Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em - Chương 21: Nhất định phải là cô ấy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em


Chương 21: Nhất định phải là cô ấy


Khi Thủy Quang đi xuống lầu, nghe thấy từ phòng bếp truyền ra tiếng “ loảng xoảng”, cô vốn định nói một câu “ cảm ơn” rồi đi luôn như khi đến cửa phòng bếp, nhìn thấy người bên trong đang lóng ngóng tay chân tìm thìa, lại không cẩn thận chạm vào chiếc bát bên cạnh, hai cái bát liền rơi xuống đất vỡ choang. Anh khẽ chửi thề một câu bằng tiếng Anh, khi nghiêng đầu nhìn thấy người đứng ở cửa, lại ngại ngùng xoa xoa mặt. “Em xuống rồi à?” Anh nói vậy rồi định ngồi xuống nhặt mảnh bát vỡ, Thủy Quang khẽ chau mày. Đi đến nói: “Để tôi làm, cháo trên bếp tràn ra rồi.”

Chương Tranh Lam túm lấy bàn tay sắp chạm vào mảnh vỡ của cô. “Nhặt mảnh bát vỡ dễ bị thương lắm, để anh làm! Em giúp anh xem nồi cháo nhé, hình như anh cho nhiều nước quá rồi.” Việc đầu tiên Chương lão đại hối hận trong cuộc đời này đó là không học làm việc nhà, vốn là muốn lấy lòng nhưng lại làm thành một mớ hỗn độn. Thật mất mặt!

Thủy Quang rút tay ra, đi sang bên đó tắt bếp, đợi nước lắng xuống, nhìn thấy một nồi cháo toàn nước, cô chẳng muốn để ý nữa, quay người nói: “Tôi phải đi rồi.”

Người đang nhặt mảnh vỡ kêu “ái” một tiếng, mảnh bát vỡ cứa vào ngón tay. Anh ngẩng đầu, vô cùng lúng túng. “Bị đứt tay rồi…”    Die nda nl equ yd on

Nói IQ của anh hơn 150 thật sự chẳng ai tin. Thủy Quang không biết khi còn nhỏ, Chương Tranh Lam đã được gọi là thần đồng, lớn thêm chút nữa thì càng xuất sắc, đến giờ cũng có thể coi là một nhân vật danh tiếng lẫy lừng, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng mặc kệ có biết hay không, lúc này cô nhìn mà chỉ biết câm nín.

Cô thấy anh vẫn ngồi đó bất động, bất giác nói: “Anh không đứng lên rửa vết thương sao?”

Chương Tranh Lam “ờ” một tiếng, đứng dậy, đi đến bồn nước bên cạnh Thủy Quang, đứng im đó, tay chống lên mép bồn, thấp giọng nói: “Ăn sáng xong rồi hẵng đi nhé?”

Thủy Quang thật sự không thích bầu không khí như thế này, lòng dạ rối bời, cô lùi ra bên cạnh một chút. Chương Tranh Lam lập tức duỗi tay túm lấy cổ tay cô. “Em đừng đi!” Câu nói trước đó của anh miễn cưỡng vẫn có thể coi như bình tĩnh nhưng câu này đã lộ vẻ sốt ruột rõ ràng.

Thủy Quang nhìn máu trên tay anh dính vào cổ tay áo của mình, giữa họ dường như luôn là sự co kéo, cô lùi anh tiến… Vì sao anh phải cố chấp đến vậy?

“Chương Tranh Lam!” Lần đầu tiên Thủy Quang gọi thẳng tên anh khiến cả người anh cứng đờ. Anh xúc động vì cô gọi tên anh nhưng cũng cảm nhận được giọng điệu của cô, điều cô muốn nói sau đó sẽ không phải là điều anh muốn nghe. Thần kinh của anh trở nên căng thẳng nhưng cũng chẳng sao cả, tồi tệ hơn nữa cũng chẳng phải là “ không phải là gì cả” sao, anh không để ý.

Nói không để ý thực ra chỉ là tự lừa dối mình, rốt cuộc anh vẫn sợ cô giằng tay ra. Anh cắn răng, cảm thấy cơn đâu trên tay đã làm giảm bớt sự căng thẳng của mình, bất giác cười khổ, đến ba chục tuổi mới phát hiện ra mình có khuynh hướng tự ngược.

Anh đợi rất lâu mà vẫn không nghe thấy người trước mặt nói gì.

Thực ra Thủy Quang muốn nói là: “Tôi với anh không thể được”, nhưng ai với ai thì có thể được chứ? Cô với cl sao? Vcl đã chết rồi.

Thủy Quang nhìn máu trên cổ tay áo cô càng lúc càng đậm, hỏi: “Đau không?”

Chương Tranh Lam từ sáng đến giờ đã bị những chuyện bất ngờ làm cho sững sờ hết lần này đến lần khác, hồi lâu sau mới nói: “Không đau.” Sau đó khóe miệng hiện nét cười, anh cẩn thận thăm dò: “Vậy em không đi nữa đúng không?”

Thủy Quang nói: “… Anh đi xử lý vết thương trước đi.”

Chương Tranh Lam cười rồi quay người rửa vết thương, cũng nhìn thấy trên cổ tay áo của cô có dính máu, lập tức nói: “Anh giặt đồ giúp em nhé?”

Thủy Quang nhìn anh một cái, kẻ kia thức thời ngậm miệng.   Die nda nl equ yd on

Khi anh xử lý vết thương xong, Thủy Quang cũng đã nhặt hết mảnh bát vỡ dưới đất và vứt vào thùng rác bên cạnh, cô đứng lên liền nhìn thấy Chương Tranh Lam đang đứng đó nhìn cô. Anh thật thà nói: “Thủy Quang, vẫn là em lợi hại hơn.”

Thủy Quang thầm lắc đầu, cô đổ bớt một nước trong nồi cháo đi, đậy vung lại rồi bật bếp, sau đó nói với anh: “Anh trông nồi cháo, tôi đi gột tay áo.”

Mặc kệ cô đột nhiên thay đổi thay đổi thái độ vì nguyên nhân gì, anh chỉ biết mình lại được cứu vớt một lần nữa, tuy nói như thế này rất sến nhưng thực sự anh cảm thấy như vậy.

Đi ra khỏi phòng bếp, Thủy Quang chợt thất thần mấy giây, bởi có người vừa mở cửa đi vào nhà.

Người đó chính là bà Chương. Bà vừa rút chìa khóa vừa ngẩng đầu nhìn thấy Thủy Quang liền sững sờ, rõ ràng bà không ngờ ở chỗ con trai lại có một cô gái, hơn nữa lúc này mới là sáng sớm, nhưng dù sao bà cũng là một người lão luyện, lập tức che giấu vẻ kinh ngạc, dịu dàng cất tiếng: “Bác là mẹ của Tranh Lam, nó có nhà không cháu?”

Thủy Quang trở tay không kịp, do dự định quay đầu gọi người trong bếp nhưng bà Chương đã thay dép, cười hỏi: “Cô bé,cháu họ Tiêu đúng không?”

Thủy Quang không biết làm thế nào mà bà ấy lại biết họ của mình nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Bà Chương nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, trong ánh mắt có sự thăm dò nhưng vẫn rất hiền từ, khi bà nhìn thấy vết máu trên cổ tay áo cô, lập tức hỏi bằng giọng rất quan tâm: “Làm sao thế này? Cháu bị thương à?” Bà nắm lấy tay của Thủy Quang khiến cô hơi mất tự nhiên. “Cháu không sao.”

Ngay sau đó, giọng nói của Chương Tranh Lam truyền đến: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Chương lão đại vốn định nói: “Mẹ lại đến à”, may mà anh không buột miệng khiến bà Chương trừng mắt.

Bà Chương thấy con trai mình hiếm khi tươi cười, liền nói: “Tối qua con gọi điện làm ồn, đòi lấy trà thuốc hạ sốt bố con mang từ Giang Nam về, buổi tối bố mẹ ngủ sớm, ai mà dậy đi đưa trà cho con được, nên sáng sớm nay mẹ mang đến trước lúc con đi làm. Thế… ai bị cảm vậy?” Đôi mắt nhạy bén của bà nhìn con trai rồi nhìn cô gái trước mặt.

Chương Tranh Lam “hứ” một tiếng, nhìn thấy túi trà thuốc bà Chương đặt ở trên chiếc tủ thấp gần cửa, cười nói: “Mẹ vất vả quá!” Chương Tranh Lam tự nhận là mình vẫn đối phó được với lão thái thái nhà mình, thực ra đối phó với ai anh cũng sắc sảo, nhạy bén, chỉ khi đối với Tiêu Thủy Quang, anh mới thường xuyên bí từ đuối lý, lúng túng vụng về.

Bà Chương nhìn vết thương trên tay phải của con trai, lại nhớ đến cổ tay áo của cô gái kia, nhất thời không đoán ra được chuyện là thế nào.

Thủy Quang đứng ở giữa, có chút lúng túng, liền nói với bà Chương: “Cháu vào nhà vệ sinh một lát” rồi rời đi.

Sau khi Thủy Quang vào nhà vệ sinh, bà Chương mới đi đến gần con trai, hỏi: “Con thế này không phải là yêu đơn phương đấy chứ?”

Vị lão thái thái này không biết năm đó đã nhận ra bao nhiêu “phái phản động”, ánh mắt cũng khá độc. Chương Tranh Lam sẽ không thừa nhận, nhưng thực sự là như vậy, anh yêu đơn phương, vậy thì làm sao chứ? Chí ít bây giờ anh biết rõ rất rõ bản thân mình muốn gì.

Bà Chương ngửi thấy mùi cháo, đi vào trong bếp. “Con còn biết làm cơm sáng à?”

Chương Tranh Lam nhìn về phía nhà vệ sinh ở gần cửa rồi đi vào bếp cùng mẹ, rất nghiêm túc hỏi: “Mẹ, mẹ cảm thấy cô ấy thế nào?”

“Tốt, nhưng mẹ thấy người ta còn chẳng thèm nhìn thẳng vào con lấy một cái nữa.”

Được, Chương Tranh Lam thở phào một hơi, đứng bên cạnh bà Chương đang kiểm tra nồi cháo, thấp giọng nói: “Hay là… mẹ giúp đỡ con trai me một chút đi!”

Bà Chương nhìn anh một cái. “Ôi, thiếu gia con lại có ngày cần mẹ giúp đỡ à? Tay con làm sao vậy? Không phải là ngốc đến mức dùng khổ nhục kế chứ?”

Chương Tranh Lam cảm thấy trong chuyện này, lão thái thái rõ ràng chiếm được thế thượng phong, nhưng chỉ cần giúp anh có thêm hy vọng giành thắng lợi thì thế nào cũng được.

“Có được không? Mẹ chỉ cần nói một câu thôi!”

Bà Chương vặn nhỏ lửa, nhìn thẳng vào ông con trai cao to ở bên cạnh. “Con thật sự phải lòng cô bé này?”

“Nhất định phải là cô ấy.”

Trước đó bà vẫn còn chút hoài nghi rằng cậu con trai chẳng bao giờ nghiêm túc của mình lại tìm cách đối phó với hai ông bà già họ, nhưng bây giờ, bà lại cảm thấy có chút lo lắng cho con trai mình, trông dáng vẻ của nó thì rõ ràng là nó tự đâm đầu vào, vấn đề là không biết con gái nhà người ta có ý thế nào nữa.

Bà than thở: “Trước đây mẹ có đi xem mệnh cho con, lúc xem về nhân duyên, người ta nói rằng “hữu tưởng”, lại nói “cầu thì được, bỏ thì mất, chân thành.”

[i]*hữu tưởng là thuật ngữ Phật học: ý nói là có cảm giác, nhận thức, suy nghĩ…[/i]

Chương Tranh Lam vốn không tin vào bói toán, bản tính còn tùy tiện, bừa bãi nhưng lúc này lại bị câu “cầu thì được” kia làm cho xao động, suýt hỏi rằng: “Vậy người ta có nói phải làm thế nào mới có thể cầu được không?” May mà anh vẫn còn chút lý trí mà không thốt ra câu đó.

Bà Chương nói: “Đươc rồi, đi xem xem cô bé xong chưa, nếu xong rồi thì bảo cô ấy ra ăn sáng đi.”

Chương Tranh Lam nghe thấy vậy liền nở nụ cười.”Lão Phật gia muôn năm!”

Bà Chương cười, mắng: “Con nghiêm chỉnh chút đi, có khi con gái nhà người ta vì thấy con chẳng ra làm sao nên mới không thèm để ý đến con.”

Chương Tranh Lam đi ra ngoài rồi còn quay đầu nói một câu: “Ở trước mặt cô ấy, con chẳng thể nào nghiêm chỉnh nổi.” Lão đại đã quên mất những hành vi vô lại kia của mình.

Thủy Quang đang gột tay áo, nghe thấy tiếng gõ cửa, ngay sau đó Chương Tranh Lam mở cửa đi vào, đưa chiếc máy sấy cho cô. Thủy Quang chậm chạp nhận lấy. Anh lại cười, hỏi cô: “Anh sấy giúp em hay là em tự làm?”

Thủy Quang luôn bị anh làm cho trở tay không được. “Tôi tự làm.”

Anh nói “được” xong thì không nói gì thêm nữa, nhưng cũng không ra ngoài.

Thủy Quang vắt nước ở tay áo, cố gắng không đoái hoài đến người phía sau, nhưng anh hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngập, còn tiến lên một bước, nói: “Để anh làm chi, em vắt thế này, lát nữa sấy khô chắc chắn sẽ bị nhăn đấy.”

Nói xong, anh nắm lấy cổ tay cô, cầm một chiếc khăn khô ở bên cạnh giúp cô lau bớt nước, cô cố rút tay ra nhưng không được, còn bị anh nói: “Em đừng cử động bừa bãi.”

Đối với người này, Thủy Quang luôn cảm thấy không biết phải nói gì, nhưng khi nhìn thấy vết thương của anh, cô vẫn hỏi: “Tại sao anh không dán băng vào?”

Chương Tranh Lam chớp mắt với cô: “Không sao, anh là đàn ông, vết thương bé tí này chẳng đáng kể gì.” Nói vậy chứng tỏ thói vô lại kia lại đến rồi. “Nhưng mà tốt nhất đừng để mặt bị thương, em xem, vết thương lúc bị em đẩy xuống giường hôm kia…” Sau đó anh lập tức kéo tay cô ấn lên trán mình. “Em sờ thử xem, đã để lại sẹo rồi.”

Lời lẽ và cử chỉ thân mật này khiến Thủy Quang mất tự nhiên, sau đó lại nghe thấy anh nói: “May mà không nghiêm trọng lắm, nếu không thì hỏng hết tướng mạo của anh rồi.”

Thủy Quang không kìm được nói: “Anh đâu phải diễn viên, cần khuôn mặt đẹp làm gì?”

Chương Tranh Lam bật cười. “Cần khuôn mặt đẹp để dụ dỗ em chứ còn làm gì!”

Thủy Quang biết ngay con người này chẳng nói được mấy câu đàng hoàng mà, cô cũng quen rồi, cứ coi như không nghe thấy, giằng tay khỏi tay anh, quay người cắm máy sấy. Người phía sau lền xán đến gần cô, nói: “Anh giúp em nhé, hay là…”

“Anh không thể ra ngoài trước sao?”

“Anh không muốn.” Chương lão đại nói mà không hề đỏ mặt.

Thủy Quang không muốn vì chuyện vô vị này mà tranh luận với anh, lập tức bật máy sấy lên sấy tay áo. Người đàn ông cao lớn đang đứng phía sau thì nhìn khuôn mặt hơi cúi, đầy vẻ bực bội của cô trong gương, liền cười rồi duỗi tay ra, nhẹ nhàng vuốt qua hình dáng của cô ở trong gương. Ánh đèn màu cam cùng với âm thanh ù ù của máy sấy tạo thành một cảnh tượng ám muội động lòng người. 

Thủy Quang từ nhà vệ sinh đi ra liền bị bà Chương gọi đến ăn sáng.

Thủy Quang trước nay luôn rất kinhsg trọng và nghe lời các bậc trưởng bối, còn bà Chương vốn thân thiện lại giỏi nói chuyện nên lúc này, Thủy Quang chỉ tập trung nói chuyện với bà, ngoài ra chẳng để ý đến điều gì khác. Dù lúc trước cô đã quyết định sẽ rời đi nhưng bây giờ có bậc trưởng bối đến, cô đành ở lại.

Bà Chương nắm tay cô, hỏi: “Cháu tên là Thủy Quang đúng không? Quê cháu ở đâu?”

“Tây An ạ.”

Bà Chương gật đầu, nói: “Đó là cố đô của Trung Quốc, lưu giữ bao nhiêu nét văn hóa truyền thống, chẳng trách lại sinh ra được cô gái xinh đẹp như cháu đây.” Bà tự nhiên lại nói đến “tượng binh mã” tiêu biểu nhất của Tây An, Thủy Quang lắng nghe, không kìm được cười, nói: Thực ra không lợi hại như bác nói đâu. Đó là phát hiện rất vĩ đại nhưng ngoài tượng binh mã ra, Tây An còn có rất nhiều di tích đáng được ca tụng, thưởng thức.”

Chương Tranh Lam bị bà Chương sai đi lấy cháo, khi bưng cháo và rau ra ngoài, anh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thủy Quang, thật sự là thấy có chút ghen tị với lão thái thái nhà mình.

Thủy Quang nhìn thấy anh, vô thức thu lại nụ cười.

Bà Chương vẫn đang níu với Thủy Quang: “Bác còn một năm nữa mới nghỉ hưu, đến khi đó nhất định bác phải đến Tây An một chuyến. Ông lão nhà bác cũng đac từng đến đó, lúc quay về chỉ nói với bác là “được”, sau đó chẳng nói gì nữa.” Bà Chương nói xong lại cười.

Chương Tranh Lam ngồi đối diện với Thủy Quang, bày cháo cho mọi người xong, anh nhìn cô một cái rồi mới nhìn sang lãi thái thái, nói: “Nếu mẹ muốn đi thì con đưa mẹ đi.”

Bà Chương xua tay. “Con ấy à, bây giờ nói rõ hay, đợi đến khi đó chắc chắn lại nói bận không thể đi được.”

Chương Tranh Lam nghĩ, chẳng phải lão thái thái đã đồng ý giúp anh rồi sao, tại sao lại đi phá bĩnh vậy? Anh thấy tuy Thủy Quang không nói chuyện nhưng đã ăn cháo, trong lòng anh nhẹ nhõm và vui sướng, không kìm được lại muốn chạm vào cô, may mà năng lực kiềm chế vốn cao hơn người một bậc nên mới không làm ra chuyện gì quá đáng.

Một bữa sáng rất yên bình, bà Chương vẫn luôn nói chuyện với Thủy Quang, hỏi sở thích và chuyện giải trí thường ngày của cô. Thủy Quang nói bình thường mình phải đi làm nên chẳng có mấy thời gian để giải trí, bà luền cảm khái: “Cháu với Tranh Lam thật là khác nhau quá, trước giờ nó chẳng mấy khi ở nhà, chỉ thích chạy ra ngoài chơi, chẳng hiểu những chỗ náo nhiệt đó có gì hay ho nữa?”

“Mẹ!” Chương Tranh Lam cắt ngang lời mẹ, bà thật biết cách “dìm hàng” anh quá, lại còn cái gì mà “anh chẳng mấy khi ở nhà” chứ? Ngoài lúc phải đi tiếp khách và những lúc tâm trạng không tốt thì có bao giờ anh không về nhà ngay sau khi tan làm đâu?

“Mẹ gọi điện cho con, có lần nào con không nói là đang chơi bời, uống rượu ở bên ngoài đâu? Gọi con về nhà cũng vậy, thúc năm lần bảy lượt mới chịu về!” Bà Chương phê bình con trai xong, khi nhìn sang Thủy Quang thì vẻ mặt lại hòa dịu hơn nhiều. “Con à, nếu sau này con ở cùng với bác thì phải quản nó tử tế, con là đứa trẻ ngoan, bác nhìn ra được, Tranh Lam lớn hơn con một chút nhưng không an phận bằng con.”

“Mẹ!” Chương Tranh Lam thực sự dở khóc dở cười, xem ra lão thái thái cố ý moi điểm xấu của anh ra nói, tuy trong những câu nói đó có ý chỉ trích nhưng anh lại chẳng thấy phản cảm chút nào.

Động tác trên tay Thủy Quang cũng chậm lại, cô không hề bất ngờ bởi những lời này của bà Chương, lại cảm thấy được ánh nhìn của người đối diện, lần đầu tiên cô tự hỏi mình: “Anh với cô là gì chứ?”

_________________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN