Cậu đứng trước bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh, nhìn chằm chằm bản thân trong gương.
Đầu tóc như tổ chim, mặt đỏ hồng, sưng phù.
Đỏ hồng thì dễ hiểu, vừa mới tỉnh dậy đã phát hiện bản thân nằm trong lòng Trì Uyên, từ trên xuống dưới chỉ còn quần l.ót.
Thất kinh vẫn chưa phản ứng lại kịp nè, nên mặt đang tự động trong chế độ thiêu đốt rồi.
Vậy… phù nề là thế nào?
Còn có đôi mắt, cũng sưng giống như đang đeo hai quả hạnh rồi.
Hàng Tuyên lẩm bẩm, “Mình… Bị gì vậy? Chắc không có, không có khóc đâu nhỉ?”
Dòng nước lạnh băng chảy ra khỏi vòi.
Hàng Tuyên tạt lên mặt, không những không dễ chịu đi một chút, ngược lại càng làm cho đầu nặng chân nhẹ.
Trì Uyên bước qua, dựa người vào cạnh cửa, khoanh tay trước ngực, mặt đầy ý cười.
Hàng Tuyên thấy hắn đã ăn mặc chỉnh tề, nhớ ra gì đó đột nhiên “A” một tiếng, “Máy bay! Máy bay mấy giờ bay thế?”
Trì Uyên cười nói, “Trước đừng quan tâm đến máy bay, em nói xem em còn nhớ những gì? Hử?”
Hàng Tuyên cắn môi, lại tạt nước lạnh lên mặt, phiền muộn không thôi.
“Em… em nhớ chúng ta đưa Thần Thần về trường, sau đó, trên đường về khách sạn có ăn chút đồ nướng.”
“Ừm, tiếp theo đó thì sao? Tiếp theo mới là trọng tâm nha.”
Hàng Tuyên cúi đầu tuyệt vọng.
“Em… em chỉ, chỉ nhớ được đồ nướng khá ngon.”
Trì Uyên cảm thán “Quả nhiên là ngốc muốn chết” ở trong lòng, “Đồ nướng ngon, bia có ngon không?”
Hàng Tuyên đờ ra một lúc, xấu hổ đến muốn chôn đầu đi.
Cậu lấy khăn tùy tiện lau khô mặt, giọng nói cực kỳ buồn khổ, “Xin lỗi, em uống say rồi… rất phiền phức phải lo ạ.”
Hàng Tuyên nhớ lúc ba mình mới mất, mẹ cậu ngày nào cũng uống rượu, mỗi ngày quậy náo bất tỉnh nhân sự đều là cậu ở bên cạnh, rất phiền, rất khó chịu, nhưng lại không có cách nào khác.
Hàng Tuyên nhanh chóng liếc nhìn Trì Uyên một cái, lại bị bắt gặp được, mặt còn đỏ hơn, căng thẳng đến mức sắp lùng bùng lỗ tai.
Trì Uyên cười thở dài, lắc đầu, nghiêng người nhường đường.
“Mau mặc áo mang giày vào đi, xuống dưới ăn chút đồ là phải đến sân bay ngay rồi.”
Hàng Tuyên giống như nhận được lệnh ân điển, vội vã hành động, quấn khăn choàng, mặc áo ngoài, lại ngồi chồm hổm dưới đất mặc chiếc ủng ngắn mà cậu thích nhất.
Hàng Tuyên sắp bị đốt cháy bởi ánh mắt vẫn luôn dính trên người cậu rồi.
Hàng Tuyên chỉnh lý bản thân xong, tim nhảy loạn xạ đi đến trước mặt Trì Uyên, không dám đối mắt.
“Tối hôm qua em, có nói bậy nói bạ gì không ạ? Hoặc là, tạo ra mấy chuyện phiền phức nào không?”
Trì Uyên nhìn đỉnh đầu như tổ chim của Hàng Tuyên, cố ý trêu chọc mà dọa cậu, “Có chứ, hoàn toàn buông thả bản thân luôn, quậy mãi không ngừng.”
Hàng Tuyên viết đầy mặt “thảm không dám nhìn”, nhưng lại không dám hỏi tiếp mình đã nói những gì, quậy ra cái gì, sợ rằng Trì Uyên sẽ cho cậu câu trả lời mà cậu không muốn nghe.
Hàng Tuyên lại xin lỗi, “Xin lỗi, sau này em sẽ không uống rượu nữa đâu.”
Trì Uyên xoa đầu cậu, “Em hứa không?”
Hàng Tuyên ngoan ngoãn gật đầu, “Em hứa đó!”
Trì Uyên mỉm cười, giọng nói lại rất hung dữ, “Còn dám uống rượu nữa, em có thể thử xem.”
Hàng Tuyên bị dọa đến nổi hết da gà.
Trong khách sạn có cả nhà hàng.
Hàng Tuyên sau khi tỉnh rượu chỗ nào cũng không thoải mái, yếu ớt làm tổ trên ghế.
Trì Uyên đi đến quầy nước gọi một ly sữa nóng.
Hàng Tuyên liều mạng nhớ lại tối hôm qua, ngoại trừ đồ nướng ăn khá ngon ra chẳng còn gì khác.
Hàng Tuyên vô vọng mà chôn mặt trong khăn choàng, không chút tiếng động kêu gào.
Tiếp đó cậu nghe thấy một mùi khó ngửi, mặc dù rất nhạt.
ÓI, RỒI.
Đầu Hàng Tuyên chỉ còn lại hai con chữ được phóng to này.
Trì Uyên quay lại, tay cầm theo ly sữa nóng, “Uống chậm chút, vẫn còn hơi nóng.”
Những món được gọi đều là thanh đạm.
Hàng Tuyên uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, uống đến vành môi trên dính một vòng bọt sữa màu trắng.
Cậu vẫn là nhịn không được hỏi, “Trì Uyên, em… Hôm qua em ói rồi, ói ở đâu rồi?”
Trì Uyên múc cháo lên, thổi thổi, đưa đến bên miệng cậu, “Mở miệng, ăn rồi sẽ nói em biết.”
Giữa một đám người như vậy, đút ăn cái gì chứ.
Hàng Tuyên nhẫn nhịn sự ngượng ngùng của mình, ngoan ngoãn mở miệng ăn.
Trì Uyên nói, “Ói bên cạnh lùm cây trong công viên ấy, sao thế? Nhớ ra cái gì rồi?”
Hàng Tuyên lắc đầu, “Vậy là tốt rồi, em sợ mình ói trong lều, nếu thế thì… mất mặt biết bao.”
Trì Uyên cười nói, “Lúc còn trong lều em say đến anh là ai còn nhận không ra, làm anh sợ đến phải gấp rút cõng em về khách sạn.”
Gương mặt của Hàng Tuyên đỏ bừng vì cảm thấy tội lỗi, lại ăn một muỗng cháo nữa.
Trì Uyên cõng mình rồi, cậu lại một chút cũng nhớ không ra! Có phải nên viết 5000 chữ tự kiểm điểm bản thân rồi hay không!
Trì Uyên lại nói, “Em biết em ói xong rồi, lại làm ra một chuyện quang vinh tới cỡ nào không?”
Hàng Tuyên cầu xin nhìn hắn, “Anh cứ… cứ để em vĩnh viễn cũng không biết đi.”
“Vĩnh viễn” này đại khái dài được một tiếng đến 70 phút.
Hàng Tuyên ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ, lúc này máy bay đã tiến vào trạng thái bay ổn định.
Cậu nhìn ngắm trời xanh mây trắng, còn có ánh sáng màu vàng kim, đẹp đến không lời nào để diễn tả.
Trì Uyên gọi nhân viên hàng không muốn một ly nước ấm, pha với gói mật ong mua trước khi lên máy bay, đưa cho Hàng Tuyên.
“Uống giải rượu, sẽ thoải mái được ít nhiều đó. Hi vọng em uống xong sẽ nhớ lại được gì đó.”
Nước mật ong ngọt ngào, Hàng Tuyên chậm rãi nếm thử, nếm được mấy ngụm là đánh vỡ định nghĩa của “vĩnh viễn”.
“Hay là cứ nói cho em nghe đi, em… em đã quậy ra chuyện vinh quang nào rồi?”
Trì Uyên trầm giọng bật cười, “Anh sợ nói xong rồi, em sẽ hóa xấu hổ thành phẫn nộ mà nhảy máy bay mất.”
Hàng Tuyên lập tức dao động rồi, dao rồi động, lại vững chắc trở lại, kiên định mà nhìn Trì Uyên.
“Trước mắt đã sắp về đến khách sạn rồi, em lại cứ nằng nặc đòi tiểu, anh khuyên thế nào em cũng không chịu nghe, anh chỉ có thể dắt em đi trốn sau cây.”
Hàng Tuyên đờ đẫn.
“Một tay em nắm lấy anh không buông, tay còn lại cũng không lưu loát, moi nửa ngày cũng moi không ra, còn cầu xin anh giúp đỡ, anh còn có thể như thế nào, anh cũng rất tuyệt vọng mà, người tốt làm tới cùng, anh không những phải ôm lấy em, còn phải giữ lấy giùm em.”
Hàng Tuyên cũng sắp tuyệt vọng rồi.
“Em thì hay lắm, dựa trên người anh tiểu đến thoải mái, để mặc đó không quan tâm lo lắng, tiểu được một nửa còn ngủ luôn rồi.”
Hàng Tuyên mới biết được sau tuyệt vọng còn có càng tuyệt vọng.
“Anh còn người tốt làm đến cùng, giúp em…”
Hàng Tuyên nắm lấy tay áo Trì Uyên, “Đừng, đừng nói nữa!”
Trì Uyên cười đến xấu xa, nhìn gương mặt cậu lúc đỏ lúc trắng, quyết định phải ăn hiếp người này đến tận nhà.
“Không thì anh kể cho em nghe từ đầu tới cuối đi, còn nhiều nội dung đặc sắc hơn có thể chia sẻ nữa đó.”
Hàng Tuyên đến một câu cũng không dám nghe thêm nữa.
Cậu vốn hoang tưởng là có phải đã lỡ miệng tỏ tình rồi hay không?
Nhưng mà… tình trạng của hôm qua quá mức khủng khiếp rồi!
Lỡ như thật sự tỏ tình rồi, một người khủng khiếp như mình, sợ là Trì Uyên từ chối còn không kịp chăng?
Hàng Tuyên thắp nhang cho bản thân.
Trì Uyên nhìn gương mặt khóc tang của Hàng Tuyên, lại bắt đầu đau lòng.
Cũng không nghĩ xem là do ai ăn hiếp người ta thành như vậy.
“Không chọc em ” Trì Uyên xoa xoa tóc Hàng Tuyên, lại để đầu cậu tựa lên vai mình, “Thực ra cực kỳ đáng yêu, em uống say rồi không quậy phá cũng không ồn ào, suốt ngày chỉ nói “tôi muốn tìm Trì Uyên”.”
Hàng Tuyên xấu hổ “ừm” một tiếng, nhắm mắt lại, lại nhích sát đến bên người Trì Uyên.
“Nhưng mà em vẫn nên suy nghĩ làm sao báo đáp đại ân đại đức của anh ngày hôm qua không chụp hình lại đi.”
Hàng Tuyên buông lỏng cơ thể, hoàn toàn dựa hết lên vai Trì Uyên.
Mới thoải mái được một giây đã quên sạch khi nãy mới bị ăn hiếp.
Hàng Tuyên đã không còn muốn suy nghĩ gì nữa, tối hôm qua quên mất nhiều thứ như vậy, ít nhất sự thân mật trước mắt này cậu phải ghi nhớ.
Cậu lẩm bẩm, “Muốn em báo đáp như thế nào cũng được, em đều nghe theo anh cả.”