Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em
Chương 18: Anh đã yêu ai
“Khụ khụ… Vậy thì… em đánh đi!”
Anh duỗi tay qua. Thủy Quang bị giật mình liền đẩy anh ra theo phản xạ. Dù lực đẩy của cô không lớn, nhưng Chương Tranh Lam hoàn toàn không phòng bị, anh đang đi đến để cô đánh, thêm vào đó anh vừa nghiêng người ngồi xuống mép giường nên chưa giữ được thăng bằng, lập tức bị đẩy ngã xuống đất, rồi không biết đập phải thứ gì mà rên lên một tiếng. Thủy Quang giật mình, không phải cô lo lắng cho anh mà là sợ âm thanh kia bị La Trí nghe thấy. Cho đến khi xác định bên ngoài không có động tĩnh gì, cô mới nhìn người dưới đất.
Chương Tranh Lam đang cúi đầu, một tay ôm trán rồi kêu “oái” một tiếng, nói: “Chảy máu rồi!”
Thủy Quang không hề muốn để ý đến anh, cô vẫn đang tức giận, nhưng khi nhìn thấy có máu chảy ra từ kẽ ngón tay anh, và một góc tử đầu giường được ánh đền tường chiếu đến cũng có vết máu, cô thầm mắng người này phiền phức quá!
Cuối cùng cô ngồi xuống kéo tay anh ra, vết thương đó ở trên mày trái, may mà không bị thương vào mắt, cô thấy miệng vết thường không sâu lắm, chỉ bị rách lớp da nhưng không biết tại sao máu chảy rất nhiều. Thủy Quang quay người rút mấy tờ giấy ăn ấn vào khiến người đó lại kêu lên một tiếng, lẩm bẩm: “Không được dùng giấy ăn, sẽ dính vào miệng vết thương.”
“Anh câm miệng!”
Chương Tranh Lam ngoan ngoãn ngậm miệng nhưng khóe miệng lại mang nét cười, Thủy Quang lấy ra hai miếng urgo trong ngăn kéo đầu giường dán lên vết thương cho anh.
Thời khắc này đối với Chương Tranh Lam thật đáng quý, đáng thỏa mãn biết bao!
Thủy Quang xử lý xong vết thương định đứng lên nhưng anh đã tóm lấy hai cánh tay của cô, ngả người về phía trước, khẽ tựa đầu lên vai cô.
“Thủy Quang…” Anh nghĩ, nếu đây là nằm mơ thì để anh mơ thêm một chút nữa, lâu một chút nữa, hoặc là đừng tỉnh lại…
Nhưng rốt cuộc đây không phải mơ. Thủy Quang kéo tay anh xuống, lạnh lùng nói: “Anh đi đi!”
Chương Tranh Lam bỗng thấy chán nản nhưng lại nghĩ, Tiêu Thủy Quang chỉ là con hổ giấy, bề ngoài nhìn có vẻ lạnh lùng, cố chấp song thực ra rất dễ mềm lòng. Anh cũng không biết tại sao mình lại chắc chắn như vậy, nhưng điều này khiến anh rất an tâm, trong lòng cũng càng thêm dễ chịu.
“Được rồi, anh đi.” Anh đứng lên. Thủy Quang đề phòng lùi một bước, điều này khiến anh vừa tức vừa muồn cười, xem ra lần này làm quá giới hạn rồi, nhưng thực sự là khó kìm nén.
Mặt vẫn không biểu cảm, Thủy Quang đi mở cửa phòng. Ngoài phòng khách không có ánh đèn, chứng tỏ La Trí đã về phòng ngủ. Chương Tranh Lam chậm rãi đi theo nhưng còn chưa đi được hai bước đã va phải thứ gì đó làm phát ra tiếng động không nhỏ.
Dưới ánh trăng lờ mờ có thể nhìn thấy Thủy Quang vừa quay đầu, nhíu mày nhìn anh, Chương Tranh Lam ngượng ngập. “Ấy, anh không quen đường thuộc lối nên đập phải thứ gì cũng là điều khó tránh, hay em bật đèn cho anh?” Điều này thực ra là lời nói thật, không phải anh muốn gây chuyện, anh chỉ muốn nói chuyện với cô thêm vài câu nhưng những lời nói đó khi lọt vào tai Thủy Quang lại hoàn toàn mang ý gây rối. Thủy Quang tóm lấy cánh tay anh rồi kéo thẳng ra cửa chính.
Khi đã đứng ở ngoài cửa, Chương Tranh Lam mới phản ứng lại được, một lần nữa anh bị ném ra ngoài. Nghe thấy tiếng khóa cửa bên trong, anh cảm thấy cô gái này đúng là tuyệt tình. Die n da n le q uy do n
Ngày hôm sau, Chương Tranh Lam đến công ty với tâm trạng khá tốt. Anh vốn định xử lý xong công việc quan trọng của công ty thì đến chỗ lão Lệ, nhưng lại gặp Giang Dụ Như ở dưới lầu.
Anh đi qua đó, cười cười với mỹ nữ đang hôn gió với anh. “Sao lại đến đây vậy?”
“Đợi mãi không thấy anh gọi cho em nên quyết định đến đây ôm cây đợi thở.” Đối phương rất vui vẻ, đi đến ôm lấy cánh tay anh.
Chương Tranh Lam mỉm cười: “Hai hôm nay anh bận việc.”
Giang Dụ Như nhìn mặt anh, lại nhìn miếng urgo trên trán anh. “Trán anh làm sao vậy?”
“Không có gì. Anh không cẩn thận bị ngã thôi.”
Giang Dụ Như cảm thấy rất kỳ lạ: “Ngã đến nỗi bị thương mà anh còn cười vui vẻ như vậy?”
Chương Tranh Lam nói: “anh vui vẻ chẳng phải vì em đến sao?”
Giang Dụ Như không ngừng xua tay, nói: “Những lời này của anh em không dám nhận.”
Khi hai người nói cười đi vào công ty, những nhân viên của GIT có mặt ở đó đều tỏ vẻ ngạc nhiên, bởi thứ nhất là tâm trạng lão đại đang rất tốt, thứ hai là bên cạnh lão đại có một mỹ nữ đang khoác tay thân mật.
Đợi Chương Tranh Lam đi vào phòng làm việc, Nguyễn Kỳ lên tiếng trước: “Bạn gái sếp?”
Đại Quốc gật đầu. “Chẳng trách tối qua tôi báo cáo việc với lão đại, khẩu khí của anh ấy rất tốt, còn nói chuyện gia đình với tôi, hỏi tôi kết hôn mấy năm rồi? Con trai tôi đã ba tuổi rưỡi rồi!” Đại Quốc vừa mừng vừa lo, nói.
Có người to gan suy đoán: “Không phải sếp muốn kết hôn chứ?”
Một viên đá làm gợn lên nghìn tầng sóng, đám đàn ông IT vô vị, khô khan lập tức bàn tán sôi nổi bề chuyện lão đại có tâm trạng tốt, muốn kết hôn, khoác tay mỹ nữ… Kết luận đưa ra là tuy tâm tư của lão đại rất khó đoán nhưng tình hình này xem ra thật sự là có khả năng như vậy.
“Vậy Tiểu Hà nhà chúng ta phải làm thế nào?” Có người nói.
Hà Lan pha trà xong, đang định gõ cửa phòng sếp, nghe thấy vậy liền cười, mắng: “Liên quan gì đến em!”
Trong phòng làm việc, Giang Dụ Như nhận cốc trà rồi cảm ơn cô thư ký, cầm một chiếc ô tô mô hình bằng thủy tinh trên bàn làm việc của Chương tổng lên chơi, nói: “Đàn ông thích thủy tinh, rất hiếm thấy.” Nếu cô không nhớ nhầm thì trong nhà Chương Tranh Lam có bày không ít trang trí bằng thủy tinh, người đàn ông này nên nói anh xa xỉ hay là có phức cảm gì đó? Die n da n le q uy do n
“Nếu em thích thì cứ lấy đi.”
“Thật sao?” Giang Dụ Như thực sự rất thích chiếc ô tô mô hình bằng thủy tinh này. “Thôi, quân tử không giành thứ kẻ khác yêu.” Cô đặt đồ về chỗ cũ, đợi cô thư ký đi ra thì mới dựa vào ghế, nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, nói: “Tranh Lam, anh không hỏi em mấy năm qua ở nước ngoài đã gặp những chuyện gì sao?”
Chương Tranh Lam tỏ vẻ rất rộng lượng. “Đây là chuyện của em, nếu em bằng lòng nói đương nhiên anh bằng lòng nghe.”
Giang Dụ Như cười, than thở: “Nói anh lượng thứ nhé, thực ra anh tuyệt tình hơn ai hết, tốt xấu gì chúng ta cũng có một khoảng thời gian tươi đẹp, nhưng anh xem, anh đã hoàn toàn lùi về góc độ là người ngoài cuộc. Em không đến tìm anh, anh sẽ không đi tìm em. Em chủ động tìm anh tâm sự, anh lại bảo tùy em thích sao cũng được. Thật đả kích người ta!”
“Anh như vậy là không làm khó người khác.”
Dụ Như “hứ” một tiếng, nghiêm túc nói tiếp: “Chương Tranh Lam, anh có từng yêu em không?”
Chương Tranh Lam lặng thing. “Đang yên đang lành, em lại lên cơn thần kinh gì thế?”
Giang Dụ Như nói: “Gần nửa năm chúng ta ở bên nhau, từ đầu chí cuối là bạn tri âm, thậm chí có lúc em hoài nghi danh tiếng phong lưu của anh chỉ là giả, nhưng anh thay nhiều bạn gái như vậy, em cũng là người được tận mắt chứng liến. Chương Tranh Lam, anh nói cho em biết, có phải vấn đề là ở em không? Em quá mạnh mẽ nên đám đàn ông các anh đều không cảm thấy em cũng cần được an ủi, cần được che chở?”
Chương Tranh Lam hơi nhướng mày. “Em sao thế? Sao có vẻ tức giận như vậy? Còn nữa, sao em lại nói là anh thay nhiều bạn gái chứ?” Rốt cuộc tại sao anh lại có thanh danh này?
“Lẽ nào Chương Tranh Lam anh chung tình? Anh chưa từng chạm vào những cô gái đã sống cùng anh?”
Chương Tranh Lam “hứ” một tiếng, không đáp lời.
Giang Dụ Như trợn tròn mắt, không tài nào hiểu nổi. “Không phải chứ Chương Tranh Lam? Anh qua lại với nhiều cô gái như vậy, đừng nói với em anh vẫn là xử nam!”
“Em biến đi!” Chương Tranh Lam dở khóc dở cười.
Giang Dụ Như đương nhiên không tin Chương Tranh Lam là thiện nam tín nữ, cô thu lại cảm xúc, chậm rãi nói: “Tranh Lam, hai năm ở nước ngoài, em thực sự sống không tốt, bọn em lại thử ở bên nhau nhưng quá nhiều chuyện đã thay đổi. Sau khi chúng ta trở nên chín chắn, sự đẹp đẽ từng có đều trở thành ấu trĩ, bắt đầu không chịu đựng được những khuyết điểm nhỏ của đối phương, sẽ cãi nhau vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi… dần dần cảm thấy đối phương thật đáng ghét. Cuối cùng, trước khi trở thành kẻ thù, bọn em quyết định chia tay.” Giang Dụ Như nói xong, thở dài thườn thượt. “Tình đầu vẫn nên ở lại trong ký ức là đẹp nhất.”
Chương Tranh Lam cười, nói: “Xem ra hôm nay anh là người để em trút giận.”
Giang Dụ Như cũng cười: “Mấy ngày nay phải kìm nén, muốn tìm người để nói chuyện mà chẳng được, chỉ nghĩ đến anh.”
“Xem ra thể diện của anh đủ lớn. Có chuyện gì không thoải mái thì cứ nói đi, bạn bè một thời, anh hy sinh cũng không sao cả.”
Giang Dụ Như nói bằng giọng nửa đùa nửa thật: “Chương Tranh Lam, thật ra thì anh cũng không tồi, chỉ là hơi đào hoa.”
Chương Tranh Lam cười ha ha. Đúng lúc này di động trên bàn đổ chuông, anh nhìn thấy cái tên Lê Tổng, bảo Dụ Như đợi một chút rồi cầm điện thoại lên nghe. Điện thoại vừa kết nối, đối phương liền cười, hỏi: “Chương Tổng, ảnh của công ty anh vẫn chưa chụp xong, theo kế hoạch thì hôm nay chụp nốt nhưng người mẫu của bọn anh không đến, có phải là có thay đổi gì không?”
Chương Tranh Lam đứng bật dậy. “Cô ấy không đến?”
“Đúng, tôi không nhìn thấy cô ấy, có phải là có chuyện gì không?”
Chương Tranh Lam trầm ngâm. “Tôi biết rồi, cảm ơn lão Lệ.” Anh ngắt cuộc gọi, đi đến bên cửa sổ gọi một cuộc điện thoại khác. Anh luôn có số của cô nhưng chưa bao giờ gọi vào đó, nói chính xác là không dám gọi.
Tiếng chuông ở đầu bên kia vang lên rất lâu nhưng không có ai bắt máy, trong lòng Chương Tranh Lam bất giác cảm thấy lo lắng. Cô đang ở đâu? Cô không xảy ra chuyện gì chứ? Cuối cùng điện thoại cũng được kết nối trước khi có giọng nói nhắc nhở của tổng đài.
“A lô?”
Trái tim nảy lên một cái, Chương Tranh Lam lập tức hỏi: “Em đang ở đâu?”
Người ở đầu máy bên kia mãi không trả lời, Chương Tranh Lam vô thức nhìn vào màn hình điện thoại, tín hiệu chưa ngắt. “A lô! A lô!”
“Có chuyện gì sao?”
Giọng nói của cô vốn rất lạnh lùng nhưng khi nói qua điện thoại, nó có thêm một chút trầm thấp dịu dàng. Chương Tranh Lam không kìm được hồi hộp, tim đập dồn dập, anh cảm thấy có lẽ mình già thật rồi, sao lại không bình thường như thế này chứ?
“Hôm nay em không đến công ty nhiếp ảnh à?”
Người ở đầu máy bên kia im lặng một hồi mới nói: “Tôi vừa nói với nhiếp ảnh gia rồi, sáng nay tôi có việc, buổi chiều sẽ tới.”
Chương Tranh Lam buộc miệng nói: “Em có chuyện gì vậy?”
Đối phương dừng một lát, hỏi: “Anh còn việc gì không?” Nghe giọng nói của cô rõ ràng muốn kết thúc cuộc gọi rồi.
Chương Tranh Lam suy nghĩ một lát mà không nghĩ ra chuyện gì để nói, đương nhiên cũng không thể trơ trẽn nói những chuyện vớ vẩn với cô, cuối cùng làm bộ làm tịch nói: “Không còn chuyện gì nữa, anh sẽ gọi lại cho em sau, em làm gì thì làm đi!” Anh vừa nói xong, đối phương đã tắt máy, anh không kìm được “hứ” một tiếng rồi cười cười quay người lại, thấy Giang Dụ Như đang nhìn anh, chậm rãi nói: “Chương Tranh Lam, anh đã yêu ai rồi phải không?”
_________________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!