ xấu để ý đến.

Nay Sở nhị gia đã thanh tỉnh, trở thành một vị tướng quân người người e sợ.

Trần Y Y dường như cũng đã không còn khúc mắc gì trong lòng, muốn trở về bên cạnh hắn, Thường thúc cũng không còn lo lắng gì nữa.

Vốn là Tiểu Ngư muốn đi theo Trần Y Y, nhưng hắn thấy Thường thúc không đồng ý, cũng thay đổi quyết định, không rời đi cùng nàng.

Bởi vì mấy hài tử bọn hắn, hiện tại chính là dưỡng tử của Thường thúc. Nếu bọn hắn rời đi, sau này Thường thúc tuổi già sức yếu sẽ không có ai đến chiếu cố người.

Còn có bọn hắn đều là hài tử thôn quê lỗ mãng, cũng không muốn sinh hoạt tại một gia đình toàn là quy quy củ củ.

Lúc gần đi tâm tình Trần Y Y có chút khổ sở, trong lòng nàng, đã đem Thường thúc chăm sóc nàng mấy năm nay xem như người thân.

Nay nàng cùng Sở Trác hòa hảo rồi, liền muốn mang Thường thúc cùng nhau trải qua những ngày tháng tốt lành, nhưng là Thường thúc lại không nguyện ý đi cùng nàng a. Trong lòng nàng mười phần không nỡ, nhưng nàng cũng biết chuyện này không cách nào cưỡng cầu.

Đồ vật Trần Y Y cần thu dọn cũng không nhiều lắm, đa số đều là đồ dùng hằng ngày của Đoàn Tuyết.

Trước khi đi, Trần Y Y đã để lại cho Thường thúc không ít bạc. Đồng thời cũng cùng bọn họ đưa ra hứa hẹn, sau này chắc chắn sẽ thường xuyên trở về thăm họ.

Cũng may hiện tại thế đạo đã thanh bình, sơn phỉ linh tinh xung quanh cũng đã bị Sở Trác tiêu diệt.

Hơn nữa Vân Mộc Hà đã nói vài lời với quan phụ mẫu ở trấn này, lệnh cho hắn ta chiếu cố gia đình này một chút, lúc này Trần Y Y mới không cam lòng rời đi.

Sở Trác bởi vì lần này còn mang theo hai mẫu nữ Trần Y Y, nên trêи đường hồi kinh đã dùng xe ngựa.

Đám người Phó Linh hành quân đánh trận lâu ngày, vốn đã quen việc ăn gió nằm sương, nay đột nhiên được ngồi trong xe ngựa ấm áp lại thoải mái, ngược lại cả đám bọn hắn lại thập phần không được tự tại.

Không đợi Sở Trác đuổi bọn hắn ra ngoài, bọn hắn đã chịu không nổi, chủ động xin ra bên ngoài cưỡi ngựa.

Sau đó trong xe ngựa rộng rãi chỉ còn lại Sở Trác, Trần Y Y, Đoàn Tuyết cùng cô nương câm.

Cô nương câm ngoại trừ lúc chiếu cố Đoàn béo, thời gian còn lại cơ hồ đều không có cảm giác tồn tại.

Sau khi Đoàn Tuyết cùng cô nương câm quen thuộc, liền không còn bài xích nàng thân cận. Ngẫu nhiên còn có thể a a a cùng cô nương câm giao lưu đơn giản.

Mấy ngày nay Sở Trác cũng vô cùng yên tĩnh, trêи đường đi dường như đều ngủ đến ngon ngọt.

Mà tại lúc hắn ngủ, còn muốn lôi kéo tay Trần Y Y. Cho dù thời tiết bây giờ càng lúc càng nóng, hắn cũng mặc kệ tất cả phải nắm chặt tay nàng cho bằng được, nói gì cũng không chịu buông tay.

Ngay từ đầu Trần Y Y còn có chút bất mãn, sau đó lại thấy bộ dáng mệt mỏi đến mức ngủ hoài không tỉnh của hắn, không nhịn được lo lắng.

Sau đó nàng từ trong miệng Phó Linh biết được, không phải thân thể Sở Trác có bệnh ẩn gì, mà là suốt thời gian qua hắn đều không được nghỉ ngơi thật tốt.

Từ sau khi Sở Trác tiếp nhận binh quyền của Huyền Vũ quân, có không ít thế gia vọng tộc vô cùng bất mãn, cả đám đều nhìn chằm chằm, chờ Sở Trác gây ra chuyện cười gì.

Nay Sở Hủ đã trở thành Nhϊế͙p͙ Chính vương, hắn đang rất cần một người đáng tín nhiệm, trở thành thanh kiếm lợi hại nhất trong tay hắn, giúp đỡ hắn chỉnh đốn triều cương, kiểm soát lãnh thổ.

Quan trọng hơn hắn càng cần một người đủ mạnh mẽ để áp chế đám thế gia vọng tộc kia, trở thành uy hϊế͙p͙ lớn nhất đối với mấy kẻ không an phận đó.

Sở Trác thân làm đệ đệ Sở Hủ, không còn nghi ngờ gì chính là sự lựa chọn hoàn hảo nhất.

Điểm trọng yếu nhất chính là, tính cách táo bạo khác người của Sở Trác, cùng với phong cách làm việc tâm ngoan thủ lạt, đều vô cùng thích hợp với nhân vật này.

* Tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn ngoan độc.

Vì để đạt tới hiệu quả mà Sở Hủ mong muốn, khoảng thời gian qua Sở Trác cơ hồ đều đang liều mạng. Hắn giống như không cần mạng mình nữa, không ngủ không nghỉ đem tất cả những kẻ có khả năng uy hϊế͙p͙ Sở Hủ diệt sạch.

Sau khi Sở Hủ biết được tin tức này, liền hạ tử lệnh cho Phó Linh mau đem người mang về, nhưng mà Sở Trác căn bản không nghe theo Phó Linh, thiếu chút nữa còn lấy luôn mạng quèn của hắn a.

Sở Hủ rơi vào đường cùng chỉ có thể xuất đòn sát thủ, nhờ lão phu nhân chính tay viết một phong thư.

Cũng chính là hai ngày trước khi tìm thấy Trần Y Y, Sở Trác đã nhận được thư của lão phu nhân, thế này mới bất đắc dĩ định hồi kinh một chuyến.

Cũng chính vì Sở Trác liều mạng như thế, đã làm không ít người phải thay đổi cách nhìn về hắn. Thậm chí ngay cả mấy tướng quân tâm cao khí ngạo, cũng không nhịn được trong lòng thập phần bội phục vị Sở nhị gia trẻ tuổi tài cao này.

Phó Linh còn nói cho Trần Y Y biết, thời điểm bọn hắn tiến đánh sơn trại, Sở Trác vì nhanh chóng giải quyết đám sơn phỉ kia, thiếu chút nữa đã khiến chính bản thân hắn cũng nổ chết trong sơn trại.

Mặc dù thời điểm Phó Linh nói những chuyện này, sắc mặt hết sức nhẹ nhõm, nhưng Trần Y Y lại hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, tình cảnh lúc ấy hung hiểm cỡ nào a.

Trần Y Y nghĩ nếu không phải Sở Trác mạng lớn, nói không chừng nàng đã không có cơ hội trùng phùng cùng hắn. Trần Y Y nghĩ vậy trong lòng không nhịn được sợ hãi cùng tức giận.

Nàng vốn không có gặp qua một Sở Trác cuồng ngạo đến mức không cần mạng sống, tức giận đến mức nàng lập tức muốn hung hăng cùng Sở Trác tính sổ.

Vân Mộc Hà nhìn Trần Y Y tức giận đùng đùng rời đi, nhịn không được lo lắng nói: ” Nếu như tướng quân biết chúng ta nói ra chuyện này, không biết có một đao chặt đầu chúng ta luôn không? “

Mặc dù bởi vì Trần Y Y trở về, tính tình Sở Trác đã chuyển biến tốt hơn trước kia. Nhưng trong lòng Vân Mộc Hà vẫn rất e sợ vị tướng quân trẻ tuổi này.

Không giống với Vân Mộc Hà nơm nớp lo sợ, Phó Linh thoải mái hơn rất nhiều.

Hắn cười nói với Vân Mộc Hà: ” Ngươi tên khờ khạo này, chúng ta cũng không có nói xấu tướng quân, chúng ta làm như vậy là đang giúp ngài ấy a. Tướng quân không chỉ không tức giận, nói không chừng về sau còn khen thưởng cho chúng ta đó. “

Vân Mộc Hà là tên khờ chính hiệu, chuyện này trêи dưới Huyền Vũ quân ai cũng rõ ràng. Chỉ có mình hắn nghe Phó Linh nói còn bày ra vẻ mặt mờ mịt không hiểu.

Bất quá Phó Linh đều đã nói như vậy, Vân Mộc Hà cảm thấy nhất định sẽ không có chuyện gì. Bởi vì Phó Linh là người có đầu óc vô cùng nhạy bén, lại thông minh, lời hắn nói chắc chắn sẽ không sai.

Sau khi Trần Y Y lên xe ngựa, cô nương câm liền ôm Đoàn Tuyết xuống.

Hai ngày gần đây khí trời rất nóng, vì không để Trần Y Y cùng Đoàn Tuyết bị cảm nắng, bọn họ đều là đêm đi ngày nghỉ.

Bởi vì trêи đường đi không phải lúc nào cũng gặp được khách điếm, có lúc thời tiết quá nóng, bọn hắn liền dừng ở chân núi hoặc vào rừng cây nhỏ nghỉ ngơi.

Lúc này xe ngựa đang dừng tại một rừng cây nhỏ, cô nương câm liền ôm Đoàn Tuyết đi dạo xung quanh.

Đoàn Tuyết đã mấy ngày chưa được ra khỏi xe ngựa, đột nhiên lại nhìn thấy mấy mảng xanh xanh đỏ đỏ của núi rừng, nhịn không được hưng phấn nhìn chung quanh.

Tiểu thịt viên mấy ngày nay cũng thập phần buồn bực, vừa được thả ra liền lập tức chạy loạn bốn phía.

Mấy người Phó Linh nhìn thấy cô nương câm xuống xe ngựa, có người ngắm ngía khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Đoàn Tuyết, nhịn không được cảm thán: ” Nếu không phải nhìn thấy nữ nhi của tướng quân, ta cũng không phát hiện tướng quân của chúng ta thế nhưng lại vô cùng đẹp mắt. “

Vân Mộc Hà nghe vậy gật đầu, ngày thường bọn họ đều bị Sở Trác âm tình bất định dọa choáng váng, nào còn dám cả gan nhìn xem hắn có đẹp mắt hay không.

Phó Linh nhìn bộ dáng khả ái của Đoàn Tuyết, không nhịn được tiến lên trêu đùa nàng một phen.

Kết quả Đoàn Tuyết đang mải mê ngắm nhìn một con tiểu hồ điệp, lại bị Phó Linh thình lình xuất hiện chắn ngang tầm mắt.

Thịt trêи gương mặt Đoàn béo xiết chặt lại, lập tức bất mãn đưa tay đẩy Phó Linh.

Đừng nhìn Đoàn Tuyết chỉ mới hơn một tuổi, khí lực đẩy người kia thế nhưng lại không nhỏ chút nào.

Phó Linh đã sớm được lãnh giáo sự lợi hại của nàng, nhưng là thời điểm hắn bị Đoàn Tuyết đẩy ra, vẫn không nhịn được kinh ngạc cảm thán: ” Cô nương câm, tiểu oa nhi này khí lực thật lớn a, sẽ không phải là được truyền thừa từ phu nhân, trời sinh thần lực đi? “

Cô nương câm nghe vậy, nhẹ gật đầu với Phó Linh.

Chuyện Trần Y Y trời sinh thần lực, Huyền Vũ quân hầu như đều đã biết, đây cũng không phải là bí mật to lớn gì.

Phó Linh nhìn Đoàn béo liếc mắt một cái, đáy mắt nhịn không được hiện lên một tia đáng tiếc.

Nếu Đoàn tử là tiểu nam oa lại có thần lực trời sinh, về sau lớn lên nhất định là kỳ tài luyện võ.

Cô nương câm bắt được ánh mắt tiếc nuối của Phó Linh, không khỏi không vui nhíu mày một cái.

Cô nương câm bởi vì bị Sở Minh Yến cùng Trần Y Y ảnh hưởng, nên không hề cảm thấy nữ hài so với nam hài kém nhau một bậc.

Cho nên lúc nàng biết được Trần Y Y sinh cho Nhị gia một tiểu nữ oa, nàng hoàn toàn không chút thất vọng.

Ngược lại cảm thấy Đoàn Tuyết lớn lên giống nhị gia nhưng tính cách lại giống Trần Y Y quả thật quá đáng yêu.

Lúc bọn hắn ở bên ngoài nói chuyện, từ trong xe ngựa bên kia đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô.

Cô nương câm nghe ra đó là âm thanh của Trần Y Y, nhịn không được ôm Đoàn Tuyết quay đầu lại nhìn xe ngựa.

Sau đó nàng nhìn thấy Trần Y Y đỏ mặt, một bộ thập phần tức giận nhảy xuống khỏi xe ngựa.

Trần Y Y vốn là muốn giáo huấn Sở Trác, lại không nghĩ tới bản thân sẽ bị hắn ” giáo huấn ” ngược lại.

Nàng tâm tình thực không tốt nhảy xuống xe ngựa, đôi môi đỏ hồng có chút sưng lên.

Trần Y Y thấy mấy người ngoài xe ngựa đều đang vụng trộm liếc nhìn nàng, nhịn không được thanh thanh cổ họng, nói: ” Trêи xe ngựa quá khó chịu, ta xuống ôm Đoàn Tuyết đi dạo một lát. “

Nàng nói, sau đó ôm Đoàn béo từ trong ngực cô nương câm vào lòng.

Đoàn béo tặng mẫu thân một nụ cười ngọt ngào, sau đó chỉ vào tiểu hồ điệp ở đằng trước a a a gọi.

Trần Y Y thấy thế nở nụ cười: ” Ngoan mẫu thân mang con đi bắt bướm. “

Lúc Trần Y Y ôm Đoàn Tuyết đuổi bắt tiểu hồ điệp, Sở Trác mới chậm rì rì xuống xe ngựa.

Mấy ngày nay Sở Trác rất ít đi lại, đây là lần đầu tiên hắn chủ động đi xuống xe ngựa.

Phó Linh, Vân Mộc Hà cùng mấy người khác thấy hắn, cả đám lập tức đứng thẳng lưng, một đám đều sợ sẽ chọc tướng quân sinh khí.

Nhưng mà Sở Trác cũng không quan tâm bọn hắn, mà là từ bên cạnh họ phóng tầm mắt đến chỗ Trần Y Y, sau đó khoan thai hướng chỗ hai mẫu nữ nàng đi đến.

Trần Y Y là người sợ nóng, lúc này lại ôm Đoàn béo, nàng cũng không dám thật sự chạy lung tung.

Miệng nàng nói bắt tiểu hồ điệp, nhưng cũng chỉ là nói đùa mà thôi. Nàng cũng không muốn chạm vào sâu róm đã lột xác thành bướm.

Cho nên mỗi lần đuổi theo hồ điệp, Trần Y Y đều cố ý làm ra động tĩnh thực lớn, sau đó nhìn con hồ điệp bị kinh động bay đi.

Đoàn béo mỗi lần nhìn thấy cảnh này đều sẽ không nhịn được, nóng nảy a a a gọi loạn, kϊƈɦ động đến khuôn mặt bánh bao cũng đỏ ửng.

Ngay lúc Trần Y Y đang muốn dùng lại chiêu cũ, ” ba ” một tiếng, con bướm nhỏ đang bay qua bay lại lập tức bị một viên ám khí đánh trúng.

Trần Y Y cùng Đoàn tử một lớn một nhỏ, hai đôi mắt ngơ ngác nhìn tiểu hồ điệp bất động nằm trêи mặt đất.

Mà cái người đã ném ra viên ám khí kia, lúc này đang hí hửng chạy lại trước mặt hai mẫu nữ, dùng hai ngón tay thon dài của hắn kẹp lấy đôi cánh nhỏ nhắn của con bướm đáng thương.

” Không phải muốn bướm sao? Ta bắt cho các ngươi. “

Lúc nói lời này, con ngươi Sở Trác nhàn nhạt liếc Đoàn tử một cái.

Hắn vốn cho rằng Đoàn ngốc sẽ vô cùng vui sướиɠ hướng hắn gọi phụ thân.

Kết quả Đoàn béo nhìn tiểu hồ điệp nằm im bất động trêи đất, mắt to y hệt Sở Trác chớp mấy cái, sau đó bẹp miệng khóc lên.

Trần Y Y hoảng sợ, vội ôm Đoàn tử cách xa Sở Trác một chút.

Đoàn béo một bên khóc một bên a a gọi, lâu lâu lại uất ức gọi một tiếng ” nương “

Mọi người đều nghe không hiểu nàng nói gì, nhưng đều mơ hồ biết nàng đây là muốn biểu đạt có ý tứ nào đó.

Ý tứ rất có thể là, bướm nhỏ không bay được nữa, bướm nhỏ bị người xấu giết chết.

Cô nương câm nhìn Đoàn Tuyết đang thập phần thương tâm, lại nhìn Trần Y Y bất đắc dĩ muốn cười nhưng không được, cuối cùng theo ánh mắt của mọi người nhìn Nhị gia đang ngẩn ra.

Phó Linh nhìn Sở Trác một chút, sau đó ngửa đầu nhìn trời nói: ” Hôm nay trời đổ mưa đỏ sao a? “

Vân Mộc Hà khờ khạo sờ đầu: ” Không có! Thế nào? “

Phó Linh đè thấp giọng nói: ” Tướng quân vừa rồi muốn đi lấy lòng, cuối cùng không làm cho khuê nữ được vui vẻ, ngược lại còn bị người ta ghét bỏ. “

Vân Mộc Hà nhịn không được cả người lập tức đổ mồ hôi lạnh, hắn cẩn thận đi nhìn lén Sở Trác, hắn vốn cho rằng Sở Trác bị mất mặt sẽ tức giận. Kết quả làm cho Vân Mộc Hà khϊế͙p͙ sợ chính là, Sở Trác ngược lại không có sinh khí, mà mặt mày còn mang cười đuổi theo hai mẫu nữ kia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN