Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em
Chương 63: Bắt đầu của kết thúc (1)
“A lô, xin chào?”
“Tôi tìm Chương Tranh Lam…”
“Chương Tổng không có ở đây, cô là cô Tiêu phải không? Tôi là Hà Lan, cô còn nhận ra tôi chứ? À, sếp ra ngoài rồi, di động bỏ ở công ty.”
“Cô có thể giúp tôi tìm anh ấy không?”
“Điều này… hay là tôi gọi điện thoại cho cô Giang xem sao, vừa nãy cô Giang đã đến đón anh ấy, cô đợi một lát được không?”
“Sorry, bây giờ Tranh Lam không muốn nghe điện thoại. Cô là ai vậy? Có chuyện gì có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp cô chuyển lời đến anh ấy.”
“… Không cần đâu, không có chuyện gì cả.”
…
Thủy Quang bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đã sang đầu tháng Năm nhưng sao cô lại cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Die nda nl equ yd on<3
Hai mươi tư tuổi, trong người đã mang một sinh mệnh, là cốt nhục của mình. Nỗi đau đớn khi đó là của thân thể, nhưng bây giờ nhớ lại, là cả thân thể và trái tim giống như đang bị cắt từng nhát từng nhát.
Trên thế giới này không có điều gì là không buông xuống được, đau rồi tự khắc bạn sẽ buông tay, bao gồm cả một chút hy vọng duy nhất trong lòng.
Chiều thứ Bảy, Cảnh Cầm lại đưa con đến nhờ Thủy Quang trông nom để đi xem phim cùng ông xã. Thủy Quang cười, chúc bọn họ hẹn hò vui vẻ rồi ôm Tư Lam vào trong phòng.
Lúc đó Tư Lam vẫn còn khỏe khoắn, Thủy Quang còn ngủ trưa cùng thằng bé. Ăn tối xong, bố mẹ đi ra công viên gần đó tản bộ, thằng bé bắt đầu khóc, nôn hết cả sữa mới uống lúc trước.
Thủy Quang lập tức đi lấy khăn mặt lau cho thằng bé nhưng nó lại bắt đầu co giật. Cô vô cùng lo lắng, sờ trán nó thì phát hiện ra còn hơi sốt, tình trạng bỗng chốc trở nên xấu đi.
Khi anh đẩy cửa đi vào, Thủy Quang đang hoảng loạn bọc đứa trẻ vào chiếc chăn nhỏ. Cô ngẩng đầu nhìn thấy anh, chỉ thoáng sững sờ rồi quay đầu bế thằng bé lên, cầm gói giấy ướt bên cạnh, chạy đến phòng khách xách túi rồi lao ra ngoài.
Chương Tranh Lam đặt bọc đồ trong tay xuống. Đây là đồ đạc của cô, anh mang đến trả để lấy cớ gặp cô. Trong mấy ngày qua, anh đã nghĩ thông suốt rồi, hoặc là nói, không thể không thừa nhận, cô không muốn dây dưa với anh nữa nên anh đến đây lần cuối cùng để nói với cô rằng, sau này anh sẽ không đến tìm cô nữa, để cô… yên tâm.
Anh đuổi theo cô ra ngoài, tiếng bước chân vội vàng vang vọng trong con ngõ, bóng lưng cô gầy gò lại có chút mỏng manh, anh cắn chặt răng đuổi theo.
Đúng lúc ở đầu đường có một chiếc xe dừng lại, Thủy Quang ôm đứa bé ngồi lên xe, bên cạnh cũng có người ngồi vào, cô chỉ nhìn một cái rồi nói với tài xế: “Đến bệnh viện, nhanh lên ạ!”
Trong xe, Thủy Quang không ngừng sờ trán đứa bé để kiểm tra nhiệt độ. “Bác tài, phiền bác lái nhanh hơn chút nữa.”
“Cô gái, tôi sắp lái đến một trăm ba mươi ki lô mét trên giờ rồi.”
“… Thủy Quang, yên tâm, sẽ không sao đâu.” Cuối cùng Chương Tranh Lam cũng lên tiếng, so với sự sốt ruột của Thủy Quang, anh tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều nhưng Thủy Quang lúc này đã chẳng còn lòng dạ nào để ý đến anh.
Chiếc taxi cứ phóng đi trên đường một cách vội vàng và căng thẳng như thế khoảng mười phút, đột nhiên một tiếng phanh xe chói tai truyền đến từ bên ngoài.
Hóa ra là bên đường có một người đi xe điện đến lối rẽ, không phanh kịp nên đâm vào một chiếc xe khác. Sau khi an toàn lướt qua được, tài xế đạp chân ga, nhìn vào kiếng chiếu hậu, phẫn nộ chửi thề hai câu. Lúc này Chương Tranh Lam đột nhiên nhìn thấy cái gì đó ở phía trước, sắc mặt bỗng thay đổi. “Cẩn thận!” nhưng đã không kịp mất rồi. Lúc tài xế tăng tốc, phía đối diện có một chiếc xe chở hàng đang đi đến mà chiếc xe taxi này vì trước đó nhường đường nên đã đi sang bên phần đường ngược chiều. Ánh đèn của chiếc xe đối diện chiếu đến chói mắt, tài xế cuống quýt xoay vô lăng nhưng vì chuyện xảy ra quá nhanh, chiếc xe đâm mạnh vào thân cây bên đường.
Khi đó Thủy Quang chỉ còn nhớ người đó nhào đến phía trước mặt cô, sau đó thì tối đen như mực.
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, Thủy Quang cảm thấy rất mơ hồ. Cô đờ đẫn một hồi, sau đó thì hoảng hốt tìm kiếm đứa trẻ. Y tá giữ cô lại, nói cho cô biết là đứa bé không sao, nhưng cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy mới yên tâm, giãy giụa gỡ kim truyền nước ra để đứng lên. Lúc này, Cảnh Cầm đang xách phích nước đi vào, nhìn thấy cảnh này thì lao đến kéo Thủy Quang lại, nói: “Tư Lam không sao, cậu nằm xuống đi. Con chỉ bị trầy xước vài chỗ trên người, còn trước đó là bị nhiễm lạnh, bác sĩ đã khám cho thằng bé rồi, không sao đâu. Âu Thiệu Hoa đang ở bên đó chăm sóc thằng bé.”
Biết là Tư Lam không sao, Thủy Quang vẫn cảm thấy trái tim đau đớn từng cơn. Còn… anh thì sao?
Cảnh Cầm dường như hiểu được ý cô. “Thủy Quang, người đó… bác sĩ nói tay của anh bị thương nhẹ, những chỗ khác không có vấn đề gì nên đã xuất viện rồi.”
Xuất viện rồi… Thủy Quang nhẩm đi nhẩm lại mấy chữ này, cuối cùng nhắm mắt lại dựa vào đầu giường, sau khi hoàn toàn thả lỏng, trong ngực vẫn có chút bức bối, cô mới phát hiện ra mình đã nín thở khi nghĩ đến anh.
Anh xuất viện rồi, lại không đến thăm cô, cũng có thể anh đã đến khi cô đang hôn mê… Dù thế nào, chỉ cần anh không sao là được rồi.
Tiểu Cầm lại nói: “Tài xế lái chiếc xe đó đúng là quá may mắn, chẳng bị làm sao cả. May mà bọn cậu đều không ngồi ở ghế phụ vì đó là bên bị đâm nặng nhất.”
Trong đầu Thủy Quang thấp thoáng nghĩ đến điều gì đó, nhưng sau đó lại cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ nhiều rồi, bởi cô và anh đều ngồi ở ghế sau.
Cảnh Cầm thấy cô lại thất thần liền giúp cô đắp lại chăn, dịu giọng nói: “Cậu vừa mới tỉnh, đừng nghĩ quá nhiều nữa. Tuy bác sĩ nói cậu không bị thương nặng nhưng dù sao cũng đã bị sợ hãi, nên nghỉ ngơi nhiều.”
Thủy Quang lặng lẽ gật đầu, nằm xuống.
Vết thương của cô hồi phục rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã làm thủ tục xuất viện. Sau đó, tất cả lại sóng yên gió lặng như vốn có.
Vụ tai nạn xe xảy ra đột ngột, kết thúc lại mơ hồ, thậm chí không để lại một vết sẹo trên người cô làm cô có cảm giác nó chưa từng xảy ra. Có lúc cô nghĩ, có phải mình lại nằm mơ không, mơ thấy anh đã đến, sau đó lại lặng lẽ, âm thầm rời đi.
Sau đó, có một ngày Thủy Quang gặp Phùng Dật ở cửa siêu thị. Thực ra trước đó hai người cũng từng chạm mặt mấy lần, hoặc là vì công việc, hoặc là khi đi ăn ở quán ăn gần cơ quan… nhưng vì đều có đồng nghiệp của hai bên đi cùng nên học chỉ khẽ gật đầu với nhau.
Lúc này Phùng Dật nhìn thấy cô liền đi đến hỏi thăm: “Thật trùng hợp, cô Tiêu. Mấy hôm trước nghe nói cô bị tai nạn xe, sau đó nghe lãnh đạo bên cô nói cô không sao cả nên tôi không tới làm phiền cô.”
Dường như trời sinh Phùng Dật là chính nhân quân tử, bất luận là trong trường hợp nào, bất luận là lùi hay tiến, anh đều cư xử vô cùng nhã nhặn, không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Thủy Quang nói: “Cảm ơn.”
Phùng Dật nghe thấy câu này lại bất giác bật cười. “Cô xem, câu cô nói với tôi nhiều nhất chính là “cảm ơn”, nhưng tôi đâu có giúp gì cho cô!” Anh không đợi Thủy Quang trả lời, kiểu nói chuyện xã giao hời hợt này, chắc cô cũng không biết phải ứng phó ra sao, anh liền nói tiếp: “Túi đồ của cô có vẻ nặng nhỉ? Cần tôi xách giúp ra xe không?”
“Không cần đâu.” Thủy Quang vốn muốn nói cảm ơn nhưng cuối cùng vẫn dừng lại được.
Phùng Dật cười. “Vậy cũng được.” Hai người nói đôi câu rồi chào tạm biệt.
Phùng Dật đi được hai bước rồi quay đầu nhìn theo bóng lưng đó. Anh là người rất biết xem xét tình thế cũng có thể nói là người làm việc rất chắc chắn. Biết rõ trong lòng người mình để ý đã có người khác nên trước khi để tình cảm lún quá sâu, anh đã kịp dừng lại.
Có người nói, duyên phận là thứ khó cầu nhất trên đời. Lời này anh tin. Trước khi bạn gặp ai đó, những người khác đều không lọt vào mắt bạn, đến khi gặp được người vừa ý rồi thì cô ấy có thể đã là duyên phận của người khác, vậy thì với bạn, cô ấy chỉ là có duyên. Có duyên không phận, hà tất phải canh cánh trong lòng?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!