Lại một ngày tăng ca tới khuya, Trì Uyên mệt mỏi nằm liệt trên sô pha, còn chưa được nghỉ ngơi, tiếng chuông điện thoại lại vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Là cha.
Trì Uyên bắt máy “Cha? Trễ như vậy rồi, sao còn chưa ngủ?”
Tâm trạng cha Trì vô cùng tốt, “Con trai, Tết Nguyên Đán mày về ngày nào? Cha không giục mày cưới vợ nữa, còn không mau lăn về.”
Trì Uyên nheo mắt lại, “Cha, cha lại đang nghĩ tới cái gì vậy?” Không thúc giục anh cưới vợ sao? Có quỷ mới tin, anh còn không biết cha của mình? Mỗi ngày ông đều mong anh mau mau sinh cháu cho ông bồng.
Cha Trì vui tươi hớn hở, hỏi lại, “Rốt cuộc là bao giờ mày về? Có về kịp để ăn Tết không?”
Trì Uyên bất lực, “Hai ngày nữa, con sắp xếp công việc ổn thoải, để về còn có thời gian chăm sóc cha.”
Vì thế lại phải tăng ca thêm hai ngày, Trì Uyên có thể mới lên máy bay về quê.
Từ máy bay đổi sang ô tô, ô tô chuyển qua xe buýt, xe buýt lại tiếp tục lết qua xe ba bánh, xe ba bánh chuyển thành xe bò, xe bò còn phải đi bộ thêm mấy km nữa.
Cuối cùng, Trì Uyên về được tới nhà, nhìn thấy thân thể mỏng manh của Hàng Tuyên đứng trước sân nhà.