Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm! - Chương 80
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!


Chương 80


Sở Trác nghe vậy quét mắt nhìn tiểu đồng tử một cái, sau đó đột nhiên xoay người nhấc chân lên đạp một cước về phía hắn. Một cước này của Sở Trác vừa nhanh vừa độc, hoàn toàn không có lo ngại đối phương vẫn còn là con nít, doạ những người đi ngang qua vội vàng chạy đến một bên, một đám sợ hãi như sắp lọt xuống đầm sâu vậy.

Tiểu đồng tử thập phần bình tĩnh duỗi hai tay ra ngăn khuất trước người, một cước kia của Sở Trác trực tiếp đá vào cánh tay của hắn, đá tiểu đồng tử bay ra ngoài. Khoảng khắc tiểu đồng tử đang bay đi, liền ở giữa không trung mở rộng hai cánh tay, sau đó thuận lợi đáp xuống một chỗ cách đó không xa.

Trần Y Y là lần đầu tiên nhìn thấy kiểu khinh công như thế này, một bên nhận lấy Đoàn béo trong ngực Sở Trác, một bên nhịn không được chăm chú nhìn chằm chằm tiểu đồng tử. Cả đầu Trần Y Y lúc này đều là, nếu nàng cùng Sở Trác tập võ có thể có được thân thủ như vậy hay không? Trần Y Y cũng là một người bình thường, cũng từng có một giấc mộng võ hiệp giống như những người khác.

Tiểu đồng tử sau khi đứng vững, liền đưa tay phủi phủi tro bụi trêи y phục. Hắn cũng không có bởi vì bị Sở Trác đá một cước, mà lộ ra một chút chật vật nào, ngược lại còn hướng tới chỗ Sở Trác nở một nụ cười khiêu khích. Mặc dù một cước vừa rồi của Sở Trác nhìn dị thường hung tàn, nhưng là tiểu đồng tử vẫn biết dưới chân Sở Trác có lưu tình. Bằng không cho dù khinh công của hắn tốt đến đâu, vừa rồi từ khoảng cách đó bị Sở Trác đá một cước hắn cũng phải mất nửa cái mạng.

Tiểu đồng tử trời sinh khuôn mặt nhỏ nhắn tình xảo, lại mặc một thân bạch y mang phong cách thiên tiên, nhìn giống như tiểu thần tiên trong thần thoại. Mặc dù trêи người hài tử này phảng phất tiên khí, nhưng là hành vi, cử chỉ, ngôn ngữ, thậm chí cả nụ cười của hắn đều mang theo một cỗ tà khí kì lạ làm cho người ta không thể coi thường.

Trần Y Y nhịn không được tới đứng phía sau lưng Sở Trác, nàng vừa rồi bởi vì tìm được nữ nhi bảo bối của mình mà vui mừng quá đỗi, lúc này mới nhớ tới nữ nhi của nàng là bị cái tên thư sinh này mang đi. Trần Y Y một bên dùng khăn lau nước miếng cho Đoàn béo, một bên vẻ mặt cảnh giác nhìn tiểu tiên đồng nói:” Ngươi rốt cuộc là người nào? Vì cái gì đang êm đang đẹp lại mang nữ nhi của ta ra ngoài?”

Còn có vừa rồi cái tiểu đồng tử này nói cái gì mà hắn cứu được Đoàn Đoàn? Lời này đến cùng là có ý tứ gì? Trần Y Y nhịn không được lộ ra vẻ mặt hoài nghi, một đôi mắt đen như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào tiểu đồng tử kia.

Tiểu đồng tử nheo mắt lại nhìn về phía Trần Y Y, cũng không có đem chuyện ở vương phủ nói cho nàng biết, dù sao hắn cũng không phải là người thích nói chuyện xấu của người khác ra ngoài:” Lão đầu Ngọc Lăng Liệt kia giao phó cho ta làm như vậy, ta chỉ là tên chạy việc theo mệnh lệnh mà thôi.”

Hắn nói xong liền muốn quay người rời đi, Sở Trác lúc này lại lên tiếng nói:”Sư phụ đang ở đâu?”

Tiểu đồng tử nghe vậy bước chân hơi dừng lại, đôi mắt vừa to vừa tròn hiện lên tia giảo hoạt:” Huynh nói xem? Người đương nhiên là đang ở vương phủ a. ”

Ngược dòng thời gian trở về buổi sáng ngày hôm qua, tiểu đồng tử đi theo Ngọc Lăng Liệt đến gặp Đoàn béo, sẵn thuận đường đến vấn an Nhϊế͙p͙ Chính vương Sở Hủ một chút. Kết quả làm cho bọn họ không nghĩ tới là, hai người vừa tới đã nhìn thấy có không ít không ít khách nhân đến vương phủ. Trong những vị khách nhân này, ngoại trừ các thế gia có mặt mũi trong kinh, còn có vài người tự xưng là thân nhân cũ của Sở gia.

*Vấn an: thăm hỏi, đến thăm ….

Ngọc Lăng Liệt thấy trong phủ có nhiều người như vậy, vì không muốn dẫn tới những phiền toái không cần thiết nên không có xuất đầu lộ diện. Hắn mang theo tiểu đồng tử lách qua hạ nhân cùng hộ vệ trong phủ, lén lút chạy vào tiểu viện tử của Đoàn béo. Bởi vì lão phu nhân cùng Sở Minh Yến phải chiêu đãi khách nhân trong phủ, cho nên chỉ có vài cái thị trông coi Đoàn béo. Một lớn một nhỏ tránh ở nơi hẻo lánh nhìn nhìn Đoàn béo,Ngọc Lăng Liệt nhìn bộ dạng Đoàn béo rất giống Sở Trác, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền quay người đi tìm Sở Hủ.

Tiểu đồng tử một mực trốn đằng sau núi giả nhìn,trong lúc hắn nghĩ đến có nên đi tìm Ngọc Lăng Liệt hay không, có một cái thị nữ dẫn một nữ nhân trẻ nhân trẻ tuổi cùng hai nam hài nhi vào viện tử. Hai đứa bé kia một lớn một nhỏ, lớn đại khái khoảng tám chín tuổi, nhỏ thì khoảng bốn tuổi. Cả hai đều được thị nữ ôm vào trong ngực, ai không biết đoán chừng còn tưởng rằng bọn họ vẫn còn là sữa oa nhi.

Có một đứa nhỏ được thị nữ ôm, đang tức giận đưa tay nắm lấy mặt của thị nữ, trong miệng của hắn còn tức giận hung ác chửi bới:” Cái tiện nhân như ngươi ôm không thoải mái chút nào, đợi đến khi rời khỏi vương phủ ta sẽ nói mẫu thân ta đánh gãy chân ngươi!”

Người thị nữ ôm hai đứa nhỏ không phải người của vương phủ, nghe vậy lập tức cúi đầu xuống cẩn thận chịu tội với tiểu hài tử. Tiểu hài tử thấy thế đưa tay đánh nàng hai bạt tai, bộ dáng đánh người của hắn cũng thực quá thuần thục. Thị nữ của vương phủ giúp bọn họ dẫn đường khẽ nhíu mày một cái, hiển nhiên nàng rất bất mãn với hành động của đứa bé này, nhưng là nàng cũng chỉ là một cái hạ nhân không dám quản chuyện trong nhà của người ta.

Tiểu đồng tử trốn phía sau núi giả nhìn nữ nhân ăn vận trang phục của phụ nhân, người kia hẳn là mẫu thân của hài tử này. Dáng vẻ nàng ta giống như nhìn thấy nhiều thành quen, hoàn toàn không trách cứ tiểu nhi tử một chút nào, trong đôi mắt to tròn nhịn không được hiện lên một tia chán ghét.

Động tĩnh của bọn họ bên này làm kinh động đến Đoàn béo đang chơi đùa trong viện, nàng ôm búp bê vải ở trong ngực vẻ mặt tò mò nhìn bọn họ. Thu Quỳ một mực canh giữ ở bên cạnh Đoàn béo, sớm đã nhìn thấy những người này tiến vào. Trước khi những người này đến đây, cũng có vài cái phu nhân dẫn hài tử nhà mình tới. Đại đa số bọn họ đều là vì muốn nịnh bợ vương gia, cho nên mới cố ý mang hài tử của mình đến đây gặp Đoàn Tuyết một lần.

Thu Quỳ thấy bọn họ tới cũng không có gì kinh ngạc, liền cho rằng bọn họ cũng giống như những người khác đều là vì muốn nịnh bợ vương gia cùng vương gia, mới cố ý mang tiểu hài tử của mình đến đây gặp mặt tiểu thư.

Kết quả làm cho Thu Quỳ hết sức kinh ngạc là, bọn họ cùng với những người trước đó không giống nhau. Những người trước đó hoặc là đến để nịnh bợ vương gia, hoặc là muốn nịnh bợ tướng quân nhà bọn họ, mà nữ nhân này lại dùng thân phận của trưởng bối đến gặp Đoàn Đoàn. Nữ nhân này tự xưng là chất nữ của lão phu nhân, cũng chính là biểu muội của vương gia. Nàng ta cùng với mẫu thân, cũng chính là muội muội lão phu nhân đến kinh đô để thăm người thân.

* Chất nữ: cháu gái

Thu Quỳ nhìn ra được cuộc sống của nàng ta cũng không tệ lắm, một chút cũng không có dáng vẻ nghèo túng lấy lý do thân thích tới cửa làm tiền. Nàng ta vừa đi đến trước mặt Đoàn Tuyết, liền từ trêи cao rũ mắt xuống dò xét Đoàn Tuyết, thấy Đoàn Tuyết quả nhiên là cái nữ nhi vô dụng như trong lời đồn đại, trong lòng nàng ta lập tức nhịn không được đắc ý. Tiếp đó trong ánh mắt nàng ta nhìn Đoàn Tuyết, cũng nhịn không được hiện lên một sự khinh bỉ.

Thu Quỳ thấy đối phương không có thiện ý, khách khí cùng nàng ta nói hai ba câu, liền kêu người ôm Đoàn Tuyết trở về phòng. Hai đứa nhi tử của nữ nhân kia thấy thế, liền từ trêи người của thị nữ nhảy xuống, sau đó một trái một phải ngăn cản thị nữ ôm Đoàn Đoàn đi. Thị nữ kia cũng thực sợ hãi tiểu tổ tông ngang bướng như thế này, liền thận trọng dỗ dành bọn họ không nên nháo, như thế sẽ làm cho tiểu muội muội sợ hãi.

Nhưng mà hai đứa bé kia hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới nàng, đứa lớn đưa tay kéo kéo chân nhỏ của Đoàn béo, hắn một bên dùng sức kéo một bên cười nói:” Muội muội, muội muội xuống đây cùng chơi với chúng ta đi!!”

Đứa nhỏ hơn cũng nói:” Đúng a, muội muội, ngươi xuống đây cùng với chúng ta chơi đi, ta sẽ nói mẫu thân ta đến tìm ngoại tổ mẫu cầu thân, đem ngươi gả cho ta làm tiểu thê tử được không?”

Thu Quỳ nghe vậy sắc mặt nhịn không được hơi khó coi, nàng đưa tay kéo tay của tên tiểu tử kia ra nói:” Tiểu thư lúc này đã buồn ngủ, đợi chút nữa lại cùng hai vị công tử chơi.”

Hai tên tiểu tử nghe vậy lập tức tức giận, trước kia lúc bọn hắn ở trong nhà của mình, không có một hạ nhân nào dám nói chuyện với bọn hắn như thế này. Hai người lập tức đưa tay đến đánh xé Thu Quỳ, Thu Quỳ vẫn nhớ kỹ hai người bọn họ là khách quý của vương phủ, chị có thể yên lặng chịu đựng.

Hai đứa bé một bên mắng người, một bên chửi:” Ngươi cái đồ tiện nhân này, ngươi sao lại dám nói chuyện với chủ tử như vậy?”

“Đúng vậy! Chúng ta muốn cùng tiểu muội muội nói chuyện, đám tiện nhân như các ngươi mà cũng dám quản chuyện này, các ngươi đều cút sang một bên cho ta.”

Thị nữ vương phủ cũng không phải thị nữ nhà bọn hắn, các nàng mặc dù bị dáng vẻ nổi điên của hai tiểu tử này doạ sợ, nhưng là các nàng cũng không có nghe lời lui sang một bên, mà là một đám vừa che chở Đoàn Tuyết vừa ôn tồn dỗ dành bọn hắn. Nhưng là hai tên tiểu tử này hoàn toàn không sợ hạ nhân, từ nhỏ đã học tính xấu của phụ mẫu, đem chuyện đánh chửi hạ nhân xem thành lẽ đương nhiên.

Đoàn béo là lần đầu tiên nhìn thấy người như vậy, trêи khuôn mặt nhỏ nhắn biểu lộ không biết phải làm sao cùng khó hiểu. Mẫu thân nàng đã từng nói không thể tùy tiện đánh người, nhưng hai tiểu ca ca trước mắt lại đang đánh người. Hơn nữa những người thị nữ đang bị bọn hắn đánh đều là các tỷ tỷ của nàng, các tỷ tỷ đều đẹp như thế tốt như vậy. Đoàn béo có chút tức giận hô:” Không được …. Không được, các ngươi đi,các ngươi đi! ”

Hai cái tiểu gia hỏa lúc này đang phát cáu, căn bản không coi lời nói của Đoàn béo ra gì, nhiều lần còn thiếu chút nữa đánh vào Đoàn tử trong ngực thị nữ.

Tiểu đồng tử thấy thế nhịn không được nhíu mày, hắn len lén ném một hòn đá nhỏ đi, trúng vào chân của đứa lớn. Đứa bé kia lập tức hét thảm một tiếng, nữ nhân trẻ tuổi thấy thế lập tức sợ choáng váng, nàng ta không biết đại nhi tử của mình bị làm sao, liền một bên mắng người thị nữ bên cạnh một bên kiểm tra vết thương trêи người đứa nhỏ. Ngay tại lúc nàng ta muốn giáo huấn những người khác, tiểu đồng tử lại ném một viên đá đi, trúng vào bụng của đại hài tử. Nữ nhân kia thấy đứa nhỏ của mình càng ngày càng khóc rống không ngừng, cũng không có thời gian giáo huấn những người xung quanh, vội ôm đứa nhỏ đi tìm đại phu trong phủ.

Thu Quỳ thấy thế vội vàng kêu người ôm Đoàn Tuyết trở về phòng, mặc dù nàng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng là lấy dáng vẻ vừa rồi của nữ nhân kia, chuyện này khẳng định không có khả năng dễ dàng bỏ qua như vậy. Thu Quỳ liền tự mình ra khỏi viện tử đến tìm Sở Minh Yến, muốn nhờ Sở Minh Yến hỗ trợ giải quyết chuyện này.

Sau khi Thu Người xoay người rời khỏi viện tử, tiểu đồng tử liền dùng thuốc mê mang theo bên người làm cho những người thị nữ xung quanh hôn mê bất tỉnh. Sau đó ….. Hắn thấy bộ dạng của Đoàn béo thực đáng yêu, liền thuận tay mang Đoàn béo đi luôn. Mục đích đến vương phủ lần này của bọn họ, chính là mang Đoàn béo trời sinh thần lực đi. Ngọc Lăng Liệt nói hài tử như vậy chính là một cái luyện võ kỳ tài, không giao cho hắn hảo hảo dạy dỗ thật sự là quá lãng phí.

Sở Trác biết việc ” bắt cóc ” khuê nữ ngốc của hắn, khẳng định là do sư phó dặn dò tiểu đồng tử làm, bởi vì sư phụ hắn là một người nổi danh vũ si, lúc biết hắn có một cái nữ nhi là luyện võ kỳ tài, nhất định sẽ thay đổi biện pháp đoạt lấy đứa nhỏ. Về phần …. tiểu tiên đồng vì cái gì sau khi trộm đi, lại quang minh chính đại đưa trở về?

*Vũ si: mê võ nghệ

Sở Trác nhịn không được nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của tiểu đồng tử, hắn …. hắn bị khuê nữ ngốc một tay ghìm cổ áo, một tay gắt gao nắm chặt tóc của hắn. Nghĩ đến hẳn là do Đoàn béo ra ngoài lâu cảm thấy đói bụng, mà tiểu đồng tử thân làm một hài tử bị khuê nữ ngốc ” Giày vò ”, vì vậy nên tiểu đồng tử mới không thể không đem Đoàn béo đưa trở về.

Thời điểm Sở Trác nghĩ như vậy, nhịn không được thương hại nhìn lướt qua đỉnh đầu tiểu đồng tử, cũng may tiểu đồng tử trả lại kịp lúc, bằng không với quái lực đáng sợ của Đoàn béo, nói không chừng sẽ đem tóc của hắn bứt sạch sẽ.

Tiểu đồng tử bị ánh mắt thương hại của Sở Trác nhìn chằm chằm, lập tức liền hồi tưởng đến một ký ức không vui, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Đoàn béo đang làm nũng, trêи mặt một mực rất bình tĩnh lộ ra vẻ tức giận. Hắn vừa nghĩ tới nước bọt của Đoàn béo dính trêи mặt, liền nhịn không được dùng ống tay áo xoa xoa mặt, thẳng đến khi khuôn mặt trắng nõn đỏ lên mới dừng tay.

Sở Trác lôi kéo Trần Y Y đi về phía trước hai bước, đứng cách chỗ tiểu đồng tử không xa mới dừng lại:” Trước đó ngươi nói ngươi cứu nàng, là như thế nào?”

Tiểu đồng tử nghe vậy giơ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng ra, thấy hai mắt lạnh như băng của Sở Trác nhìn hắn chằm chằm, một đôi mắt to loé lên không cảm lòng nói:” Muốn biết là có ý tứ gì, đến khi huynh đến vương phủ sẽ biết.”

Hắn cũng phải phải là người thích nói chuyện xấu của người khác ra ngoài, cũng không đem những chuyện hắn nhìn thấy một năm một mười nói ra hết. Bất quá khi đó có nhiều thị nữ như vậy, chuyện Đoàn Tuyết bị người khác khi dễ, đoàn chừng không bao lâu nữa Sở Trác sẽ biết chuyện. Tiểu đồng tử nghĩ đến tính cách có thù tất báo của Sở Trác, lập tức liền nhớ lại một cước kia của Sở Trác. Nếu không phải Sở Trác biết hắn không phải đầu sỏ gây nên chuyện này, thì một cước kia đoán chừng có thể lấy mạng nhỏ của hắn.

Trần Y Y kinh ngạc nói:” Vương phủ? Vương phủ thì có nguy hiểm gì? ”

Nay thái độ của Sở Hủ đối với hai mẫu nữ Trần Y Y, mặc dù không thể nói là quá nhiệt tình, nhưng là từ sau khi Sở Trác đến Bình Dương thành, Sở Hủ cuối cùng cũng không muốn truy cứu cái gì nữa. Hơn nữa lão phu nhân cùng với Sở Minh Yến luôn xem Đoàn béo như bảo bối trong tay, tại vương phủ Đoàn béo so với phụ thân càng giống cá gặp nước hơn. Trần Y Y thật đúng là không rõ, người nào có lá gan lớn như vậy dám trêu chọc khuê nữ ngốc của nàng.

*Cá gặp nước: đại ý chính là gặp người hay hoàn cảnh hoàn toàn phù hợp với mình.

Sở Trác nghe vậy nhíu nhíu mày một chút, hiển nhiên hắn cũng nghĩ không thông là ai dám trêu chọc khuê nữ của hắn. Ngay tại lúc tiểu phu thê hai người đang lặng lẽ suy tư, đột nhiên có tiếng gào lo lắng từ phía xa truyền tới:” Nhị gia, nhị thiếu phu nhân! Thì ra là tiểu thư đang ở cùng với hai người a? Thật sự là tốt quá rồi!”

Trần Y Y nghe thấy tiếng liền hướng tới bên kia nhìn sang, đã nhìn thấy Thang Viên và bọn người Thu Quỳ đi đến đây, tiểu đồng tử thấy thế lập tức chột dạ chuồn mất. Đám người Thang Viên đi đến trước mặt Trần Y Y, sau khi thấy Đoàn béo không có bị làm sao, lúc này bọn họ mới hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Về sau Thang Viên kêu người trở về báo tin cho lão phu nhân trước, nhị thiếu phu nhân cùng nhị gia đã tìm thấy Đoàn Đoàn.

Sau đó Sở Trác cùng Trần Y Y trở về phủ tướng quân một chuyến, cho Đoàn Đoàn tắm rửa thay một bộ y phục, sau đó tiểu phu thê hai người cũng thu thập một chút, rồi mới mang theo Đoàn Đoàn đến phủ tướng quân bên kia. Mặc dù Thang Viên đã cho người trở về báo tin, nhưng là bọn họ vẫn phải tự mình nói với lão phu nhân một tiếng, tránh cho lão phu nhân không nhìn thấy Đoàn Đoàn sẽ cảm thấy lo lắng.

Đến khi hai người mang theo Đoàn Đoàn tới vương phủ, đã nhìn thấy toàn bộ vương phủ to lớn trở nên hỗn độn. Sở Hủ sắc mặt âm trầm đứng ở bên trong tiền viện vương phủ. Mà đứng ở trước mặt hắn là vài cái quản sự trong vương phủ, cùng một đám hộ vệ tự xưng là võ công cao cường.

Sở Trác đem chuyện Đoàn béo bị tiểu đồng tử mang đi nói cho Sở Hủ, Sở Hủ sau khi biết người mang Đoàn tử đi là tiểu đồng tử bên người sư phụ, biểu lộ âm trầm trêи mặt lúc này mới hơi hoà hoãn một chút. Bởi vì hắn biết võ công của tiểu đồng tử kia rất cao minh, nếu đứa bé kia thật sự muốn che dấu tung tích, thì ngay cả hắn cũng khó phát giác ra được sự tồn tại của đứa bé kia, cũng khó trách tất cả mọi người ở vương phủ đều không phát hiện Đoàn tử bị mang đi.

Trêи đường bọn người Trần Y Y đến vương phủ, Thu Quỳ đã muốn đỏ hồng mắt đem chuyện trước sau, một năm một mười nói cho Trần Y Y cùng Sở Trác biết. Đối với chuyện Đoàn béo bị người mang đi, trong lòng Thu Quỳ cảm thấy thập phần tự trách cùng khó chịu. Mặc dù Trần Y Y có an ủi nàng vài câu, nhưng là trong lòng nàng vẫn cảm thâý khó chịu không thở nổi.

Mặc dù Trần Y Y rất muốn tìm Ngọc Lăng Liệt nói lý lẽ, bất quá Ngọc Lăng Liệt là sự phụ của Sở Trác, Sở Trác tự nhiên sẽ thay nàng cùng đứa nhỏ lấy lại công đạo. Việc cấp bách không muốn trì hoãn lúc này của Trần Y Y, chính là phải gặp mặt cái người mà Sở Trác gọi là biểu tỷ kia một lần. Nàng muốn xem thử đó là loại nữ nhân như thế nào, lại nuôi dạy ra một đứa nhỏ không hiểu quy củ như vậy. Nếu không phải Đoàn béo của nàng từ nhỏ đã có lá gan tương đối lớn, tuyệt đối sẽ bị hai tiểu tử kia hù doạ.

Sở Trác sau khi vào vương phủ liền cùng hai mẫu nữ Trần Y Y tách ra, Sở Trác muốn đi theo Sở Hủ tìm sư phụ, thuận tiện cùng sư phụ tính luôn cả nợ cũ lẫn nợ mới. Mà Trần Y Y thì sao? Đương nhiên là đi đòi lại mặt mũi cho nữ nhi bảo bối của mình, Thu Quỳ là một cái hạ nhân không dám mạo phạm nữ nhân kia, nhưng Trần Y Y nàng một chút cũng không sợ hãi nàng ta là ai?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN