Tắm cũng cực kỳ lâu, đứng dưới vòi hoa sen úp mặt vào tường.
“A~~~… Mình thật là…”
Hàng Tuyên không còn lời nào để nói, khí lực cũng chẳng còn đủ, trán cũng úp hẳn lên tường.
“Đủ rồi đủ rồi, đừng xấu hổ nữa, cũng đã nắm tay nhau coi phim rồi, nói câu thật lòng thì càng không có chuyện gì chứ, anh ấy sẽ không thật sự cười mày đâu…”
Hàng Tuyên không ngừng an ủi bản thân, hiệu quả không tốt lắm.
Đây là bộ dáng của người theo đuổi nên có sao?
Đã hạ quyết tâm là mặt dày rồi mà?
Hàng Tuyên đắp khăn lông lên đâu bước ra ngoài, qua một lúc lại thổi tóc mình thành quả cầu lông bù xù, cũng khá phù hợp với tâm tư loạn xì ngầu này của cậu.
Trì Uyên thích ngâm mình.
Hàng Tuyên vừa bước ra là hắn đã đi vào ngay, đôi mắt liếc nhìn cặp ly xúc miệng màu xanh dương trên bàn, hưng phấn đến huýt sáo.
Hàng Tuyên ôm gối ngồi xếp bằng trên ghế sofa chơi điện thoại, tàu cao tốc vào 7h sáng ngày mai, ngồi bốn tiếng, đến lúc đó hai chấm nhỏ định vị bây giờ đang trùng với nhau sẽ phải tách ra ngày càng xa.
Nói đến đây, Hàng Tuyên đã làm theo yêu cầu của Trì Uyên, dùng gần hai tuần để thích ứng với nơi này rồi, đã đến lúc kết thúc quá trình ăn không ngồi rồi, bắt đầu đi tìm việc làm thôi.
Hàng Tuyên đang nghĩ ngợi, “ting” một tiếng, thông báo đã nhận tiền.
Là tiền đặt cơm của Trì Uyên, một trăm tệ (~350k vnđ), chú thích: 5 sao rất hài lòng
Lại “ting” thêm một tiếng nữa, Trì Uyên chuyển cho cậu tám ngàn tệ, chú thích: Cho em mượn đấy.
Hàng Tuyên ngơ ngác.
Chậm rãi cắn môi, tim nghẹn muốn chết.
Khoảng thời gian này, nếu như Trì Uyên có tiệc xã giao, Hàng Tuyên sẽ tự nấu những món đơn giản một mình ăn, ra ngoài dạo vòng vòng hoặc ngồi trong nhà đọc sách, đợi Trì Uyên trở về.
Nếu như Trì Uyên ở nhà ăn cơm tối, hai người ăn xong sẽ cuộn người trên ghế sofa, vừa coi TV vừa nói chuyện, thiên nam địa bắc đến ngoài hành tinh, cái gì cũng có thể nói đến vui vẻ, đến khoảng mười giờ, có khi sẽ cùng nhau xem phim, có khi ai làm việc nấy.
Vốn dĩ Hàng Tuyên muốn đợi Trì Uyên ngâm người xong, với quyết tâm không quản không lo ôm lấy “dù cho có bị cuốn gói đuổi về nhà cũ” cũng phải tỏ tình với anh ấy.
Nhưng bây giờ lại mạnh mẽ thức tỉnh.
Không nói Trì Uyên đối xử với cậu tốt đến mức nào, chỉ tính số tiền mà Trì Uyên cho cậu mượn thôi, thậm chí cái gọi là cọc tiền đầu tiên kiếm được từ Trì Uyên.
Mối quan hệ của bọn họ là “tôi cho em mượn tiền, em nợ thì phải trả”.
Bây giờ tỏ tình thì tính là gì?
Nghĩ thế nào cũng có chút ý đồ xấu xa như vì muốn không cần trả tiền mà vọng tưởng thành người yêu nhỉ?
Mượn nợ thì trả tiền bây giờ trở thành coi như chưa từng xảy ra?
Có lẽ Trì Uyên sẽ không nghĩ như vậy, nhưng Hàng Tuyên không thể không nghĩ như vậy.
Hàng Tuyên khó chịu mà ôm chặt lấy gối, chôn mặt hẳn vào trong.
Phải đi tìm việc làm thôi, phải mau lên.
Đợi đi thăm Hàng Thần về là tìm ngay.
Sau đó trả hết nợ, mới có thể thanh thanh bạch bạch đi tỏ tình với Trì Uyên được.
Hàng Tuyên nín thở để đỏ cả cổ, trong lòng lại nhẹ nhõm không ít.
Trì Uyên vừa bước ra là nhìn thấy Hàng Tuyên dựa cả người lên trên lưng ghế như bé mèo nhìn mình chằm chằm, hắn cười nói, “Đã mười giờ rồi, ngày mai tàu bảy giờ xuất phát phải không? Còn chưa đi ngủ?”
Hàng Tuyên ứng phó gật gật đầu, “Đi ngay.”
Sau đó lại không chút nhúc nhích mà dựa trên ghế sofa, nhìn Trì Uyên đứng bên cạnh ban công sấy tóc.
“Trì Uyên.” Hàng Tuyên gọi một tiếng nho nhỏ.
Đương nhiên Trì Uyên không thể nghe thấy.
“Em thích anh, anh phải đợi em chút xíu nha.” Hàng Tuyên nhỏ giọng tỏ tình.