Hàng Tuyên ngồi bên cạnh cửa sổ, đã không còn nghe vào được bất kì lí luận vi tích phân nào nữa.
Năm phút trước, Trì Uyên gửi cho cậu một tin nhắn: Gặp trước cổng trường.
Hôm nay là thứ sáu, cũng là thất tịch, Diên đại đâu đâu cũng là bầu không khí ái muội.
Hàng Tuyên cũng nhiễm phải bầu không khí nồng đậm này, suốt ngày chỉ biết hoang tưởng đâu đâu, hiện tại dung lượng não đã bị Trì Uyên toàn quyền độc chiếm.
Thông báo lại nhảy ra, là lời mời kết bạn mới: Hàng Tuyên, mình thích cậu.
Trước mắt là một list lời mời kết bạn chưa được thông qua.
Hàng Tuyên đã quen với việc này, trực tiếp làm lơ, lén lút nói chuyện với bạn cùng phòng ký túc xá.
“Đem sách về phòng giúp tớ đi, thứ hai mình đem đồ cho mọi người ăn, cám ơn cám ơn nha.”
Bạn cùng phòng thấy cậu vui vẻ hẳn ra, lúc này không chiếm tiện nghi thì đợi lúc nào chứ.
“Tuyên nà, sushi lần trước cậu làm rất hợp khẩu vị của tớ nha.”
Hàng Tuyên không chút do dự gật gật đầu, “Thành giao!”
Chuông tan học vừa vang lên, giảng viên vừa bước chân ra khỏi lớp, Hàng Tuyên đã lập tức chạy ra khỏi giảng đường.
Ba người bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng của cậu không ngừng cảm thán.
“Có gia đình rồi có khác.”
“Tối nay chắc chắn sẽ lại có người đến gõ cửa tìm Tuyên của chúng ta, mong là mấy người đó tặng đồ khác ngoài socola, tui ăn ngán luôn rồi nè.”
“Tui thiệt sự không hiểu, đã nói mấy trăm ngàn lần rồi là Tuyên của chúng ta có người yêu rồi có gia đình rồi, sao lại ngày càng nhiều người tới cửa nhỉ.”
“Hí hí hí, lúc đầu hông biết ai nhìn thấy Hàng Tuyên là nhìn chết luôn trên người người ta he.”
“Nhắc lại nữa là tui tự sát cho coi! Mấy người chưa gặp qua Trì Uyên sao? Có ai so được với anh ta chứ?”
Trì Uyên, người không ai so được, từ xa đã nhìn thấy bảo bối Tuyên ngốc của hắn, cơn gió nóng thổi bay góc áo sơ mi nhạt màu, làm sao có thể nhìn ra được đây là một sinh viên năm hai lớn tuổi rồi cơ chứ.
Hàng Tuyên thở gấp chạy đến, không quan tâm đang đứng giữa chốn đông người, không hề giảm tốc mà nhào vào lòng Trì Uyên.
“Nóng quá.” Hàng Tuyên cà cà mặt, lau mồ hôi.
“Nóng còn ôm à.” Lời thì nói như vậy nhưng vẫn chẳng thấy hắn buông tay ra.
Thời gian vẫn còn sớm, hai người lái xe đến công viên giải trí, trước tiên là ăn bingsu, sau đó mang dép trượt băng vào, lắc lắc lư lư đi vào trong sân.
Lắc lắc lư lư là Hàng Tuyên, Trì Uyên như là đi trên đường bằng vậy.
Sau khi té chổng vó không biết bao nhiêu lần, Hàng Tuyên khóc thương nhăn nhó cả mặt bắt đầu hoài nghi bản thân.
“Có phải là tiểu não của em phát triển không tốt không ạ?”
Trì Uyên buồn cười, nhìn bảo bối tâm can đang ngồi trên đất.
“Té có đau không?”
Hàng Tuyên đau khổ ngước mặt lên, “Đau.”
Thực ra có đồ bảo vệ, không đau lắm, chính là muốn được quan tâm.
Trì Uyên lại cố ý không cho, chậm rãi trượt một vòng quanh cậu.
“Đau là đúng rồi, đau đủ rồi sẽ biết thôi.”
Hàng Tuyên mím môi, hơi mở to mắt, trừng hắn.
Trì Uyên càng cười đến vui vẻ, đưa tay ra với cậu, “Tiếp tục.”
Hàng Tuyên nắm chặt lấy lòng bàn tay hắn, vừa muốn đứng dậy lại sắp té nữa, được Trì Uyên kéo lấy ôm chặt trong ngực.
Có khi quan tâm sẽ đến trễ, nhưng vĩnh viễn không vắng mặt.
Sau đó, cho dù Hàng Tuyên có vung tay trượt chân như thế nào cũng sẽ không té xuống đất nữa, dần dần cũng hiểu được sự thú vị của trượt băng.
Sau đó trên sân trượt ngày càng nhiều con nít, đồ mặc đồng nhất, một đứa nắm lấy một đứa xếp thành hàng, cùng hai vị huấn luyện viên chơi chim ưng bắt gà con.
Hàng Tuyên thở hồng hộc dựa lên lan can, bội phục sát đất những đứa nhỏ đang trượt như bay này.
Trì Uyên xoa đầu cậu, “Đã ghiền chưa?”
Hàng Tuyên cực kỳ thành khẩn mà gật đầu, “Nghiện luôn rồi, sau này còn muốn đến nữa.”
Trì Uyên cười, “Coi kênh thể thao vận động có chút thôi mà em đã đến tận sân trượt băng luôn rồi, vậy lần sau chung ta xem hentai em thấy thế nào.”
Hàng Tuyên thắc mắc, “Hentai? Hentai là loại vận động gì?”
Trì Uyên tiến đến gần hơn, cực kỳ lưu manh mà thầm thì vào tai cậu, “Vận động trên giường.”
Hàng Tuyên cứng họng.
Có những bạn nhỏ nên bầu không khí xung không ngừng vang lên tiếng cười.
Hai người nghỉ ngơi mất một lúc, xem bọn nhỏ vui chơi.
Trì Uyên hỏi, “Thích không?”
Hàng Tuyên đoán được, “Anh nói mấy đứa nhỏ sao?”
Trì Uyên “Ừm” một tiếng.
Hàng Tuyên nghiêm túc suy nghĩ, lại nói, “Nếu như không phải gặp được anh, bây giờ có lẽ em đã… ít nhất có một đứa rồi, chắc là lúc này còn đang dỗ nó ăn cơm chăng?”
Trì Uyên chỉ cần tưởng tượng cũng thấy đau lòng, “Vẫn may.”
Hàng Tuyên mỉm cười, vẫn là câu nói đó, “Đều nghe theo anh cả.”
“Đợi thêm ba năm nữa đi, không phải em muốn làm giáo viên sao? Sau khi em tốt nghiệp rồi, để xem em có muốn học lên cao tiếp không, hoặc là đi thực tập làm giáo viên. Đến khi công việc của em ổn định rồi, chúng ta mới suy xét việc có em bé*.”
“Ừm, em cảm thấy ok.”
Trì Uyên ôm lấy Hàng Tuyên từ phía sau, dắt cậu chậm rãi trượt về cửa.
“Bây giờ anh, có một bảo bối* là em đã đủ rồi.”
*+**: ở đây cùng dùng là bảo bảo nhưng được hiểu với hai nghĩa khác nhau.