Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
201


Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng


Chương 29


Bàn tay to và ấm áp, chạm vào tay
cô là nắm rất chặt, chặt đến mức khiến Hạ Tử Khâm có cảm giác hơi đau. Thực ra
Hạ Tử Khâm biết bản thân mình quá nông nổi, cô có về cũng làm được gì nào? Sự
thật vẫn là sự thật, cô về cũng có thể thay đổi được điều gì?

Bảo anh từ bỏ đứa bé đó, cho dù anh
có đồng ý cô cũng không làm được. Bản thân mình đã là một đứa trẻ mồ côi rồi,
chẳng lẽ cô nhẫn tâm vì hạnh phúc của bản thân mà biến một đứa trẻ vô tội trở
thành cô nhi hay sao? Mà bảo cô chia tay với anh, cô cũng không thể làm được.

Lần đầu tiên Hạ Tử Khâm ý thức được
rằng tình yêu hóa ra lại bé nhỏ đến vậy. Cô yêu anh, người đàn bà đó là tình
của anh, thậm chí đứa bé ấy còn là…

Bảo Hạ Tử Khâm mở lòng chấp nhận
tất cả những chuyện này, cô thấy không thể làm được. Cô tựa như một con thiêu
thân đâm đầu vào cửa kính, bay dáo dác mà không tìm thấy lối ra.

Hạ Tử Khâm phát hiện tình yêu của
cô cứ như là leo núi, qua hết ngọn núi này rồi đến ngọn núi khác, không bao giờ
chấm dứt, vô cùng vô tận, không biết khi nào mới leo được lên tới đỉnh, lúc ấy
liệu cô có còn ở bên anh? Hay đã sớm một mình một bóng?

Tịch Mộ Thiên dắt tay cô lên xe mấy
lần cô vẫn đứng yên không nhúc nhích, đầu cúi gằm chẳng buồn nhìn anh. Bộ dạng
hờn dỗi ấy khiến Tịch Mộ Thiên tức không được mà thương cũng chẳng xong.

Tịch Mộ Thiên đưa tay nâng cằm cô
lên nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn xuống đất, hàng mi khẽ cụp xuống nhất quyết không
chịu nhìn anh. Tịch Mộ Thiên khẽ thở dài, nói: “Ít nhất cũng phải để cho anh cơ
hội giải thích chứ?”

Câu nói này phát ra mà chính bản thân
Tịch Mộ Thiên cũng cảm thấy buồn cười. Từ xưa đến giờ, anh không bao giờ nghĩ
rằng sẽ có lúc mình nói ra được những lời lẽ chẳng có chút khí phách như vậy.
Nhưng ở trước mặt Hạ Tử Khâm, khí phách có tác dụng gì chứ?

Suốt mười tiếng ở sân bay, anh cứ
luôn nghĩ Vinh Phi Lân đã nói với cô những gì? Liệu cô có thẳng thừng nhận định
đứa bé trong bụng Hàn Phong là con của anh để rồi lại nằng nặc đòi li hôn với
anh không? Liệu cô có trốn vào góc nào đó rồi tự huyễn hoặc mọi chuyện lên hay
không?

Sau chuyện lần trước, Tịch Mộ Thiên
đã hiểu ra Hạ Tử Khâm là một con ranh ngốc nghếch. Nếu anh để mặc cô ở đó mà
suy nghĩ, cả đời này cô cũng chưa chắc nghĩ ra, chưa kể đến việc gặp phải bế
tắc thì cứng đầu không ai bằng, sức mười con trâu cũng chẳng kéo lại được. Phương
pháp hiệu quả nhất chính là nói rõ ràng với cô, trước khi cô chuyện bé xé ra
to, tốt nhất nên giải đáp hết những khúc mắc, nếu không sau này người phải chịu
tội vẫn là anh. Dù gì anh cũng không nỡ, không nỡ làm cô buồn, không nỡ làm cô
tổn thương, do đó chẳng còn cách nào khác, cho dù không có khí phách cũng phải
giải thích rõ ràng.

Hạ Tử Khâm cũng bất ngờ kinh ngạc
ngẩng đầu lên, trong mắt sâu thẳm của Tịch Mộ Thiên toát lên sự dịu dàng và
nhượng bộ, đây nào có giống một Tịch Mộ Thiên ngạo nghễ ở trên cao, anh của lúc
này giống hệt một người đàn ông bình thường, người đàn ông của Hạ Tử Khâm.

Trong lúc đang ngây ra, Hạ Tử Khâm
đã bị tống lên xe. Tịch Mộ Thiên ngồi lên xe, vòng tay ôm lấy cô: “Sao em mặc
mỏng manh thế hả? Ở đây nhiệt độ còn thấp hơn ở bên Mỹ, em không biết thời tiết
trong nước thế nào sao? Bị cảm là phải đi tiêm đấy!”

Hạ Tử Khâm thu mình trong vòng tay
anh, hồi lâu mới u uất thốt lên:

“Tịch Mộ Thiên, đây là sách lược
của anh phải không? Trước tiên là dùng kẹo bọc đường để làm em mụ mị, sau đó
muốn nói gì cũng được phải không?”

Tịch Mộ Thiên sững người, vội đẩy
cô ra khỏi lồng ngực mình, nói bằng giọng nghiêm khắc: “Trong lòng em anh là
một người đàn ông xảo quyệt, bỉ ổi thế sao?”

Tình huống này nếu là trước đây, Hạ
Tử Khâm đã sớm bị xử lí thê thảm rồi. Nhưng bây giờ thì khác hẳn, vì vậy mới
nói không được phép chiều chuộng đàn bà, anh chiều chuộng cô ta, cô ta sẽ một
bước lên trời, lúc ấy anh có bắt thang cô ta cũng chẳng chịu xuống. Hạ Tử Khâm
của chúng ta là điển hình của kiểu người được chiều chuộng quá hóa kiêu căng.

Lúc này trong lòng cô đã thấp
thoáng biết được phần lớn sự việc, theo cô suy đoán, mặc dù người đàn bà đó có
thể là người tình cũ của Tịch Mộ Thiên, nhưng đứa bé trong bụng cô ta chưa chắc
đã là con anh. Do đó mặc cho Tịch Mộ Thiên sa sầm mặt mày, Hạ Tử Khâm vẫn chẳng
hề sợ hãi, cô thản nhiên đáp:

“Nói chung không giống như em, có
sao nói vậy!”

Tịch Mộ Thiên thực sự tức giận, tức
đến mức muốn cắn cho cô một cái. Những điều phát ra từ cái miệng của cô có thể
khiến người khác tức chết, cho dù anh cố kiềm chế đến đâu cũng phải đầu hàng
trước cô.

Tịch Mộ Thiên hít một hơi thật sâu,
bây giờ anh mới hiểu cô vợ này không được phép chiều chuộng, phải dạy dỗ, còn
dạy dỗ ra sao thì đó là việc của anh. Hạ Tử Khâm lúc này đang đắc chí bởi chiếm
thế thượng phong. Tịch Mộ Thiên thầm nghĩ, trước tiên phải quy thuận cô, chứ cứ
để cô có cớ mà hờn dỗi coi như anh gặp rắc rối to.

Hạ Tử Khâm chẳng hề nhận thức được
nguy cơ, cô đang ngạo nghễ giống như một con gà trống giành được chiến thắng.
Bị Tịch Mộ Thiên lôi về chung cư, vừa vào đến cửa, Hạ Tử Khâm liền giả bộ hất
tay anh ra, ngồi xuống ghế sô pha, vô cùng trịch thượng.

Khóe môi Tịch Mộ Thiên khẽ nhếch
lên, con nhóc này nhiều lúc ngốc đến phát bực, nhưng nhiều lúc lại đáng yêu như
trẻ con. Tịch Mộ Thiên liếc cô rồi khẽ hỏi:

“Em có đói không?”

Lúc bấy giờ Hạ Tử Khâm mới phát
hiện ra mình đói thật, anh không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc là thấy bụng mình
sôi lên òng ọc.

Lúc ở Mỹ, sau khi nghe những lời
của Vinh Phi Lân nói, cô làm gì còn tâm trạng mà ăn uống, hơn mười tiếng đồng
hồ ngồi trên máy bay cũng chẳng ăn gì, nhưng ở nhà có đồ ăn không nhỉ? Hơn nửa
tháng xa nhà, Hạ Tử Khâm không tin Tịch Mộ Thiên vẫn tự nấu nướng.

Cuối đầu liếc đồng hồ, bây giờ là
chín giờ sáng, cô vừa đói vừa buồn ngủ, ngẩng lên nhìn anh rồi đề nghị:

“Giờ này chắc là không có đồ ăn
mang đến tận nhà đâu, hay là ăn KFC?”

Tịch Mộ Thiên gõ đầu cô một cái:

“Anh bảo Tiểu Dương đi mua sủi cảo
rồi, em thích ăn nhân đậu đúng không? Đi tắm trước đi, lát ra ăn sủi cảo.”

Hạ Tử Khâm tắm xong đi ra, trên bàn
đã bày sẵn hai bát sủi cảo bốc khói nghi ngút, nước chấm cũng được rót sẵn. Cô
đút cả miếng vào mồm, ăm nhồm nhoàm liền mấy chiếc một lúc, tay vẫn cầm đũa
định tiếp tục gắp nhưng bị Tịch Mộ Thiên giữ lại:

“Anh đã nói bao lần rồi? Ăn cơm nhanh
quá không tốt cho tiêu hóa, dễ gây áp lực lên tim.”

Về cơ bản lần nào Hạ Tử Khâm cũng
coi lời anh nói như gió thoảng qua tai, nhưng Tịch Mộ Thiên lúc này cương quyết
không nhân nhượng, anh bê bát sủi cảo sang một bên, gắp từng miếng bỏ vào đĩa
của cô, đợi cô ăn xong mới gắp cho miếng khác.

Hạ Tử Khâm ăn no là buồn ngủ không
mở nổi mắt, cô ngáp luôn miệng, đầu óc mụ mị hết cả. Tịch Mộ Thiên lắc đầu, bế
cô lên:

“Đi ngủ trước đi đã! Đợi em tỉnh
ngủ rồi anh sẽ giải thích cho em nghe, anh hứa đấy!”

Hạ Tử Khâm đúng là người vô tâm vô
tính, đầu vừa chạm xuống gối đã không biết kiểm soát được cơn buồn ngủ, miệng
lảm nhảm vài câu gì đó, xoay người một vòng rồi thiếp đi ngay. Tịch Mộ Thiên
đưa tay xoa xoa tóc Hạ Tử Khâm, tóc cô vẫn còn hơi ẩm, anh liền đi lấy một cái
khăn bông khô, ngồi xuống bên cạnh rồi nhẹ nhàng lau giúp cô.

Tóc Hạ Tử Khâm rất dày và suông
mượt, có lẽ lâu rồi không được tỉa tót lại nên đuôi tóc bắt đầu hơi bị chẻ
ngọn. Tịch Mộ Thiên khẽ xoay người Hạ Tử Khâm, để cô nằm xoay lưng sát với mép
giường, mái tóc rủ nhẹ xuống. Anh kéo rèm cửa ra, trải tờ tạp chí xuống dưới
thảm, tìm một cây kéo tỉ mỉ ngồi tỉa bớt phần ngọn tóc bị khô cho cô.

Anh làm thật cẩn thận, cứ như đây
là một công trình lớn không bằng. Ánh mặt trời đầu đông xuyên qua cửa kính vào
trong nhà, chiếu lên mặt anh, vẻ mặt anh vô cùng dịu dàng và ấm áp, ấm áp đến
mức thắng cả cái lạnh giá của mùa đông. Lúc Hạ Tử Khâm tỉnh lại, cô ngửi thấy
mùi hương thoang thoảng trên người Tịch Mộ Thiên. Một bên tay anh kéo chặt ôm
cô vào lòng. Tay còn lại để ngoài chăn, nhẹ nhàng đặt trên eo cô.

Không biết bắt đầu từ khi nào đây
đã trở thành tư thế ngủ quen thuộc của hai người. Chỉ cần có anh ở nhà, cô luôn
được anh ôm chặt trong lòng, giống như đang ôm một đứa trẻ. Do đó vào những đêm
không có Tịch Mộ Thiên ở bên, cô thỉnh thoảng cũng mất ngủ, mà cho dù có ngủ
say cũng không được ngon giấc, thường cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.

Hạ Tử Khâm khẽ ngẩng đầu, Tịch Mộ
Thiên đang ngủ rất say. Kết hôn lâu như vậy rồi, Hạ Tử Khâm gần như chưa lúc
nào nhìn kĩ bộ dạng anh lúc ngủ. Bình thường cô luôn là người đi ngủ trước, kể
cả vào kì nghỉ, anh cũng thường xuyên thức khuya dậy sớm, cứ như một siêu nhân
có sức mạnh vô biên.

Thực ra Tịch Mộ Thiên rất chăm chỉ,
đằng sau vinh quan của một Tổng giám đốc lẫy lừng, ngoài năng lực giỏi giang ra
còn là sức cần cù hơn người.

Anh thực sự rất đẹp trai, đôi mắt
sâu thẳm cuốn hút, sống mũi thẳng tắp, môi hơi mỏng, lúc mím chặt thường tạo
thành một đường trông vô cùng lạnh lùng.

Hạ Tử Khâm nhìn chằm chằm vào đôi
môi anh, mặt cô đột nhiên đỏ bừng, cô vội cụp mắt xuống, chớp chớp liên hồi.

“Đang nghĩ gì thể hả?”

Giọng nói của Tịch Mộ Thiên đột
nhiên vang lên. Hạ Từ Khâm ngước mắt nhìn anh, nói vẻ chột dạ:

“Anh! Anh tỉnh lúc nào thế?”

Tịch Mộ Thiên khẽ cười, nói vẻ đùa
bỡn: “Vừa ban nãy đấy, lúc mà có một con yêu nữ háo sắc đang nhìn anh chằm chằm
ý!”

Nói rồi xoay người đè lên Hạ Tử
Khâm, cúi đầu xuống thì thầm vào tai cô: “Ban nãy trong đầu em nghĩ cái gì hả?”

Hơi thở của anh phả vào tai cô nhồn
nhột, âm ấm. Hạ Tử Khâm đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng bừng, đầu óc rối bời:

“Không, không nghĩ cái gì cả!”

Tịch Mộ Thiên há miệng cắn vào tai
cô: “Chừa này, nói dối là phải chịu phạt!”

Vừa nói tay Tịch Mộ Thiên vừa lần
xuống bên dưới cơ thể Hạ Tử Khâm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN