Chấm xanh nhỏ theo tốc độ chạy nhanh như bay của tàu mà chia ra ngày càng xa.
Giống như đang kéo dài sự nhớ nhung của Hàng Tuyên ra vậy.
Nhưng rõ ràng chỉ mới rời khỏi anh ấy một tiếng thôi mà.
Hàng Tuyên lấy một quyền sách ra khỏi túi đeo chéo, quyết định phân tán một chút lực chú ý.
Vừa đúng vị trí cậu đang ngồi là kế bên cửa sổ, ánh Mặt Trời chiếu nghiêng từ trên xuống, giống như hôm cậu ngồi trong thư viện vậy.
Đột nhiên xuất hiện một tiếng “A”, ánh mắt của người phụ nữ ngồi đối diện đang dừng lại trên người Hàng Tuyên.
“Bạn nhỏ này, con đang học cấp ba sao?”
Hàng Tuyên có chút khó xử mà cắn môi, “Vâng… học qua.”
Người phụ nữ hiển nhiên không để ý, bà chỉ nhìn thấy bìa quyển sách mà cậu đang cầm.
“Những đề hình học không gian kinh điển- phiên bản PEP* dành cho học sinh cấp ba.”
*: viết tắt cho People”s Education Press, một nhà xuất bản giáo dục của Trung Quốc. Sách học trong trường ở bên Trung thường có 2 loại được dùng, PEP và bản phổ biến do bộ giáo dục xuất bản.
Người phụ nữ xoa xoa đầu cô bé ngồi bên cạnh, “Con gái dì, đang học lớp 11 đó.”
Từ lúc lên xe đến bây giờ, Hàng Tuyên tự tạo cho mình một thế giới riêng, trong thế giới đó toàn bộ đều là Trì Uyên.
Mặc dù mắt nhìn thấy cô bé đó không vui vẻ ra mặt mà đặt sách luyện tập của mình lên bàn nhỏ, nhưng một chút cũng không ngăn cản được cậu cầm điện thoại nhớ về đoạn tin nhắn của mình và Trì Uyên.
Mẹ của cô bé nói, “Nhìn con gái dì này, Toán học như thế nào cũng không giỏi lên được, dì cũng dạy không được.”
Mặt cô bé đỏ lên, “Mẹ à, đừng nói nữa.”
Hàng Tuyên hiểu ra, đóng sách của mình lại, có chút căng thẳng, ngón tay niết lấy góc sách.
Cậu xin lỗi trước, “Con cũng không chắc là mình biết làm.”
Nhưng tâm trạng muốn thử một lần đã sắp không kiềm lại được.
Đối với Hàng Tuyên mà nói kiến thức cấp ba không xa xôi mấy, mặc dù đã thôi học mấy năm rồi nhưng mỗi khi rảnh rỗi không có việc gì làm, chỉ có không ngừng đọc sách mới khiến cậu không cảm thấy đang lãng phí thời gian.
Cố thư bất yếm bách hối độc*.
*: trích “Thơ tặng An Thuần Lạc” của Tô Thức (Tô Đông Pha). Sau câu này còn “Thục độc thâm tư tử tự tri”. Dịch nghĩa: những quyển sách cũ dù đã đọc qua trăm lần vẫn không thấy chán, ngược lại càng đọc càng tìm hiểu được sự thâm sâu của nó, lĩnh ngộ được đạo lí bên trong.
Đông Pha tiên sinh quả nhiên không lừa cậu.
Mỗi một câu mà cô bé hỏi cậu đều có thể dễ dàng giải ra, cảm giác thành tựu không thể miêu tả bằng lời này đến tất cả các toa của tàu gộp lại cũng không chứa nổi.
Hàng Thần đã đợi ở trạm từ lâu, tay cầm lấy một ly sữa đậu nành nóng.
Từ sáng sớm mây đen đã áp chế bầu trời, mười một giờ, bên ngoài đã rơi những hạt mưa nhỏ, khiến cho xuân hàn thêm càng ẩm lạnh.
Dòng người như nước ào ra khỏi cửa.
Hàng Thần nhìn chặt vào đoàn người qua lại trước mặt, trực tiếp lọc bỏ bóng người màu xanh bạc hà kia ra.
Cũng không thể hoàn toàn trách Hàng Thần.
Hàng Tuyên còn đang cúi đầu tách tách gõ tin nhắm cho Trì Uyên kìa.
Cậu biết hôm nay Trì Uyên rất bận, nhịn nãy giờ không chủ động nhắn tin cho hắn, nhưng lại không nhịn được khi nhìn thấy dấu chấm hỏi duy nhất mà Trì Uyên mới gửi cho mình, cậu chính là muốn chia sẻ cảm giác thành tựu này cho hắn.
Biên soạn một đống chữ cái.
Nghĩ nghĩ lại xóa đi.
Cuối cùng chỉ trả lời: Đã đến nơi rồi, anh đừng lo. [Ngoan ngoãn theo chủ nghĩa Marx.jpg]*
*: là Marx của Mác – Lê-nin á, bên Trung năm nhất bắt buộc phải học chủ nghĩa Marx như mình vậy, cái jpg này lúc đầu nghĩa là em sẽ ngoan ngoãn nghe lời nên hãy cho em qua môn truyền dần được hiểu thành em sẽ ngoan ngoãn hãy cho em qua ải này.
Lúc này Hàng Tuyên mới ngẩng đầu lên, nhìn khắp bốn phía, trùng hợp nhìn thấy Hàng Thần đang ngửa dài cổ ra đợi người.
Trạm xe lửa và trường Đại học của Hàng Thần cách nhau một con sông.
Tàu điện ngầm đợi hết ba chuyến vẫn không chen vào được, đành phải đổi thành xe buýt, có thể đồng thời nhìn cảnh vật bên ngoài.
Hàng Thần đã là lần thứ n, trong khoảng thời gian ngắn ngủn này, lần thứ n đánh giá anh mình.
“Anh hai.”
“Hửm?”
Hàng Tuyên nhìn sang, nhìn thấy trong mắt em cậu có chấn kinh, nghi vấn, có thể còn có ngưỡng mộ.
Cậu nghĩ, lòng tham hư vinh, muốn khoe khoang của cậu, có lẽ đã được mãn nguyện rồi.
Nhưng không mấy đắc ý, cũng không vui vẻ.
Hàng Thần hối cậu, “Sữa đậu nành sắp lạnh rồi, mau uống đi.”
Thật ra Hàng Thần muốn nói mình vốn dĩ định lấy tám ngàn tệ kia đi mua một chiếc laptop cùng đóng tiền học phí, số dư ra sẽ dùng để mua quần áo mới, như vậy là có thể thay bộ đồ trên người xuống đưa cho anh hai mặc rồi.
Trong nhà thật sự lo cho Hàng Thần, anh hai mặc đồ cũ của cậu ta cũng là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.
Nhưng lần này Hàng Thần có như thế nào cũng không nói được những lời đó ra.
Bầu trời đầy mây mù, còn mưa lâm râm, thật sự không khiến người ta thích được.
Xe buýt dừng lại bên cạnh trường đại học, hai anh em bước xuống.
Hàng Tuyên lấy dù ra khỏi túi đeo chéo, hai người nép ở bên dưới, chậm rãi đi vào trường.