Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!
Chương 7
Edit & Beta: Khả Duyên
Trong nháy mắt Lưu tam ca ngã xuống đó, Sở Minh Yến thật sự tưởng rằng đại ca đã trở về. Trong khoảng thời gian hơn một năm này, nàng mỗi ngày đều ngóng trông đại ca có thể trở lại. Mặc dù nàng luôn tỏ ra kiên cường và mạnh mẽ, nhưng nàng dù sao vẫn chỉ là một đứa bé thôi.
Lúc trước, trên nàng còn có hai ca ca luôn sủng ái nàng, và cả người phụ thân luôn uy nghiêm kia cũng che gió chắn mưa cho nàng. Nàng có thể sống vui vẻ vô ưu vô lo.
Thế nhưng, từ khi nhị ca của nàng biến thành kẻ ngốc thì trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện. Cho dù là như thế, nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi. Nàng cho rằng, chỉ cần đại ca của nàng vẫn còn ở đây, thì cho dù trời có sập xuống, đại ca vẫn có thể nghĩ ra cách để thoát thân.
Tuy nhiên sau đó, đại ca mất tích, mọi người đều nói đại ca của nàng đã chết trận nơi sa trường rồi, ngay cả mẫu thân nàng cũng nghĩ rằng đại ca đã không còn nữa. Nhưng Sở Minh Yến không tin, nàng cảm thấy đại ca của nàng, một ngày nào đó rồi cũng sẽ trở về thôi.
Cũng chính bởi vì ý nghĩ này, đã giúp cho Sở Minh Yến tuổi còn nhỏ có thể chống đỡ được toàn bộ gia nghiệp của Sở gia.
Nàng vẫn đang chờ đợi đại ca của nàng trở lại, sau đó nàng sẽ một năm một mười kể lại hết toàn bộ những uỷ khuất mà nàng phải chịu cho đại ca nghe. Nàng muốn nói cho đại ca biết, có rất nhiều người khi dễ Sở gia bọn họ không có người. Nàng còn muốn nói, có người ức hiếp nàng, muốn bắt nàng đi làm tiểu thiếp cho người ta. Còn có, còn có…. nhị ca cũng bị bắt nạt rất nhiều.
Vừa rồi, trong nháy mắt đó, Sở Minh Yến cứ ngỡ rằng đại ca của nàng đã thực sự trở lại.
Thế nhưng, điều nàng không nghĩ tới là, người cứu nàng không phải là Sở Hủ mà chính là Trần Y Y? Nữ nhân xấu xa này luôn khắp nơi gây khó dễ cho nhị ca của nàng, càng đừng nói đến việc nàng và nàng ta vô cùng không hợp nhau.
Sở Minh Yến tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía Trần Y Y, muốn nhìn xem ý đồ trên khuôn mặt của nàng ta. Nàng giờ phút này thậm chí còn hoài nghi, sự việc ngày hôm nay có liên quan gì đến nàng ta hay không.
Sau khi Trần Y Y thành công trói chặt người lại, nàng không khỏi cảm thấy tâm tình của mình vô cùng vui vẻ. Bởi vì hôm nay nàng không chỉ cứu được Sở Minh Yến, mà nàng còn mới phát hiện ra được một bí mật kinh thiên.
Cái bí mật kinh thiên này, chắc chắn sẽ là một thứ bảo hộ nàng an toàn trốn thoát ngày sau.
Khi phát hiện trong sân viện của Sở Minh Yến có điều bất thường, Trần Y Y liền trực tiếp dùng chìa khoá mở cửa sau của viện tử ra rồi tiến vào. Viện tử của Sở Minh Yến có hai cánh cửa, mà chiếc cửa sau này bình thường rất ít khi được mở, chìa khoá luôn được giữ ở chỗ quản gia.
Vào ban ngày, Sở Minh Yến thường cùng với Hỉ Nha đi đến cửa hàng, viện tử không có người nên thường xuyên được khoá lại.
Trước đó mấy ngày, khi Trần Y Y dắt chó đi dạo, nàng cố ý nhét chú chó nhỏ vào bên trong khe cửa. Sau đó, nàng liền ngông nghênh đi lấy chìa khoá từ chỗ của quản gia. Sau khi lấy được chìa khoá xong, Trần Y Y vẫn chưa đem đi trả lại.
Quản gia cũng không dám hỏi nhiều về chuyện này, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên Trần Y Y muốn chìa khoá từ các viện tử khác. Trước đó, chìa khoá khố phòng của Sở gia, Trần Y Y cũng muốn lấy.
Mặc dù trong mắt của mọi người, nguyên chủ không phải là một người tốt, nhưng dù gì nàng cũng là một nửa chủ tử của Sở gia. Chủ tử muốn cái gì, kể cả chìa khoá cũng chẳng phải việc gì lớn.
Sau khi Trần Y Y dùng chìa khoá để mở cửa vào sân, nàng tuỳ tay tìm một thứ vũ khí để phòng thân cho mình.
Lúc ấy, nàng chỉ một lòng lo lắng cho tình huống của Sở Minh Yến cho nên tiện tay cầm một khối đá trên mặt đất lên. Bởi vì lo lắng đến nóng nảy, lực tay của Trần Y Y không khống chế tốt, nàng vậy mà lỡ tay bóp nát khối đá luôn?
Trần Y Y khiếp sợ nhìn tảng đá đã vỡ vụn dưới đất, nàng không kịp suy nghĩ gì nhiều về chuyện vừa mới xảy ra. Nàng ngay lập tức tìm một cục gạch khác rồi tiến vào phòng của Sở Minh Yến. Sau đó, chờ đến khi nàng dùng viên gạch đập một phát vào Lưu tam ca, nàng mới phát hiện ra, vừa rồi nàng bóp nát tảng đá không phải là ảo giác.
Để nghiệm chứng ý nghĩ của nàng, Trần Y Y chỉ dùng một tay nhẹ nhàng lôi Lưu tam ca xuống. Lưu tam ca mặc dù nhỏ gầy, nhưng dù sao hắn ta cũng là một nam nhân trưởng thành. Nàng cứ như đang xách một miếng giẻ lau, mười phần tuỳ ý kéo một người xuống khỏi giường.
Lúc Trần Y Y trói người, đầu óc của nàng nhanh chóng xoay chuyển. Nàng cố nhớ lại bên trong tiểu thuyết, có tình tiết nào đã nhắc đến khí lực vô cùng lớn của nguyên chủ hay không. Nhưng nàng suy nghĩ đi suy nghĩ lại mất nửa ngày, cũng chẳng có một chút ấn tượng nào.
Trong tiểu thuyết, sau khi nguyên chủ từ tiểu viện kia đi ra, đã ngay lập tức gian díu, cấu kết cùng với Cố công tử. Nguyên chủ muốn Cố công tử mang nàng bỏ trốn, thời điểm hai người hẹn hò đã bị Sở Minh Yến đến bắt gian.
Sau đó, Sở Minh Yến ở trước mặt mọi người, hung hăng mắng nhiếc nguyên chủ, rồi lại tiếp tục đem nguyên chủ nhốt vào trong tiểu viện. Nguyên chủ bởi vì vậy nên ghi hận Sở gia, nàng viết một phong thư cho Cố công tử, muốn hắn trợ giúp nàng trả thù người trong Sở gia.
Vì thế, Cố công tử liền mua chuộc một đám đạo tặc, trong đêm tối xông vào Sở gia liên tục chém giết.
Sở Minh Yến vì bảo hộ Sở Trác và lão phu nhân nên đã một mình thu hút sự chú ý của đám thổ phỉ. Cuối cùng, vì để không bị người khác lăng nhục, Sở Minh Yến dứt khoát tự đâm chết mình tại cửa chính của Sở gia.
Cuộc thảm sát này đã dẫn đến thiên hạ đại loạn, trong lúc đó, xác chết trôi nổi, rải rác khắp nơi.
Đạo tặc mà Cố công tử mang tới, kỳ thật không phải là đạo tặc hay thổ phỉ gì cả, mà đó chính là thủ hạ của Tam Vương gia. Nhiệm vụ của bọn họ là phải gây ra hỗn loạn khắp nơi.
Vì để đối phó với “đạo tặc giả” này, triều đình không thể không phái binh lính đi đánh cướp. Đợi đến khi binh lực của kinh thành không còn nữa, Tam Vương gia liền dẫn binh xông vào.
Từ lúc đó, chính là loạn thế kéo dài đằng đẵng hai năm trời……
Nguyên chủ từ đầu tới cuối đều dựa dẫm vào Cố công tử, không hề thể hiện ra bất kì siêu năng lực nào. Cho đến cuối cùng khi bị nam chính bắt được, nàng cũng không có năng lực đánh trả.
Trần Y Y nghĩ không ra nguyên nhân, liền tạm gác chuyện này sang một bên.
Nàng nhướng đôi mắt đen nhánh lên, nhìn Sở Minh Yến đang sợ hãi, sắc mặt trắng bệch ngồi trên giường, nói: “Người này không phải là Lưu tam ca nổi danh trong thành sao? Bình thường lá gan của hắn ta nhỏ như vậy, sao bây giờ lại can đảm dám chạy vào phủ của chúng ta làm ra loại chuyện ác độc này?”
Sở Minh Yến nghe xong không khỏi ngẩn người, nàng lập tức bắt lấy trọng điểm trong câu nói của Trần Y Y.
Lưu tam ca cũng chính là Lưu Tam Lợi, một tên lưu manh có tiếng trong thành. Hắn bình thường cũng chỉ dám trêu chọc một số nhà dân hoặc nhà có môn hộ nhỏ, xưa nay không dám làm càn ở trước mặt nàng. Nhưng đêm nay, hắn đến đây không chỉ muốn khiêu khích nàng, mà còn muốn huỷ đi sự trong sạch của nàng nữa.
Sở Minh Yến và hắn ta cũng chẳng có thâm cừu đại hận gì, hắn cho dù nhớ thương mỹ mạo của nàng, cũng sẽ không dám tuỳ ý làm bậy. Nếu nói trước đó Sở Minh Yến còn hoài nghi Trần Y Y, thì giờ phút này nàng cũng không còn nghi ngờ gì nàng ấy nữa.
Mặc dù gần đây nàng không có hỏi đến chuyện của Trần Y Y, nhưng Trần Y Y làm cái gì nàng đều biết cả. Trong khoảng thời gian này, cả Trần Y Y và Vân Bích đều không hề đi ra khỏi phủ.
Trần Y Y không thể nào tiếp xúc với Lưu tam ca được, càng đừng nói đến việc nàng ấy xúi giục Lưu tam ca làm điều ác. Lại nói, nếu như Trần Y Y đã sai bảo Lưu tam ca, thì nàng sẽ không đến đây để cứu Sở Minh Yến rồi.
Sở Minh Yến nhìn Trần Y Y đang đứng trước mặt, mặc dù nàng thắc mắc không biết làm cách nào mà Trần Y Y vào đây được, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ chính là tìm ra người đã đứng đằng sau giật dây Lưu tam ca.
Sở Minh Yến sau khi mặc quần áo tử tế xong đã khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc thường ngày. Nàng bước xuống giường, đi đến một ngăn tủ, rồi lấy một cây chuỷ thủ* ra.
*chuỷ thủ: dao găm.
Trần Y Y nhìn thoáng qua cây chuỷ thủ sáng loáng, nàng nhịn không được cất tiếng hỏi: “Muội đừng nói với ta là muội tính giết người diệt khẩu nhé?”
Sở Minh Yến nghe vậy lườm nàng một cái, trong đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
“Trong mắt của nhị tẩu, ta là loại người giết người như ngoé sao?”
Mặc dù giờ phút này, trong đầu của Sở Minh Yến thực sự đã có ý nghĩ muốn giết người.
Trần Y Y vội vàng khoát tay nói: “Không có, không hề! Trong mắt ta, muội vẫn luôn là một cô nương tốt.”
Tuy nhìn Sở Minh Yến cũng không có đáng sợ, nhưng Trần Y Y từ trong trí nhớ mà biết được, trong lòng của nguyên chủ vẫn có hơi sợ hãi đối với cô muội muội này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!