Em Gái Của Gian Thần
Chương 39: Giải quyết êm đẹp
Lúc này Lý Lệnh Uyển đi đến mặt Dương Thị, nàng lập tức quỳ xuống, sau đó nàng cúi người xuống bộ dạng cực kỳ cung kính. Nàng bình tĩnh kêu một tiếng: ” Tổ mẫu.”
Dương Thị chỉ nhìn nàng không hề lên tiếng, hiện tại bà không biết trước mắt mình rốt cuộc là cháu gái của bà hay vẫn là cái thứ yêu nghiệt kia.
Nhưng trong lòng bà cảm thấy có chút khả năng đây vẫn là cái thứ yêu nghiệt đó, bởi vì Lý Lệnh Uyển xưa nay chưa từng cung kính quỳ gối trước mặt mình như vậy, hơn nữa lại chẳng bao giờ nàng nghiêm túc bình tĩnh kêu bà là tổ mẫu như vậy.
Nếu đây vẫn là thứ yêu nghiệt đó, chẳng lẽ Nguyên Diệu chân nhân vẫn chưa thu phục được nó sao?
Hay là vốn dĩ, Lý Lệnh Uyển chẳng phải bị yêu nghiệt nhập vào người mà là ba đã nghi ngờ oan cho nàng?
Lúc này Dương Thị dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Nguyên Diệu chân nhân.
Nhưng giờ phút này, Nguyên Diệu chân nhân cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trên mặt ông hết xanh rồi lại trắng.
Ngay sau đó Lý Lệnh Uyển liền ngẩng đầu lên nhìn Dương Thị. Vẻ mặt nàng bình tĩnh, lời nói ra cũng có chút uất ức: ” Tổ mẫu, cháu không phải là yêu nghiệt.”
Lúc này nàng đem tất cả sự việc giải thích rõ ràng cùng Dương thị,tiếp đến lại nói: ” Cháu cũng hiểu được gần đây tính tình cháu có chút thay đổi so với lúc trước, nhưng chuyện này cũng không phải do cháu nguyên ý. Cháu là bị ép buộc. Chính người đó không muốn cháu nói chuyện này ra cho bà biết, người đó nói nếu nói ra chuyện này sẽ rất bất lợi cho cháu. Nhưng bây giờ chuyện đã náo loạn thành như vậy, cho nên cháu gái sẽ nói người đó là ai cũng như đem hết đầu đuôi góc ngọn này kể lại cho bà biết.”
” Người nào?” Dương Thị căn bản không để tâm Lý Lệnh Uyển sẽ gặp những bất lợi nào, bà truy hỏi: ” Người đó không cho cháu nói với ta chuyện gì?”
Lý Lệnh Uyển trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn thể hiện sự cung kính, thành khẩn nói: ” Cháu gái chỉ có thể nói cho một mình tổ mẫu nghe thôi, cháu thỉnh tổ mẫu đi vào phòng cùng cháu gái, để nghe cháu nói rõ ràng câu chuyện.”
Lúc này Dương Thị có chút do dự, nhất thời không đáp ứng yêu cầu của nàng. Lý Lệnh Uyển đã nhìn thấu bà là đang chần chừ.
Vì muốn Dương Thị không còn băn khoăn, cho nên nàng liền cung kính nói tiếp: ” Tổ mẫu, bà là tổ mẫu của cháu, cháu gái làm sao có thể hại bà được chứ? Việc này bà cứ yên tâm đi.”
Dừng một chút nàng lại đề nghị: ” Nếu bà vẫn cảm thấy không yên tâm, bà có thể mang theo Song Hồng tỷ tỷ cùng vào trong.”
Song Hồng vốn là người cực kỳ thân thiết với Dương Thị, cho nên nàng biết những lời tối nay nàng nói cùng Dương Thị, thế nào bà cũng sẽ chủ động nói lại cho Song Hồng nghe, chi bằng hiện tại cứ đề nghị Dương Thị mang theo Song Hồng, cùng nhau vào phòng, như vậy liền có thể khiến Dương Thị không còn băn khoăn lo lắng nữa.
Mà đúng như những gì nàng nghĩ, lúc Dương Thị nghe xong liền kêu Song Hồng đến đỡ bà vào trong phòng.
Xem ra Dương Thị vốn chẳng hề tin tưởng rằng nàng sẽ không làm hại bà.
Lý Lệnh Uyển cúi đầu nở một nụ cười lạnh lùng. Chờ sau khi Song Hồng đỡ Dương Thị vào phòng, nàng cũng từ mặt đất đứng lên.
Chỉ là khi nàng muốn nhấc chân đi vào trong, thì nàng quay đầu lại phía sau xem xét xung quanh, chắc giờ này Chu Thị đã bị hai bà tử kéo ra khỏi Thế An Đường đưa về Lạc Mai Cư. Còn Lý Duy Nguyên vẫn luôn bị trói chặt nằm dưới mặt đất, ánh mắt của hắn lúc nào cũng gắt gao mà nhìn về phía nàng.
Vốn dĩ khuôn mặt của hắn rất tuấn tú nhưng giờ phút này lại đượm vẻ uất hận cùng đau buồn, hai cánh môi của hắn đang nghiến chặt vì giận dữ.
Lý Lệnh Uyển tin rằng nếu bây giờ hắn không bị dây thừng trói chặt, nhất định hắn sẽ đứng lên đánh hai gã sai vặt kia một trận, sau đó hắn sẽ liều mạng chạy về phía nàng, kéo nàng ra sau lưng mình để che chở cho nàng.
Bấy lâu nay nàng hao hết tâm tư tìm mọi cách để thân thiết được với hắn, nhưng mà nàng đối xử với hắn có bao nhiêu là thật lòng đây?
Hay nàng chỉ làm những điều đó vì đạt được mục đích của chính bản thân mình mà thôi.
Nhưng ngày hôm nay nàng tận mắt chứng kiến, Lý Duy Nguyên vì nàng không màng tới tính mạng hạ mình cầu xin Dương Thị thả nàng ra còn dập đầu với bà ta đến cả trán của hắn cũng đổ máu, còn nói hắn cam lòng thay thế nàng đứng ở đàn làm phép đó.
Đột nhiên nàng cảm thấy mắt mình có chút cay cay, giờ phút này nàng cảm giác mình ngay cả súc sinh cũng không bằng.
Bởi vì Lý Duy Nguyên luôn toàn tâm toàn ý đối xử với nàng như thế mà nàng chỉ biết đến chính mình mà thôi, chưa bao giờ nàng để ý đến cảm nhận của hắn cả.
Cứ như vậy nàng mang tâm trạng áy náy với hắn, sau đó nàng nhìn về phía hắn, nàng nở một nụ cười trấn an hắn, theo sau nàng quay đầu nhấc chân bước vào phòng cùng Dương Thị.
Ca ca, hãy để cho ta vì huynh làm một chút việc, có như thế ta mới cảm thấy giảm bớt phần nào sự tự trách trong lòng mình, biết đâu việc đó cũng giúp cuộc sống sau này trong Lý phủ của huynh tốt hơn một chút.
*
Lý Lệnh Uyển vừa bước vào phòng, nàng đã nhìn thấy Dương Thị đang được Song Hồng đỡ lên ngồi trên chiếc giường La Hán.
Hôm nay thời tiết oi bức, bà mặc một y phục mỏng màu lam có những hoa văn ẩn hiện trên mặt vải, cổ áo nơi tay phải rũ dài che đi bàn tay đang cầm chuỗi Phật châu của bà.
Hiện tại Dương Thị đã ngồi ngay ngắn trên giường, vẻ mặt cũng hiền từ hơn lúc nãy một chút. Từ khi bước vào phòng Lý Lệnh Uyển không ngước mặt nhìn bà, mà nàng lập tức đi đến trước giường mà quỳ xuống.
Dương Thị lại trầm mặt nhìn dáng vẻ quật cường của Lý Lệnh Uyển, bà cũng thấy được vẻ mặt uỷ khuất của nàng. Bà liền mở miệng nói: ” Cháu ngẩng đầu lên nhìn ta đi.”
Sau đó Lý Lệnh Uyển liền ngẩng đầu lên, Dương Thị lập tức nhìn thấy được trên mặt nàng tèm lem nước mắt.
Dương thị lại than nhẹ một tiếng, dù sao nàng cũng là cháu gái ruột của mình, trong lòng bà cũng có chút thương cảm đối với nàng.
Nhưng lúc này thay vì Dương Thị nói những lời an ủi Lý Lệnh Uyển thì bà lại hỏi nàng về việc những quả đào kia: ” Tại sao trong một đêm tính tình của cháu lại thay đổi như vậy, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Còn nữa, trước kia cháu vốn không thể ăn đào, nhưng bây giờ sao lại có thể ăn được chúng?”
” Quả đào gì?” Lý Lệnh Uyển nghe Dương Thị hỏi như thế,trong đầu nàng cuối cùng cũng đoán ra ngọn nguồn của việc này, thì ra nàng bị cho là yêu nghiệt nhập vào người là vì nguyên do ấy.
Nhưng trên mặt nàng vẫn tỏ vẽ mờ mịt không hiểu việc gì đang xảy ra, nàng liền hỏi lại Dương Thị: ” Chuyện quả đào là sao? Cháu thật sự không hề đụng đến những quả đào đó mà.”
Dương Thị nghe vậy cũng giật mình: ” Cháu không ăn đào sao? Nhưng nha hoàn Hoạ Bình bên người cháu nói, chính cháu đã ăn hai quả đào kia, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
” Không thể nào có việc đó.” Lý Lệnh Uyển liền giải thích, ” Sự việc hôm qua là như vầy, sau khi cháu trở về Di Hoà Viện, đột nhiên Hoạ Bình trên tay cầm một khay đào, trong đó có tất cả năm quả đào, còn nói là do Nhị bá mẫu sai người đến đây tặng cho cháu.
Nhưng mà lúc ấy cháu không hề đụng tới chúng mà, cháu chỉ phân phó Tiểu Phiến đem chúng đi cất thôi. Đến buổi tối cháu cùng Tiểu Phiến và Tiểu Ngọc, ba người bọn cháu cùng nhau thêu thùa, do cháu thấy các nàng ấy cũng đã cực nhọc hầu hạ cho cháu, lại còn dạy cháu cách thêu hoa văn, nên cháu liền ban thưởng cho bọn họ mỗi người một quả đào, nhưng bản thân cháu không hề ăn chúng.”
“Đó là sự thật sao?” Dương thị bán tín bán nghi nhìn nàng, ” Cháu thật sự không ăn hai quả đào kia, mà chỉ đem chúng thưởng cho các tiểu nha hoàn thôi sao?”
” Tất nhiên là thật rồi, nếu tổ mẫu không tin, thì bà có thể truyền Tiểu Phiến cùng Tiểu Ngọc đến đây để hỏi.” Nhìn ánh mắt của Lý Lệnh Uyển cũng có chút thành khẩn, mà lời nói của nàng cũng thật chân thành, cho nên Dương Thị quyết định phân phó Song Hồng kêu người dẫn Tiểu Phiến vào đây.
Vừa rồi Tiểu Phiến cũng cùng Lý Lệnh Uyển đi đến Thế An Đường, nhưng bất ngờ lại xảy ra một chuyện thật nực cười chính là Dương Thị đã sớm sai hai bà tử bắt trói Tiểu Phiến lại, còn dùng mảnhvải bịt miệng Tiểu Phiến.
Sau đó bọn họ bắt Tiểu Phiến nhốt vào một căn phòng nhỏ. Bây giờ Dương Thị liền kêu bọn họ cởi trói chân cho nàng ta, còn gỡ miếng vải trong miệng ra áp giải vào phòng, bắt nàng ta quỳ gối trước mặt Dương Thị.
Tất nhiên Tiểu Phiến gặp hoàn cảnh như vậy, trong lòng đang rất sợ hãi, vì thế khuôn mặt nàng ta trắng bệch không còn chút máu. Lúc nàng ta quỳ gối cả thân thể đều run rẩy.
Dương Thị liền lạnh giọng hỏi nàng ta: ” Ta hỏi ngươi, có phải hôm qua Nhị thái thái có tặng cho tiểu thư nhà các ngươi một khay đào, thế nhưng sáng sớm hôm nay lại mất đi hai quả là thế nào?”
Dương Thị đúng là người khôn khéo, bà không hỏi thẳng Tiểu Phiến rằng hôm qua Lý Lệnh Uyển có thưởng cho các nàng hai quả đào đó hay không, mà lại hỏi nàng tại sao trong khay có năm quả, bây giờ chỉ còn lại ba quả rốt cuộc hai quả kia ở đâu.
Bởi vì bà vẫn nghi ngờ lời nói của Lý Lệnh Uyển, nếu hỏi thẳng Tiểu Phiến giống như lời nàng nói khi nãy, thì bà sợ rằng Tiểu Phiến sẽ vì trung thành với chủ tử mà che giấu giúp nàng.
Nhưng lúc này Dương Thị hỏi như vậy, để khiến Tiểu Phiến nghĩ là bà chỉ đang tra hỏi về việc tại sao trong phòng của tiểu thư nhà nàng ta lại bị mất đồ thôi, cho nên nàng ta sẽ không dám nói dối vì sợ bị trách phạt.
Mà Lý Lệnh Uyển sau khi nghe Dương Thị hỏi Tiểu Phiến như thế, nàng từ đầu đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói này của bà.
Bây giờ trong lòng nàng thầm cười lạnh cũng đồng thời khâm phục Dương Thị, mẹ nó bà đúng là một con cáo già chính hiệu nha.
Luận tâm nhãn luận nhân tâm, ta làm sao có thể sánh kịp bằng cái vị lão thái thái cáo già này được.
Có lẽ sau này ở trước mặt Dương Thị nàng càng phải cẩn thận hơn.
Bất quá cũng may trong chuyện này, nàng vốn không sợ Dương Thị sẽ tra hỏi được điều gì bất lợi cho nàng, vì vậy hiện tại nàng rất yên tâm chẳng hề lo lắng.
Lúc này Tiểu Phiến đang run rẩy trả lời bà: ” Hồi bẩm lão thái thái,về hai quả đào kia, chính là đêm hôm qua tiểu thư thấy nô tì cùng Tiểu Ngọc đã vất vả hầu hạ cho tiểu thư, lại còn giúp tiểu thư học cách thêu hoa văn, cho nên tiểu thư mới lấy hai quả đào trong khay mà sáng nay Nhị thái thái sai người đưa đến, ban thưởng cho bọn nô tì mỗi người một quả, chúng nô tì không hề có lá gan lớn mà dám tự tiện lấy đồ của tiểu thư.”
Tiểu Phiến đã trả lời y như những điều mà Lý Lệnh Uyển đã dặn dò mình, trước khi bọn họ đi đến Thế An Đường này, cho nên hiện tại Lý Lệnh Uyển chẳng hề lo lắng việc Dương Thị sẽ không tin lời nói đó.
Nghe xong Dương Thị liền phất tay kêu bà tử đứng bên cạnh mình đưa Tiểu Phiến ra ngoài, cũng kêu bà đóng cửa lại.
Chờ sau khi trong phòng chỉ có Dương thị cùng Lý Lệnh Uyển, còn có Song Hồng đứng một bên hầu hạ bà.
Lúc này Dương Thị lại thở dài, nói: ” Tổ mẫu thật hồ đồ lại đi tin những lời của con tiện tì Hoạ Bình kia mà nghi oan cho cháu.”
Bây giờ nàng nên làm gì mới đúng đây? Tất nhiên là phải tỏ vẻ yếu đuối. Vì thế nàng khóc như mưa, đồng thời giọng nói cũng run run kêu một tiếng tổ mẫu, lại nói: ” Bây giờ bà còn nghĩ cháu là bị yêu nghiệt nhập nữa không?”
Dương Thị không trả lời câu hỏi của nàng, mà chỉ hỏi: ” Khi ấy cháu nói tính tình cháu đột nhiên thay đổi là có nguyên do sao? Lại còn nói có người ép buộc cháu phải như vậy,không cho phép cháu nói với bất kì ai. Nào nói cho tổ mẫu nghe rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Giờ phút này Lý Lệnh Uyển thầm mắng Dương Thị là đồ cáo già, nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng khóc thút thít vô hại, lại còn tỏ vẻ nhút nhát sợ sệt vâng một tiếng.
Sau đó nàng mới nghẹn ngào nói: ” Tổ mẫu còn nhớ đến sự việc cháu bị ngã đập đầu lần trước không? Khi đó cháu cảm thấy như hồn mình lìa khỏi xác, bay tự tại giữa không trung vậy, mà cháu còn có thể nhìn thấy các bà tử nha hoàn đang hốt hoảng vây xung quanh thân thể đầy máu của cháu, lúc ấy cháu nghĩ bản thân mình đã chết rồi, đột nhiênở đâu xuất hiện một lão tiên nhân đứng trước mặt cháu.”
” Lão tiên nhân?” Dương Thị híp mắt lại nhìn nàng, hỏi lại câu hỏi đó. Bà không hề hoài nghi lời nói của Lý Lệnh Uyển, vì vốn dĩ bà là một người cực kỳ tin vào thần linh ma quỷ, cho nên bà lập tức hỏi: ” Lão tiên nhân đó là ai?”
Lý Lệnh Uyển lắc đầu nói: ” Cháu cũng không biết lão tiên nhân đó là ai.”
Sau đó nàng trầm tư một lúc lại nói tiếp: ” Lão tiên nhân kia thân hình mảnh khảnh, ông ấy mặc một áo choàng tơ lụa màu xanh ngọc. Ông ấy còn có chỏm râu hoa râm dài tinh rủ xuống tới tận ngực.”
Sau đó Lý Lệnh Uyển nhíu mày, tiếp đến lại vỗ tay nói: ” Đúng rồi, cháu nhớ ra rồi. Cái lão tiên nhân kia nơi cổ tay phải cũng cầm một chuỗi Phật châu giống tổ mẫu. Mà trong chuổi Phật châu đó lại có một viên châu bị nứt nữa.”
Dương Thị nghe xong sắc mặt liền có chút thay đổi. Mà lúc này tay của bà đang để trên bàn Kháng Trác lại nắm chặt thành quyền.
Nhưng Lý Lệnh Uyển vẫn quỳ gối ở chỗ đó lại cau mày, giống như cố gắng hồi tưởng lại tướng mạo của lão tiên nhân đó. Theo sau nàng đưa tay chỉ vào lông mày phía bên phải của mình, lại nhìn Dương Thị nói: ” Cháu nhớ lão tiên nhân ở nơi này có một nốt ruồi màu đỏ. Mà nốt ruồi kia ước chừng cũng nhỏ như hạt mè, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được đâu.”
” Cháu nói ông ta mặc một áo choàng tơ lụa màu xanh nhạt, râu hoa râm dài tới ngực sao? Nơi tay phải lại cầm một chuỗi Phật châu như ta?” Giọng nói của Dương Thị có hơi run run, vẻ mặt lại kích động vô cùng, đôi môi bà cũng run rẩy, ” Ông ta ở nơi mày phải có một nốt ruồi màu đỏ sao?”
Lý Lệnh Uyển nhìn thấy sắc mặt Dương Thị hơi kì lạ, nàng liền hiểu được lời nói của nàng đã chọc vào điểm yếu của bà. Vì thế nàng liền gật đầu nói: ” Cháu hẳn là nhớ không lầm đâu mà.”
Sau đó Dương Thị lập tức ngồi thẳng người, lại còn cúi người về phía nàng, vội vàng hỏi: “Ông ấy đã nói gì với cháu? Cháu phải kể rõ không bỏ sót một chữ nào cho ta nghe.”
Quả nhiên bà đã hoàn toàn tin tưởng lời Lý Lệnh Uyển nói.
Mà lúc này Dương Thị đã không còn bình tĩnh nữa, ngược lại bà vô cùng kích động.
Sau đó Lý Lệnh Uyển đang tỏ vẻ bản thân nghiêm túc nhớ lại những việc đó, nàng nhíu đôi mi thanh tú lại, chậm rãi nói: ” Việc cũng đã qua lâu thế này, thật sự cháu không thể nhớ rõ hết những lời lão tiên nhân nói với mình. Cháu chỉ nhớ lão tiên nhân thân thiết gọi cháu là Uyển Nhi, còn đưa tay xoa đầu cháu. Cháu hỏi ông ấy rằng, làm sao ông biết được tên của cháu? Ông ấy chỉ cười cười, không lên tiếng, nhưng cháu nhìn thấy toàn thân ông ấy giống như phát sáng. Ông ấy lại nhìn về phía bên dưới, nơi các nha hoàn bà tử đang khóc lóc, mà bản thân cháu thì đang nằm bất động trên mặt đất, cháu liền hỏi ông ấy có phải cháu đã chết rồi không? Có phải lúc này cháu là ma có đúng không? Cho nên ông có thể nhìn thấy cháu, chẳng lẽ ông cũng là ma sao?”
Nói tới đây nàng liền dừng một chút, mày càng nhăn chặt, tỏ vẻ như mình không nhớ lão tiên nhân đã nói gì với mình.
Hiện tại Dương Thị không dám quấy rầy nàng suy nghĩ, chỉ nhẹ giọng cẩn thận hỏi: “Cháu hỏi ông ấy như vậy, sau đó ông ấy trả lời cháu như thế nào?”
Lý Lệnh Uyển suy nghĩ một chút, sau đó mới trả lời: ” A, cháu nhớ ra rồi. Lúc cháu hỏi ông ấy, cháu có chết không thì ông ấy nói rằng, cháu vẫn chưa chết. Sau đó ông ấy còn nói với cháu rằng, tính tình của cháu thật không tốt, quá kiêu căng ương ngạnh. Nếu sau này cháu vẫn không chịu sửa đổi tính tình đó của mình thì sẽ làm Khanh Khanh lo lắng.” Nói tới đây nàng liền ngẩng đầu nhìn Dương Thị hỏi: “Tổ mẫu, Khanh Khanh là ai? Bà có biết đến người này hay không?”
Dương Thị lại không lên tiếng, nhưng hình như bà ta rơi nước mắt, đôi môi còn ngậm chặt hơn lúc nảy, có vẻ bà đang cố kìm nén bản thân.
Chỉ là ngay sau đó bà liền kìm chế cảm xúc của mình, lại hỏi: ” Sau đó thì sao? Ông ta còn nói với cháu cái gì nữa?”
Giọng nói của bà so với ban đầu nhẹ nhàng hơn nhiều, Lý Lệnh Uyển biết rằng, những lời nói vừa rồi của mình đã làm bà cảm động, cho nên trong lòng nàng rất vui, nhưng nàng không dám biểu hiện ra mặt, chỉ chậm rãi nói: ” Sau đó hả? Sau đó thì ông ấy liền cúi người thổi một hơi vào mặt cháu. Ây da, hơi khí đó cực kỳ lạnh lẽo, tựa như thời tiết giá rét của mùa đông vậy, khiến cả người cháu lạnh run.
Sau đó cháu cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, thân thể cháu giống như có luồng khí cực mát cực lạnh, giống như cả người đều được gột rửa, thực sự rất thoải mái. Sau khi cháu tỉnh lại, cháu cũng không hiểu được tại sao cả nội tâm cháu liền trở nên bình thản, những nóng giận khó chịu khi xưa hiện tại đã không còn.”
Chẳng phải trong Liêu Trai Chi Dị từng ghi lại, Lục Phán thấy Chu Nhĩ Đán là người có tâm hồn hiền lành nhưng trí nhớ kém, Lục Phán liền thay cho hắn một trái tim mới,cũng thuận tay thay đổi luôn một số bộ phận trong cơ thể hắn, sau khi Chu Nhĩ Đán tỉnh dậy cả thấy trí óc mình thông mình hơnbgặp thứ gì đều nhớ rõ không bao giờ quên, chính vì điều ấy hắn như trở thành hai người khác nhau.
Mà nói cách khác cũng có các tiểu thuyết kinh dị ghi chép lại những chuyện như vậy, có lẽ Dương Thị cũng có biết đến chúng, mà bà lại là người cực kỳ tin quỷ thần, cho nên Lý Lệnh Uyển nói như thế chắc chắc bà sẽ tin tưởng. Huống hồ chi cái lão tiên nhân đó lại cực kỳ quen thuộc với bà kia mà.
Bởi vì cái lão tiên nhân đó chính là Lý lão thái gia. Dù gì Dương Thị cũng đã cùng chung sống với trượng phu của mình nhiều năm như vậy, nên làm sao không nhận ra được cái người nàng đang kể cho bà nghe chính là ông ta.
Lý Lệnh Uyển thầm cười lạnh. Thân là tác giả của quyển truyện này thì nàng cũng có chút phúc lợi chứ, bởi vì mọi thứ ở đây đều là do nàng tỉ mỉ viết ra cơ mà.
Cho nên lúc Lý lão thái gia chết nguyên thân Lý Lệnh Uyển còn chưa được sinh ra, nhưng chuyện này cũng không làm khó được nàng, mà lúc này đây nàng có thể miêu tả diện mạo của Lý lão thái gia như thế, thì làm sao Dương Thị còn dám hoài nghi lời nàng nói đây.
Mặc dù Lý Lệnh Uyển có thể nghe được các người khác trong phủ nói về Lý lão thái gia, có thể biết được ông có một chòm râu hoa râm dài tới ngực, cũng có thể nghe người khác nói trên trán phải của Lý lão thái gia có một nốt ruồi màu đỏ.
Nhưng làm sao nàng có thể biết được trên tay phải của Lý lão thái gia có đeo một xâu chuỗi Phật châu, mà trên chuỗi Phật châu đó có một viên khác những viên còn lại.
Hơn nữa tại sao Lý Lệnh Uyển còn biết ông ta mặc áo choàng tơ lụa màu xanh ngọc, còn có thể nói ra được hai chữ Khanh Khanh?
Xâu chuổi Phật châu này vốn là một đôi, Dương Thị cùng Lý lão thái gia mỗi người giữ một xâu.
Sau khi Lý lão thái gia qua đời, Dương Thị vô cùng đau lòng, bà liền đem xâu chuỗi trong tay mình đeo lên cổ tay phải của Lý lão thái gia, còn bà đeo lại xâu chuỗi của ông.
Tuy rằng bọn họ phu thê âm dương cách biệt nhưng có thể vẫn trao đổi chuỗi Phật châu cho nhau, cũng như dù đi đến đâu đều có xâu chuỗi ấy bầu bạn.
Nhưng trong lúc vô tình Dương thị lỡ tay làm sứt mẻ một viên trong xâu chuỗi đeo trên tay Lý lão gia, việc này bà đặt biệt nhớ rõ.
Hơn nữa, lúc Lý lão gia được chôn cất chính là trên người mặc một áo choàng tơ lụa màu xanh ngọc, cái áo choàng đó chính tay bà ta đã mặc cho ông.
Mà điều quan trọng nhất là cái tên Khanh Khanh chỉ có lúc hai phu thê bọn họ ở cùng nhau thì Lý lão thái gia mới kêu bà như thế, trên đời này không thể có kẻ thứ ba biết được.
Cho nên trong lòng Dương Thị tin chắc người Lý Lệnh Uyển nói đến chính là Lý lão thái gia.
Dương Thị trong đầu nghĩ, chắc là khi đó Lý lão thái gia thấy Lý Lệnh Uyển sắp chết vì đau lòng cho cháu gái, thế nên ông ta mới cứu nàng.
Mà hơn nữa ông ta cảm thấy tính tình Lý Lệnh Uyển không tốt, sợ sẽ gây chuyện phiền toái đến cho mình, vì vậy lúc ấy mới thổi hơi làm phép cho tính tình Lý Lệnh Uyển thay đổi.
Chỉ là lúc này Dương Thị vừa rơi lệ, vừa hỏi Lý Lệnh Uyển: ” Tại sao ông ấy lại không để cho cháu kể việc này với ta?”
” Lão tiên nhân sợ đem việc này nói cho bà biết, sẽ khiến tổ mẫu đau lòng. Lại nói đây là việc cơ mật, thiên cơ không thể tiết lộ, nếu nói việc này ra ngoài đối với cháu sẽ rất bất lợi, cho nên ông ấy dặn dò cháu không được phép đem việc này nói cho người khác biết.”
Cái lý do này Dương Thị cảm thấy cũng có thể hiểu được, dù sao phu thê bọn họ đã âm dương cách biệt đã mười mấy năm, mà bà ta đối với cái chết của Lý lão thái gia cũng từ từ quên đi, nhưng bỗng nhiên lại nghe được người khác nhắc về ông, tất nhiên sẽ không ngăn được sự đau lòng trong nội tâm của bà.
Hơn nữa nếu nói ra việc đó, thì cũng sẽ có hại đối với Lý Lệnh Uyển. Dương thị biết lão thái gia là người cơ trí, nếu ông đã nói như vậy,tất nhiên cũng có đạo lý của riêng mình.
Càng nghĩ đến Lý lão thái gia, Dương Thị lại càng cảm thấy đau lòng. Nhưng chỉ là đau lòng trong chút lát, bà liền nhìn Lý Lệnh Uyển vẫn còn quỳ gối trên mặt đất, bà lập tức kêu Song Hồng đỡ mình đứng dậy.
Sau đó Dương Thị đi đến chỗ Lý Lệnh Uyển, cúi người đỡ nàng đứng lên, lại đưa tay vỗ nhẹ bàn tay nàng, thổn thức nói: ” Cháu gái ngoan, là tổ mẫu nghi oan cho cháu, mới khiến cho cháu đêm nay phải chịu tội như vậy.”
Dương Thị lại hỏi nàng: ” Có làm cháu đã bị kinh sợ hay không?”
Lý Lệnh Uyển nghe xong, nàng càng khóc lợi hại hơn. Sau đó nàng liền nhào vào lòng ngực của Dương Thị, vừa khóc vừa nói: ” Tổ mẫu, vừa nảy cháu cứ tưởng rằng bà muốn kêu vị đạo sĩ kia giết cháu đó. Tổ mẫu ơi, cháu không phải là yêu nghiệt đâu, cháu thật sự không phải là yêu nghiệt mà, cháu chỉ là cháu gái nhỏ của bà thôi.”
Lúc này Dương Thị cũng duỗi tay ôm lấy nàng, vuốt ve tấm lưng nàng, dịu dàng nói: ” Tổ mẫu biết cháu không phải là yêu nghiệt. Đều do tổ mẫu không tốt, ta không nên nghi ngờ lung tung. Tổ mẫu hứa sau này không bao giờ nghi ngờ suy cháu nữa.”
Có những lời nói này của Dương Thị, trong lòng Lý Lệnh Uyển an tâm hơn một chút. Hiện tại nàng cũng hiểu rõ,trong Lý phủ này Dương Thị là người có quyền hành cao nhất, chỉ cần nàng còn ở Lý phủ ngày nào, nàng vẫn phải dựa vào Dương Thị, thì mới có cuộc sống tốt được. Nếu bây giờ nàng làm phật lòng bà ta, e rằng tương lai sẽ không có ngày nào yên ổn.
Vì thế Lý Lệnh Uyển tựa đầu vào trong lòng Dương Thị càng khóc to hơn làm phía trước áo của bà ta thấm ướt một mảng. Nhưng Dương Thị không hề trách cứ, ngược lại bà còn ôn nhu vuốt lưng nàng.
Tất nhiên trong lòng Dương Thị t cũng biết rằng, có thể giờ phút này Lý Lệnh Uyển chắc chắn là đang oán giận bà, nếu không thì tại sao vừa rồi nàng lại có thể đập bể cái chén như vậy?
Nhưng bà chợt suy nghĩ lại, hiện tại Lý Lệnh Uyển chỉ là một đứa nhỏ, nàng nhìn thấy mọi người xung quanh nói nàng là yêu nghiệt, còn chứng kiến cảnh tượng vị đạo sĩ kia lập đàn làm phép với mình, thì tất nhiên trong lòng sẽ sinh ra oán giận.
Dù sao Lý lão thái gia cũng đã cứu nàng, lại còn làm phép thay đổi tính tình của cháu gái của bà, cho nên trong lòng bà cũng cảm thấy càng thương tiếc cùng yêu thương Lý Lệnh Uyển nhiều hơn. Vì vậy bà vừa vuốt lưng vỗ dành nàng, vừa không ngừng nói cháu gái ngoan của ta.
Mà Vừa rồi Lý Lệnh Uyển khóc nhiều quá cho nên hiện tại không thể khóc tiếp được nữa, nàng liền ngẩng đầu từ trong lòng ngực của Dương Thị, rnàng nhìn bà do dự nói: ” Tổ mẫu kỳ thực lúc ấy, lão tiên nhân cũng nói với cháu mấy câu nữa, cháu không biết có nên nói cho bà nghe hay không.”
Dương Thị nghe nàng nói như thế, liền vội vàng hỏi nàng: ” Ông ấy còn nói với cháu điều gì? Mau, mau nói cho tổ mẫu biết.”
” Lão tiên nhân nói với cháu rằng, đại ca tương lai sẽ trở thành người có quyền thế, dưới một người mà trên vạn người, vì vậy Lý gia của chúng ta phải ra sức hỗ trợ cho huynh ấy. Cho nên lão tiên nhân nói, sau này không muốn thấy ai khi dễ ức hiếp đại ca nữa, mà mọi người phải thân cận với huynh ấy nhiều hơn.” Mà Dương Thị sau khi nghe xong trong lòng cũng không tin tưởng cho lắm, bà ta chỉ cúi đầu nhìn nàng.
Đứa nhỏ này vừa mới khóc xong, đôi mắt còn ngấn lệ, nhìn vô cùng đáng yêu trong sáng, bà ta càng nhìn sâu vào mắt nàng chỉ thấy sự thuần khiết hồn nhiên, vẻ mặt nàng lại chân thành không nhìn ra được rốt cuộc nàng có đang nói dối hay không.
————————-//——//——————————
Chương mới ra lò rồi đây!!! Hú hú 🤪🤪
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!