Chuông báo điện thoại vang lên.
Hàng Tuyên vội vàng mở khóa, có thể làm điện thoại đổ chuông, ngoại trừ báo thức thì chỉ có Trì Uyên.
Trì Uyên: Còn ở siêu thị hả?
Hàng Tuyên thích dùng bàn phím: Dạ, chuẩn bị dầu muối tương dấm gia vị, còn có một hộp sữa bò.
Trì Uyên cười, ngón tay gõ vào tài liệu báo cáo, nội dung trong đó khiến anh đau đầu.
Hàng Tuyên vẫn rất ngoan ngoãn, sẽ về ngay.
Trì Uyên liếm môi: Đừng mua nhiều, sợ em không xách nổi, buổi tối chờ tôi tan làm rồi đi mua với em sau.
Hàng Tuyên cúi người chụp hình xe đẩy gửi cho anh: Không nhiều lắm, em có thể xách được.
Trì Uyên cười ra tiếng, trong ảnh chụp thấy cả quần và giày, là giày thể thao cao cổ và quần đen, trong lòng anh chờ mong: Hử? Không muốn cùng tôi đi siêu thị sao?
Hàng Tuyên ảo não* cắn môi: Không phải!
*buồn thảm, não nuột
Trì Uyên rất là vui sướng: Thể hiện sự chân thành muốn đi siêu thị với tôi thử xem?
Hàng Tuyên ngay cả xe đẩy cũng mặc kệ, đứng tại chỗ cầm điện thoại, viết viết xóa xóa, vẫn không biết làm thế nào để Trì Uyên tin tưởng là cậu rất muốn đi với anh, cắn môi đến trắng bệch: Nên làm sao đây?
Lại vội vàng nói thêm một câu: Tất cả đều nghe theo anh.
Trì Uyên dựa vào ghế sô pha, sung sướng quay nửa vòng, nhìn ánh nắng mùa đông ấm áp ngoài cửa sổ, rồi quay lại: Vậy đừng đi chợ mua thực phẩm, mua ở siêu thị là được rồi, không được để bản thân mệt mỏi.
Hàng Tuyên sững sờ.
Trì Uyên: Chợ rất xa lại không đầy đủ như siêu thị.
Hàng Tuyên thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nằm sấp lên xe đẩy.
Trì Uyên đợi một lúc mà vẫn không nhận được hồi âm, thông qua điện thoại anh cũng có thể tưởng tượng được biểu tình của cậu lúc này, anh thúc giục: Là ai nói tất cả đều nghe theo tôi?
Lần này Hàng Tuyên hoàn hồn: Anh cố ý!
Cậu bây giờ có khác gì đang làm nũng không?
Trì Uyên nghĩ là không.
Anh chỉ đơn giản gọi qua, “Alo?”
Hàng Tuyên thì thào nói “Dạ” một tiếng, “Sao ạ.”
Trì Uyên cố nhịn cười, nói, “Trưa nay tôi muốn ăn thịt kho tàu, muốn loại thịt bụng nhập khẩu từ Úc, ở chợ không có bán loại thịt này.”
Hàng Tuyên vẫn là không dám thực sự nổi nóng, trong lòng cũng không biết đang ngọt ngào hay giận dữ, “Mua, em mua là được chứ gì.”
Lại cãi nhau vài câu, sau đó cúp máy.
Hàng Tuyên đẩy xe đến khu thực phẩm tươi sống, nhìn thấy thịt nhập giá mắc gấp đôi thịt thường, lập tức lòng đau như cắt.
“Không phải cũng nấu lên hết sao, để coi anh có phát hiện ra không.” Hàng Tuyên hừ hừ, xoay người cân một miếng thịt bụng, loại bản địa.
Đậu hủ chiên, canh rong biển trứng, thịt kho tàu, một phần cơm trắng thơm ngon.
Hàng Tuyên mang theo hộp giữ nhiệt mới mua, đi theo lộ trình Trì Uyên chia sẻ, trước tiên là đợi xe buýt, sau đó chuyển thẳng tới tàu điện ngầm.
Mặc dù hôm nay có chút nắng, nhưng trời vẫn rét lạnh như cũ.
Hàng Tuyên mở khóa kéo của áo lông xuống, ôm chặt hộp giữ nhiệt vào lòng, ôm ấp một đường tới khu trung tâm.
Động tác cẩn thận lại giống như đang lén lút, còn có chút hèn hạ.
Hàng Tuyên đi theo định vị nhỏ xanh tìm thấy Tòa nhà văn phòng* nơi công ty của Trì Uyên đặt trụ sở.
*Office Building
Đi thang máy, ra cửa, đối mặt với chị gái ở quầy lễ tân.
Hàng Tuyên lại liếc nhìn LOGO một cái, không sai.
Chị gái nhiệt tình chào hỏi, “Chào ngài. Bây giờ đang là thời gian nghỉ trưa, hai giờ chiều chúng tôi mới bắt đầu làm việc lại.”
Hàng Tuyên “À” một tiếng, “Chào chị, tôi là tới tìm, tìm Trì tổng.”
Kêu như vậy không có sai phải không?
Chị gái lễ tân vẫn nhiệt tình như cũ, nhưng cô thật sự không nhận được thông báo ông chủ có lịch hẹn vào buổi trưa, “Xin lỗi, ngài có thể ngồi đợi trong phòng chờ của chúng tôi.”
Hàng Tuyên nhấp môi, tôi thì đợi, nhưng thịt kho tàu không đợi được.
Trì Uyên nhận được tin nhắn của Hàng Uyên: Thịt kho tàu đang đợi anh ở phòng chờ.
Lúc này đứng trước mặt chị gái quầy lễ tân là sếp lớn của cô, cùng với sếp lớn… là gì?
Trì Uyên cầm lấy hộp giữ ấm, “Sau này thấy cậu ấy, tốt nhất là trực tiếp cho vào không cần thông báo.”
Tiểu tỷ tỷ ghi nhớ trong lòng.
Tiểu tỷ tỷ đem tình cảnh máu chó chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết Mary Sue này ghi nhớ trong lòng.
===================