Em, Em Là Của Anh - Chương 57
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Em, Em Là Của Anh


Chương 57


Hàng Tuyên bắt đầu bận rộn rồi, bận nhưng vui vẻ lắm. 

Đăng ký một lớp bổ túc thi đại học cả ngày cho người lớn, mặc dù không kịp kì thi năm nay, nhưng việc muốn thành thì phải làm nhiều mà, đợi đến năm sau chắc chắn sẽ thành công. 

Vì vậy, Hàng Tuyên trải qua một cuộc sống đầy màu sắc và không ngừng nối tiếp nhau, thú vị quá chừng. 

Buổi sáng là một học sinh ngoan cắn bút, đến tối là một bạn trai nhỏ siêu dính người. 

Lại nhìn trên cửa sổ, trên sofa, trên bàn ăn vân vân, không nơi nào không thể khiến cậu trở thành một tiểu yêu tinh câu dẫn người chìm đắm trong ái dục và tình trào. 

Trì Uyên có hơi chút đau eo. 

Trì Uyên bảo đảm chỉ là “có hơi chút” mà thôi, thậm chí “có hơi chút” này chỉ là một ảo giác không mấy quan trọng mà thôi. 

Lớp bổ túc chỉ có một tiếng rưỡi để nghỉ trưa, cắt đứt thu nhập đặt làm cơm của Hàng Tuyên, cũng khiến cho hai người đang trong giai đoạn yêu đương nồng thắm mất đi một cơ hội gặp mặt. 

Hàng Tuyên một tay cầm điện thoại, vừa trả lời tin nhắn cho Trì Uyên, vừa nhai nuốt bánh bao trong căn tin. 

Anh bạn ngồi đối diện Hàng Tuyên là bạn cùng bàn cách một đường đi của cậu. 

Cùng bàn híp mắt, “Nói chuyện với ai thế, coi cậu cười kìa, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi kìa.”

Hàng Tuyên cũng không biết đắc ý cái gì, uốn éo eo, thuận miệng trả lời, “Ông xã tui đó.”

Bầu không khí nhất thời có chút không biết diễn tả. 

Hàng Tuyên lúc này mới phản ứng lại, gương mặt đỏ bừng, tầm mắt cuối cùng cũng dời ra khỏi điện thoại, bốn mắt nhìn nhau, khó xử. 

Chỉ trách Trì Uyên suốt ngày bắt cậu kêu “ông xã”. 

Hắn gãi gái cổ, khó khăn nuốt bánh bao xuống, “Cái đó… Cũng không có gì để giải thích cả, người yêu tui ấy mà.”

Cùng bàn chấm hỏi đầy đầu, “Rốt cuộc là người yêu hay là chồng? Cậu còn trẻ như vậy đã kết hôn rồi sao?”

Hàng Tuyên không biết nghĩ đến chuyện gì, khóe môi nhịn không được kéo lên. 

Cậu gật gật đầu, “Ừm, mới cưới đây thôi!”

Chiều hôm đó, sau khi tan học Hàng Tuyên liền chạy đến một tiệm bán đồ ngọt mua bánh crepe mứt hoa quả. 

Tối hôm đó Trì Uyên về đến nhà, miếng bánh crepe này được bảo bối Tuyên ngốc của hắn nâng trên tay dâng đến trước mặt. 

Hai người chỉ mới ăn xong bữa tối, đang ôm ôm ấp ấp chen chúc trên ghế sofa xem TV nói lời tình, Hàng Tuyên đột nhiên ngồi bật dậy, lại là không nhớ mang dép vào, nhón chân đi đến trước tủ lạnh lấy bánh kem. 

Hàng Tuyên ngồi trên đùi Trì Uyên, đút một muỗng nói một câu, ý đồ dỗ ngọt quá mức rõ ràng. 

“Trì Uyên, em có chuyện muốn thương lượng với anh nà.”

Trì Uyên dùng đôi mắt tràn ngập ý cười nhìn cậu, xem xem cậu muốn giở trò gì. 

“Ăn đồ của người khác thì phải chịu yếu thế, anh ăn bánh crepe của em rồi, anh phải đồng ý đó.”

Hai tay Trì Uyên không ngoan ngoãn mà bắt đầu đưa vào trong áo Hàng Tuyên, sờ lên làn da ấm nóng. 

Trì Uyên nghiêm túc “Ừm” một tiếng, “Em nói trước đi, không được thì anh ói ra cho em lại.”

Hàng Tuyên quay người đặt đĩa bánh crepe lên bàn, hơi cúi người xuống cụng đầu vào trán Trì Uyên. 

“Ông xã, anh có thích em hông?”

Hai tay Trì Uyên đặt lên hai cánh mông tròn của Hàng Tuyên, cố ý vừa xoa vừa nắn. 

“Hửm? Anh nhìn thấy cái bánh bao cũng có thể nhớ đến tụi nó, em nói xem anh có thích em không?”

Hàng Tuyên cuối cùng cũng phát hiện rồi, Trì Uyên sau khi ăn xong chính là một lão lưu manh.

Lúc là.m tình cũng thế, lời 18+ tới cỡ cũng có thể nói ra được, còn phải bắt cậu nói theo, nếu như không nói còn sẽ chơi thêm nhiều thể loại khác nữa. 

Đúng thiệt là… thiệt là khiến cậu thích muốn chết. 

Hàng Tuyên cảm thấy mình đã hết thuốc cứu chữa. 

Bình tĩnh lại, trước mắt còn có truyện quan trọng, chuyện ư ư a a kia để sang một bên cái đã. 

Hàng Tuyên cẩn cẩn thận thận mở miệng, “Trì Uyên, tháng sáu năm sau á, em dùng thư trúng tuyển đại học Diên Lan đổi một quyển sổ đỏ* với anh nha.”

*: sổ đỏ aka giấy kết hôn.

Trì Uyên nghe xong ngơ ngẩn, hai tay rút ra khỏi quần áo của Hàng Tuyên, ôm lấy eo cậu. 

Hàng Tuyên dùng trán cà cà hắn, “Được không ạ?”

Trì Uyên ôm chặt cậu vào lòng, xoa xoa tóc mái của cậu, chỉ hỏi, “Sao thế?”

Hàng Tuyên kể lại chuyện xảy ra hồi trưa, lại ôm lấy Trì Uyên, phủ phục lên vai hắn. 

Từng câu từng lời thật lòng cứ như vậy thỏ thẻ bên tai. 

“Có phải em đã quá tham lam rồi không? Em cảm thấy em thật sự đã trở nên tham lam rồi, anh tốt với em như vậy, lần nào em cũng cảm thấy thỏa mãn lắm ấy, nhưng chỉ chớp mắt thôi lại càng muốn nhiều hơn nữa.”

“Bây giờ đã là người yêu của anh rồi, em lại muốn có sổ đỏ, nếu như thật sự có sổ đỏ rồi, em nghĩ mình lại sẽ… em lại sẽ muốn sau khi mất sẽ được hợp táng với anh.”

“Trên tấm bưu thiếp được gửi kèm chiếc dù kia có viết: muốn cùng anh đi qua mỗi một ngày mưa ngày nắng, em cũng muốn, rất rất muốn, em chắc chắn còn muốn hơn cả người tặng dù cho anh nữa cơ.”

“Em biết chúng ta chỉ mới ở bên nhau được mấy tháng mà thôi, bây giờ đi lãnh giấy thì có hơi nhanh, nhưng sang tháng sáu năm sau đã là một năm lẻ mấy tháng luôn rồi, có đủ thời gian để anh quyết định chưa?”

Hàng Tuyên chu mỏ, dùng một nụ hôn đáp lên vành tai để kết thúc một tràn bộc bạch. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN