Em Gái, Anh Yêu Em
Chương 5
Duẫn Mạt nhịn không được hỏi mẹ, mới biết được thì ra lúc cô còn chưa sinh ra, anh hai vì tai nạn xe nên mới mất đi một chân. Trong lòng cô đau khổ cho anh hai, tựa hồ có chút ngây thơ đã hiểu vì sao anh hai lại ghét cô.
Cô quyết định, sau này phải đối tốt với anh hai gấp bội mới được!
Duẫn Trạm thật sự không hiểu em gái nhỏ của mình đang nghĩ cái gì, chỉ là sắc mặt của tiểu nha đầu này nhìn anh hình như có chút kỳ quái, anh đối với cô hờ hững, mà cô thế nào còn cứ dính lấy anh, hơn nữa ngày càng hăng say, chỉ cần nhìn thấy anh liền chạy tới kéo anh, muốn anh cùng cô chơi đùa, mặc kệ đối với cô như thế nòa, cô cũng không khóc không làm loạn, có lúc Duẫn Trạm thực sự chịu không nổi, nổi giận với cô, cô cũng chỉ xịu mặt, dáng vẻ uỷ khuất, nhưng lại chưa bao giờ tránh anh, hoặc là nói cho ba mẹ biết.
Rất nhanh, Duẫn Mạt lên đến tiểu học, Duẫn Trạm của trở thành thiếu niên, ngây ngô nhưng lại đẹp trai, lớn lên anh nhìn rất đẹp, nhưng trừ trước mặt vợ chồng Duẫn, còn lại anh rất ít cười.
Vốn là vẻ ngoài của anh được các bạn nữ trong lớp thích, đáng tiếc tính tình anh quá lạnh lùng, căn bản là không thèm để ý đến người khác, thành tích anh xuất sắc, xếp thứ nhất hoặc thứ hai trong trường, là tiêu điểm của thầy cô giáo, rất được lãnh đạo nhà trường coi trọng, vì thế vợ chồng Duẫn rất lấy làm hãnh diện, mặc dù không phải con trai ruột của mình, nhưng dầu gì cũng là bọn họ nuôi lớn, trong lòng đã sớm xem anh là con ruột.
Còn một học kỳ nữa, Duẫn Trạm sẽ thi, nhưng vợ chồng Duẫn đối với chuyện này không lấy làm lo lắng, theo bọn họ, Duẫn Trạm nhất định sẽ thi đậu vào trường trọng điểm.
“Anh hai, dạy em một chút được không?”
Duẫn Mạt trực tiếp đẩy cửa phòng của Duẫn Trạm, chạy vào hỏi anh đề bài.
Duẫn Mạt năm nay đã học qua hai lớp, nhưng số học của cô rất kém, luôn bị thầy cô giáo phê bình, cô cảm thấy rất mất mặt, rõ ràng anh hai thông minh như vậy, nhưng vì sao cô lại ngốc đến thế.
Duẫn Trạm không nhịn được nhìn em gái của mình, “Đã nói bao nhiêu lần rồi, vào phòng của anh là phải gõ cửa.”
Duẫn Mạt le lưỡi, một chút đều không thèm để ý đến thái độ của anh hai, như một làn khói ngồi xuống bên cạnh Duẫn Trạm, đưa tập cho anh.
Nói thật ra, thái độ của anh hai đối với cô đã tốt hơn trước rất nhiều, bình thường trước đây nói nhiều lời rất khó nghe, sau này dần dần không nói nữa, đổi thành không để ý đến cô, chỉ cần cô không làm gì quá phận, tuy mặt anh hai rất lạnh lùng, nhưng sẽ đối với cô không tệ lắm.
Duẫn Mạt trong lòng thật cao hứng, cười ngọt ngào, cô rất thích anh hai, một ngày nào đó anh hai cũng sẽ thích cô.
Duẫn Trạm cầm cuốn tập, nhìn thoáng qua, khinh thường nói: “Đơn giản như vậy cũng không biết, trong đầu em chứa cái gì vậy?”
Duẫn Mạt quyệt quyệt miệng, khuôn mặt hồng hồng, có chút xấu hổ, cô cũng cảm thấy mình rất ngốc, những bạn khác làm số học cũng được đến 90 điểm, còn cô vừa khích điểm đậu mà thôi, mỗi lần thầy cô phát bài thi có tên cô, tới ngẩng đầu lên cô cũng không dám, nghĩ tới thật là mất mặt.
“Anh hai, vì sao anh thông minh như thế, em lại có thể ngốc đến vậy?”
Duẫn Trạm nhìn vẻ mặt mất mát của cô có chút không đành lòng, “Biết mình ngốc là tốt rồi, sao không lên hỏi thầy cô.” Sau khi nói xong, anh cầm cây viết qua, tuy vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng vẫn giảng thật cẩn thận cho cô.
Trong lòng Duẫn Mạt vui mừng, cô biết anh hai chỉ mạnh miệng, nhưng thế nào cũng mềm lòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!