Em Gái Của Gian Thần
Chương 58: Thân thế của Nguyên ca
Qua một thời gian khá lâu, Lý Lệnh Uyển vẫn không thấy Lý Duy Nguyên trở về. Trong lòng nàng chợt cảm thấy lo lắng, sau vài lần nàng đi đến trước cửa viện nhìn quanh khắp nơi, nhưng tất cả đều bị bóng đen che phủ, ở nơi xa xa còn có một ít đốm sáng của lồng đèn, chỉ là không hề thấy bóng dáng của Lý Duy Nguyên đâu cả.
Đã khuya thế này rồi, rốt cuộc Lý Duy Nguyên đã chạy đi đâu? Hắn lại muốn làm cái gì nữa đây? Trong đầu nàng bối bời, vì thế nàng cứ đi tới đi lui trong phòng. Sau đó bổng nhiên nàng chợt xuất hiện một ý nghĩ.
Chẳng lẽ Lý Duy Nguyên đã đi tới nơi ở của Đỗ Thị? Càng suy xét tình hình, nàng càng cảm thấy ý nghĩ đó của nàng chắc chắn chính xác.
Bởi vì tính tình Lý Duy Nguyên có chút hơi kỳ quái, ngoại trừ thỉnh thoảng hắn có đi đến Di Hoà Viện của nàng thì tất cả những nơi trong Lý phủ này hắn đều không đặt chân đi đến, làm sao có thể ra ngoài lâu như vậy mà không chịu trở về?
Hơn nữa Lý Lệnh Uyển cũng nhớ rõ mấy năm gần đây Lý Duy Nguyên đã không còn đi tới nơi ở của Đỗ Thị nữa.
Bởi vì nàng hiểu rõ tính tình của Đỗ Thị sớm đã không còn bình thường, mỗi lần Đỗ Thị nhìn thấy Lý Duy Nguyên sẽ luôn mắng nhiết, đánh đập hắn cực kỳ tàn nhẫn.
Tại sao lúc này Lý Duy Nguyên lại muốn đi tìm Đỗ Thị? Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra? Nhưng suy nghĩ mãi rốt cuộc nàng vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, cho nên nàng chỉ đành ở lại trong phòng vừa lo lắng vừa ngóng chờ hắn quay trở về.
Đột nhiên nàng nghe được tiếng Cẩn Ngôn vang lên ở cửa viện: ” Tứ tiểu thư, đại thiếu gia trở về rồi.”
Vừa rồi trong lòng nàng không yên tâm nên phân phó Cẩn Ngôn và Tiểu Phiến thay nhau đứng trước cửa viện đợi Lý Duy Nguyên trở về, cũng có đôi khi nàng sẽ đi đến đó để nhìn xem.
Hơn nữa dù nàng ở trong phòng chờ đợi nhưng nàng vẫn luôn lắng tai nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Cho nên khi nghe Cẩn Ngôn nói Lý Duy Nguyên đã trở về, thì nàng vội chạy như bay ra ngoài mà Tiểu Phiến thấy như vậy cũng vội chạy theo.
Chờ đến lúc nàng chạy ra tới trước cửa viện, thì xa xa nàng đã nhìn thấy bóng dáng của Lý Duy Nguyên đang từ từ đi về phía này.
Vừa thấy bóng dáng hắn từ xa, Lý Lệnh Uyển lập tức nhanh chân chạy đến chỗ hắn, sau đó nàng liền nắm chặt cánh tay hắn, vội vàng hỏi hắn: ” Ca ca, huynh đã đi đâu vậy? Ta thật sự rất lo lắng cho huynh đó.”
Nhưng khi tay nàng vừa nắm cánh tay Lý Duy Nguyên liền nghe thấy hắn khẽ kêu một tiếng dường như là rất đau đớn. Lúc này trong lòng nàng chợt trầm xuống, vội hỏi: ” Ca ca, huynh làm sao vậy?”
Tuy Lý Duy Nguyên nghe nàng hỏi nhưng cũng không có ý định trả lời câu hỏi đó của nàng, ngược lại hắn còn hỏi nàng: ” Muội còn đến tìm ta làm gì? Chẳng phải hôm nay muội cùng Thuần Vu Kỳ trò chuyện với nhau rất vui vẻ sao? Còn vì hắn mà tranh cãi với ta.”
Thật sự bây giờ nàng rất muốn mắng Lý Duy Nguyên là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, tính tình thì quá kiêu ngạo. Nhưng nàng vẫn không thể làm như thế, cho nên nàng chỉ biết nắm cánh tay hắn, kéo tay hắn trở về phòng.
Chờ đến khi vào phòng, nàng liền phân phó Cẩn Ngôn thắp nến đem đến đây.
Sau đó nàng nhìn y phục trên người Lý Duy Nguyên, khắp nơi đều bị rách đến cả lộ một ít da thịt ra ngoài, mà trên cổ cùng mu bàn tay của hắn đều đầy những vết thương đang rướm máu nhìn thật sự rất đáng sợ.
Lý Lệnh Uyển nhìn thấy hắn bị thương đến nông nổi này nàng tức đến giậm chân.
Đỗ Thị này thực sự điên rồi! Dù sao đi nữa Lý Duy Nguyên cũng là nhi tử do chính nàng ta mang thai chín tháng mười ngày sinh ra.
Tuy rằng trong lòng Đỗ Thị cực kỳ căm hận cái tên hoà thượng đã làm nhục mình thì cũng không nên trút hết mọi tội lỗi lên đầu Lý Duy Nguyên như vậy, nếu không muốn hắn tồn tại thì tại sao ban đầu không phá bỏ đi cho xong.
Nhưng chẳng phải Đỗ Thị cũng chỉ vì muốn mượn cái thai này để có thể quay về Lý phủ hay sao? Hơn nữa sau khi sinh hắn ra vì sao Đỗ Thị không nghĩ đến hắn cũng chỉ là một người vô tội.
Tại sao nàng ta cứ trút hết oán giận lên người hắn, còn đánh đập hắn tàn nhẫn như thế? Thật sự Lý Duy Nguyên cũng đáng thương đến nhường nào?
Sau khi tức giận qua đi nàng lại cảm thấy đau lòng. Vì quá đau lòng nên nàng bắt đầu trách cứ Lý Duy Nguyên: ” Huynh là đồ ngốc à. Bà ta đánh huynh như vậy tại sao huynh không biết tránh đi? Huynh nhìn xem bản thân huynh bị đánh thành cái dạng gì rồi.”
Tuy rằng nàng trách cứ hắn nhưng nàng vẫn bảo Cẩn Ngôn đến đây, nàng hỏi Cẩn Ngôn nơi đây có thuốc cầm máu Cao Dược Tử hay không, nếu có thì mau đem tới đây.
Tiếp đến nàng lại phân phó Tiểu Phiến nhanh đem một chậu nước ấm cùng một chiếc khăn sạch đến.
Sau khi phân phó hết mọi việc, nàng liền nhìn đến Lý Duy Nguyên, lúc này hắn cũng đang chăm chú nhìn nàng, đôi mắt của hắn đen nhánh tựa như thủy tinh trong suốt.
Thấy hắn nhìn mình, Lý Lệnh Uyển tức giận hỏi hắn: ” Nhìn cái gì mà nhìn? Bộ chưa thấy qua mỹ nữ sao.”
Lý Duy Nguyên nghe xong, hơi nhấp môi cúi đầu trầm mặc một chút. Cuối cùng hắn cũng ngước mắt lên nhìn nàng, thấp giọng hỏi: ” Ta bị như vậy, muội sẽ đau lòng sao?”
” Đau lòng cái rắm.” Lý Lệnh Uyển bắt đầu cảm thấy tức giận, ” Huynh có bị người khác đánh chết thì muội cũng sẽ không đau lòng.”
Lý Duy Nguyên nhẹ giọng ừ một tiếng, sau đó vẻ mặt hắn chợt ủ dột ngay cả mi mắt cũng rủ xuống, nhìn bộ dạng này của hắn thật cô đơn.
Khi Lý Lệnh Uyển thấy hắn như thế, trong lòng lại cảm thấy đau lòng nhưng nàng không nghĩ sẽ nói cho hắn biết, vì thế vẻ mặt vẫn khó chịu như cũ.
Chỉ trong chốc lát Tiểu Phiến đã nhanh chóng đem khăn sạch cùng nước ấm đến đây, tiếp đến Cẩn Ngôn cũng đưa thuốc Dược Cao Tử tới, Lý Lệnh Uyển nhanh chóng nhận lấy thuốc, rồi lại xụ mặt thấp giọng kêu Lý Duy Nguyên: ” Cởi áo ra đi.”
Nghe nàng nói thế, nhưng Lý Duy Nguyên cũng không động đậy, hắn liền quay đầu lại phân phó Cẩn Ngôn cùng Tiểu Phiến: ” Các ngươi lui xuống hết đi.”
Tất nhiên hai người bọn họ hiểu ý tứ của Lý Duy Nguyên, làm sao còn dám ở lại kia chứ? Vì thế cả hai nhanh chính hành lễ, rồi xoay người rời phòng.
Trước khi rời khỏi phòng bọn họ còn cẩn thận đóng cửa lại. Sau khi bọn họ rời khỏi thì lúc này Lý Duy Nguyên mới cởi áo, thân thể trắng nõn của hắn lộ ra.
Cũng may thời tiết mấy ngày gần đây khá lạnh, cho nên hắn mặc quần áo hơi dầy, với sực lực yếu ớt của Đỗ Thị không thể gây cho hắn thương tích nặng.
Tuy rằng hiện tại trên người hắn đầy những vết thương, nhưng không chảy máu, chúng chỉ có chút bầm đen mà thôi. Bất quá ngay phần cổ và mu bàn tay thì vết thương rướm máu rất nặng nhìn thật sự ghê người.
Khi Lý Lệnh Uyển nhìn thấy những vết thương đó, nàng lại ngăn không được đau lòng, nàng nghĩ chắc có lẽ Lý Duy Nguyên đau lắm.
Sau đó nàng liền lấy chiếc khăn nhúng vào nước ấm rồi vắt nó thật ráo, nàng nhẹ nhàng cầm khăn đắp lên vết thương trên cổ hắn, lại hỏi hắn: ” Như vậy có đau không?”
Thật sự nàng cảm thấy rất đau lòng thay Lý Duy Nguyên, cho nên động tác của nàng cực kỳ nhẹ nhàng vừa lau vết thương vừa quan tâm hỏi han hắn.
Nhưng ai ngờ đâu Lý Duy Nguyên mở miệng ra lại nói một câu chọc tức nàng thế kia: ” Vừa rồi không phải muội từng nói, ta có bị người khác đánh chết muội cũng sẽ không đau lòng nhưng tại sao bây giờ muội còn hỏi ta đau không làm gì?”
Lý Lệnh Uyển nghe hắn nói như thế, nàng liền nắm chặt chiếc khăn thành một đống. Mẹ nó, thật là chó cắn Lã Đồng Tân mà, đồ không có lương tâm. Cho ngươi đau chết luôn đi.
Vì thế nàng không thèm hỏi han hắn nữa, vẻ mặt nàng lạnh xuống. Sau khi lau vài chỗ trên người hắn thỉnh thoảng nàng sẽ đem chiếc khăn nhúng vào chậu nước, chà xát chiếc khăn, rồi lại vắt khô, tiếp đến nàng lau những vết thương khác trên người hắn.
Đầu tiên nàng lau vết thương nơi cổ hắn, sau đó là tai hắn, rồi cuối cùng chính mà mặt hắn. Trên mặt hắn nơi má phải có một vết thương có chút rướm máu nhưng cũng may là không sâu lắm.
Lúc này Lý Lệnh Uyển liền đem khăn trong tay nhúng vào chậu nước vắt khô, tiếp đến nàng đưa chiếc khăn đó đến trước mặt hắn, rồi nói: ” Tự mình đắp đi.”
Lý Duy Nguyên không nói lời nào, nhanh chóng nhận lấy chiếc khăn, đưa tay đắp nó lên má phải của mình.
Trong lúc hắn đang đưa tay đắp khăn lên vết thương, Lý Lệnh Uyển lập tức mở hộp thuốc Dược Ca Tử ra, dùng ngón tay lấy chút thuốc trong hộp nàng nhẹ nhàng thoa chúng lên từng vết thương của hắn.
Chờ đến lúc Lý Lệnh Uyển đã thoa thuốc lên những vết thương trên cổ cùng mu bàn tay của hắn, chỉ còn lại vết thương trên má của hắn thì nàng liền đưa hộp thuốc đó đến trước mặt Lý Duy Nguyên.
Ý tứ của nàng rất rõ ràng, nàng muốn hắn tự thoa thuốc vết thương ấy. Nhưng hắn không đưa tay nhận lấy. Lúc này hắn nhìn nàng chằm chằm, nghiêm túc nói: ” Ta không thể nhìn thấy vết thương, không thể thoa thuốc được. Muội thoa cho ta đi.”
Tuy rằng hắn đã mở miệng nói như vậy nhưng Lý Lệnh Uyển cũng không muốn giúp hắn. Cho nên nàng liền đi vào trong gian phòng ngủ lấy đến một cái gương đặt trước mặt hắn, nói: ” Tự nhìn gương mà thoa thuốc đi.”
Lý Duy Nguyên chợt ngẩng đầu nhìn nàng một chút, rồi đưa tay ra. Bất quá không phải hắn đưa tay nhận lấy gương mà là hắn đưa tay nắm lấy cổ tay nàng. Đồng thời hắn cũng ném cái gương lên trên bàn, kiên trì nói: ” Uyển Uyển, muội giúp ta thoa thuốc đi”
Nghe hắn nói xong, Lý Lệnh Uyển liền nhướng mày. Từ trước đến nay nàng vốn là một người rất dễ mềm lòng, cho nên khi thấy hắn cầu xin như vậy lại mềm lòng.
Vì thế nàng khịt mũi hừ một tiếng, rồi nói: ” Chẳng phải vừa rồi ở Quảng Bình hầu phủ người nào đó còn không thèm để ý tới muội sao? Còn nắm tay muội chặt đến mức chút nữa là đứt ra luôn rồi. Mà khi ấy chẳng phải có người còn rất kiêu ngạo sao? Nói với muội thế nào nhỉ, tại sao bây giờ còn hỏi ta có đau hay không làm gì? Khi ấy huynh lợi hại cùng kiêu ngạo đến thế mà. Vì saobây giờ lại muốn muội giúp huynh thoa thuốc chứ? Tự mình thoa đi nhé.”
Dứt lời nàng liền giãy giụa cổ tay của mình muốn đem tay mình thoát khỏi bàn tay của Lý Duy Nguyên.
Nhưng Lý Duy Nguyên không có ý định buông tay. Hơn nữa hắn còn dùng sức kéo nàng lại gần mình một chút.
Sau đó hắn liền vén tay áo nàng lên cẩn thận quan sát cổ tay của nàng, hắn muốn xem xem vừa rồi khi ở Quảng Bình hầu phủ, bản thân hắn thật sự đã dùng sức quá mạnh có khiến tay nàng bị thương hay không.
Tuy rằng việc vừa rồi đã trôi qua khá lâu nhưng hiện tại Lý Duy Nguyên vẫn có thể nhìn thấy trên cổ tay trắng nõn của nàng có một vết đỏ thật chói mắt.
Trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ áy náy, hắn nhẹ giọng nói: ” Uyển Uyển, xin lỗi muội. Ta không nên làm muội bị thương. Nhưng lúc ấy ta, ta thật sự là…”
Khi đó hắn nhìn thấy Lý Lệnh Uyển vì cái tên Thuần Vu Kỳ kia mà tranh cãi với mình. Cho nên hắn đã không thể khống chế được lý trí của bản thân.
Khi ấy hắn chỉ muốn giam cầm nàng bên cạnh mình, khiến nàng sau này không bao giờ có thể nhìn thấy Thuần Vu Kỳ nữa.
Hiện tại khi Lý Lệnh Uyển thấy bộ dạng áy náy của Lý Duy Nguyên, trong lòng nàng thầm thở dài. Lúc này nàng cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút, bởi vì hắn đã không còn giận dỗi nàng nữa, mà nàng cũng không cần hao tổn tâm để tìm cách làm hoà với hắn.
Quả thực vết thương trên má của hắn nhìn rất dọa người, cho nên nàng lại khẽ thở dài tiếp nhận hộp thuốc trong tay hắn, nàng nói với hắn: ” Sau này huynh đừng ngốc như thế nữa có được không? Nếu bị người khác đánh thì phải biết tránh né đi chứ. Đừng để bản thân bị thương nữa.”
Lý Duy Nguyên đang ngồi trên ghế còn Lý Lệnh Uyển thì đang đứng trước mặt hắn, khoảng cách của hai người bọn rất gần.
Mà khoảng cách gần đến mức hắn có thể ngửi được mùi thơm thanh tao của hoa lan trên người nàng. Hơn nữa giờ phút này nàng đang dùng đôi tay nhẹ nhàng thoa thuốc trên má của hắn, vẻ mặt nàng lại vô cùng chăm chú.
Mỗi tấc da tấc thịt được đôi tay mềm mại của nàng chạm tới khiến trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Sau đó hắn liền đưa tay bắt lấy bàn tay còn lại của nàng, nắm tay nàng trong lòng bàn tay mình tỉ mỉ ngắm nhìn nó.
Trên tay nàng còn dính chút ít thuốc Dược Cao Tử cò mùi bạc hà thơm mát. Bỗng nhiên Lý Duy Nguyên chợt có một ý định muốn đặt nụ hôn lên tay nàng, hắn còn muốn tinh tế ngậm mút từng ngón tay non mềm của nàng.
Nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể nhịn xuống ý định đó hắn liền buông tay nàng ra.
Tuy nhiên hiện tại Lý Lệnh Uyển vẫn đang chuyên tâm thoa thuốc cho hắn, vì vậy nàng không chú ý đến ánh mắt nóng bỏng cùng sâu thẳm của Lý Duy Nguyên dành cho mình.
Chờ sau khi thoa thuốc xong, nàng nhanh chóng đóng hộp thuốc lại dùng khăn lau sạch tay của mình, tiếp đến nàng liền nhìn Lý Duy Nguyên.
Lúc bấy giờ Lý Duy Nguyên đang đưng lưng về phía nàng, hắn từ từ mặc áo trung y màu trắng vào, sau đó hắn lại đi vào phòng lấy trong gương ra một cái áo gấm màu xanh dương khoác vào.
Lý Lệnh Uyển đang ngồi trên ghế thấy Lý Duy Nguyên mặc cái áo đó, nàng liền cảm thán: ” Haizz, bộ y phục tốt thế này cứ như thế mà huỷ hoại mất rồi.”
Nàng biết rõ tuy rằng mấy năm nay thái độ lão thái thái đối với Lý Duy Nguyên cũng có chút chuyển biến, giống như mùa đồng năm nay bà ta chỉ sai người đem tới cho hắn hai bộ y phục mới.
Mà hiện tại một bộ đã bị Đỗ Thị phá nát cho nên sau này Lý Duy Nguyên chỉ còn lại một bộ y phục gấm màu xanh dương này nữa thôi.
Nghĩ tới việc này nàng liền nhíu mày, hay là nàng lấy bạc bảo Nhị ca của Tiểu Phiến ra bên ngoài mua một bộ y phục kiểu dáng khác cho hắn có được không? Nhưng phải chọn màu sắc gì đây? Sau đó nàng liền khẽ quan sát dáng người của hắn.
Đúng rồi là Trường Bào, Mã Quái. Cuối cùng Lý Lệnh Uyển cũng nghĩ ra trang phục nào phù hợp với Lý Duy Nguyên.
Quả thực hắn càng trưởng thành thì tướng mạo lại cực kỳ anh tuấn. Bởi vì thường ngày hắn chỉ luôn thể hiện bộ dạng lạnh nhạt cho nên người khác không hề chú ý tới vẻ đẹp của hắn, mà bọn họ chỉ biết chú ý tới khí thế trên người hắn thôi.
Nhưng mỗi lần hắn nở nụ cười thì cực kỳ tươi sáng, cứ giống như cầu vòng sau cơn mưa vậy.
Còn về phần màu sắc nàng cũng đã nghĩ ra nên chọn màu gì cho hắn đó chính là màu xanh lam đậm.
Vì màu sắc đó thể hiện sự cao quý, hơn nữa lại còn thanh cao, cùng thâm trầm vô cùng phù hợp với cá tính của hắn.
Cho nên sau khi đã quyết định mua những thứ đó, tròng lòng nàng liền cảm thấy vui sướng. Vì thế nàng nhanh chóng dọn dẹp gọn gàng hộp thuốc cùng chiếc khăn để trên bàn.
Nàng gọi Tiểu Phiến tiến vào, dặn dò Tiểu Phiến cất hết những đồ vật trên bàn, tiếp đến cả hai bọn họ sẽ trở về Di Hoà Viện.
Lý Duy Nguyên vốn có ý muốn đưa nàng trở về, nhưng nàng một mực từ chối: ” Huynh nên nghỉ ngơi sớm đi, nghỉ ngơi nhiều thì vết thương trên người huynh mới mau chóng lành lại được.”
Nghe nàng nói như thế, hắn lại thoáng nhìn nàng một cái cũng không còn kiên trì muốn đưa nàng về nữa.
Bởi vì hiện tại hắn không thể ngăn được cảm giác khô nóng trong cơ thể mình, cho nên hắn không dám tiếp xúc với nàng quà nhiều. Vì thế hắn chỉ gật đầu, dặn dò nàng: ” Ừ. Muội đi đường nhớ cẩn thận.”
Trong đầu Lý Lệnh Uyển đang suy tính một việc, nên nàng không bận tâm đến lời nói của Lý Duy Nguyên, nàng chỉ nhanh dẫn theo Tiểu Phiến rời khỏi nơi đó.
Bất quá trên đường đi, nàng liền kêu Tiểu Phiến: ” Ta còn có chút việc, ngươi trở về trước đi. Lát nữa ta sẽ tự mình quay về.”
Tiểu Phiến không yên tâm liền đáp lại: ” Tiểu thư, người có chuyện gì cần làm sao? Hay là ngài cứ sai bảo nô tì đi làm thay người cũng được mà, bằng không ngài dẫn nô tì đi cùng nhìn thấy người đi một mình như thế, nô tì không yên tâm.”
Nghe Tiểu Phiến nói thế, Lý Lệnh Uyển liền nói dối với nàng: ” Ta chợt nhớ ra vừa rồi ta quên nói với ca ca một chuyện, cho nên bây giờ ta quay về đó tìm hắn. Nói xong ta sẽ nhanh chóng quay về thôi, ngươi đi theo ta làm gì?”
Lúc này Tiểu Phiến vẫn chần chừ không chịu đi, nhưng Lý Lệnh Uyển cứ mãi thúc giục: ” Cả ngày hôm nay ta ở Quảng Bình hầu phủ trở về liền cảm thấy mệt mỏi. Vì thế ngươi mau trở về phân phó nha hoàn chuẩn bị nước tắm cho ta đi. Đợi lát nữa ta xong việc liền trở về tắm rửa một trận cho thoải mái.”
Dù sao Lý Lệnh Uyển đã nói như thế, Tiểu Phiến cũng không dám nói thêm gì nữa, nàng ta nhanh chóng đưa đèn lồnh trong tay mình cho Lý Lệnh Uyển, nói: ” Tiểu thư, đường đi đến chỗ của đại thiếu gia không có thắp đèn người cầm đèn lồng này theo đi.”
Thấy Tiểu Phiến muốn đưa đèn lồng cho mình, nhưng nàng cũng không tiếp nhận nó. Bởi vì trời càng tối thì mới hành sự dễ dàng, nếu cầm theo đèn lồng thì chẳng phải người khác sẽ dễ phát hiện ra nàng sao?
Cho nên nàng liền nói: ” Không sao đâu. Dù gì hôm nay trăng cũng sáng lắm không có đèn lồng ta vẫn có thể nhìn thấy đường mà đi đến đó mà.”
Nghe thế Tiểu Phiến liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đêm kia. Tuy rằng hôm nay là ngày mười hai ánh trắng có sáng hơn thường ngày một chút, nhưng thỉnh thoảng cũng có vài áng mây bay qua che khuất chợt bầu trời lại tối đen.
Nhưmg Tiểu Phiến chưa kịp mở miệng nói điều gì, thì Lý Lệnh Uyển đã vội thúc giục nàng ta mau trở về chuẩn bị nước tắm cho mình, vì thế nàng ta cũng không dám chần chờ nữa, lập tức cầm đèn lồng muốn trở quay trở về Di Hoà Viện.
Chỉ là Tiểu Phiến đi được một đoạn đường thì liền quay đầu nhìn lại, nàng ta thấy hướng đi của Lý Lệnh Uyển không phải là hướng đi đến tiểu viện của Lý Duy Nguyên.
Lúc này trong đầu Tiểu Phiến có ý định lén đi theo sau Lý Lệnh Uyển, nhưng lại sợ Lý Lệnh Uyển phát hiện ra sẽ trách phạt.
Tóm lại nàng ta không thể cứ quay về như thế, bởi vì nàng ta rất lo lắng cho Lý Lệnh Uyển. Cuối cùng nàng ta quyết định cầm đèn lồng đi tìm Lý Duy Nguyên.
*
Trời tối nên đường đi cũng có chút khó khăn nhưng Lý Lệnh Uyển dựa vào trí nhớ của bản thân mình cuối cùng cũng tìm được đường đi đến tiểu viện hẻo lánh kia. Chờ đến khi nàng đi tới trước cửa viện đó, ước chừng cũng đã qua một nén nhang.
Lúc này ánh trăng đã bị mây che khuất khiến quang cảnh xung quanh nơi đây tối đen như mực. Nàng lại nhìn đến hai cánh cửa viện đóng chặt trên cửa còn có một ổ khoá đồng rỉ sét.
Hơn nữa trên bậc thềm đều bị cây thường xuân che phủ, chợt nàng cảm thấy tiểu viện này thật hoang vu còn có chút đáng sợ.
Kỳ thật giờ phút này Lý Lệnh Uyển rất muốn xoay người rời đi. Nhưng sau khi đắn đo suy nghĩ, nàng đành cắn chặt răng mà tiến tới phía cửa viện, nàng đi tới khối gạch thứ ba nơi bệ cửa nhanh tay cạy nó lên.
Quả nhiên bên dưới chúng là một chiếc chìa khoá đồng. Thấy được chìa khoá nàng liền nhanh tay cầm nó lên, đi đến mở khoá trên cửa viện, theo sau nàng đẩy cánh cửa ra, rồi lập tức bước vào, kế tiếp nàng đóng cửa viện lại nhanh tay chốt then cửa.
Trong tiểu viện này không thắp đèn xung quanh tối đen. Cũng may hiện tại mây cũng đã tan hết còn có chút ánh sáng của trăng, vì thế Lý Lệnh Uyển miễn cưỡng còn có thể nhìn rõ phía trước mặt mình là một đại phòng cũ nát, hai bên trái phải là mấy gian phòng nhỏ bé.
Đến cả cây cỏ trong viện này cũng đều đã khô héo, cỏ dại lại mọc khắp nơi. Hơn nữa thời tiết hôm này lại cực kỳ lạnh khiến những cây cỏ dại cũng trở nên khô vàng nhìn thật là hiu quạnh cùng lạnh lẽo.
Sau khi quan sát xung quanh Lý Lệnh Uyển cố gắng lấy lại bình tĩnh, nàng mới nhấc chân đi đến hướng đại phòng.
Tuy rằng nàng đi rất nhẹ nhàng nhưng người bên trong phòng vẫn nghe được. Bỗng nhiên có một giọng nói khàn khàn lạnh lùng vang lên: ” Ngươi quay lại làm gì? Vừa rồi bị đánh chưa đủ sao, muốn bị đánh tiếp à?”
Vừa nghe những lời nói đó, trong lòng nàng liền nổi giận. Quả nhiên vừa rồi Lý Duy Nguyên đã bị Đỗ Thị đánh.
Hơn nữa Đỗ Thị lại còn ra tay nhẫn tâm như vậy. Nhất thời trong lòng nàng cảm thấy tức giận nhưng cũng có chút sợ hãi.
Lúc này nàng chợt suy nghĩ, dù sao nàng cũng đã đi đến đây rồi không thể vì chút sợ hãi mà quay về, cho nên nàng liền bước đến đó đưa tay đẩy cửa.
Bởi vì cửa không khoá nên khi nàng đưa tay đẩy thì cửa lập tức mở ra. Chỉ là khi cánh cửa mở ra có một âm thanh kẽo kẹt lại còn vang lên trong đêm thật là hết sức quỷ dị cùng dọa người mà. Nhưng nàng không chần chờ gì cả liền nhấc chân bước vào phòng.
Hiện tại trong căn phòng này cũng chẳng thắp đèn, cũng chỉ là một mảnh tối đen. Bất quá khi nàng đi sâu vào trong thì chợt nhìn thấy phía trong góc phòng có một ánh loé lên thì ra là có người đang thắp đèn dầu trên bàn.
Tuy rằng ánh sáng của đèn dầu hơi yếu ớt nhưng cũng đủ chiếu sáng mọi vật trong phòng.
Lúc này Lý Lệnh Uyển nhìn thấy phía bên đèn dầu có một nữ nhân đang đứng ở đó. Mái tóc người nữ nhân đó rối loạn, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt vì nhiều năm đã không nhìn thấy ánh mặt trời, cho nên mới khiến cho da vẻ nàng ta trở nên thế kia.
Chỉ là đôi mắt của người ấy cực kỳ dữ tợn giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy, trong bóng đêm mà nhìn thấy đôi mắt đó thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy kinh hoàng cùng sợ hãi.
Hiển nhiên Lý Lệnh Uyển cũng bị đôi mắt đó làm cho sợ hãi. Giờ phút này trong lòng nàng đột nhiên kinh hãi, vì quá sợ hãi cho nên nàng lùi về sau hai bước tay vẫn nắm gắt gao trên cánh cửa.
Sau một lúc nàng mới cố nở một nụ cười gượng gạo, giọng nói có chút run run nói với nữ nhân kia: ” Đỗ, Đỗ phu nhân, người, người khỏe chứ.”
Đỗ Thị chính là mẫu thân của Lý Duy Nguyên lại là vợ cả của Lý Tu Bách. Lúc này Đỗ Thị đang cầm cây đèn dầu trong tay từ từ tiến đến phía Lý Lệnh Uyển.
Đỗ Thị cũng âm thầm quan sát Lý Lệnh Uyển một chút, nàng ta chậm rãi nói: ” Y phục được may từ vải lụa thượng hạng, trang sức vấn trên tóc ngươi cũng không phải là loại tầm thường chắc chắn ngươi không phải là nha hoàn của Lý phủ mà là tiểu thư của Lý phủ. Chỉ là tại sao tiểu thư của Lý phủ làm sao có thể biết đường đi đến nơi ở hẻo lánh này của ta, còn nữa chẳng phải cửa viện của ta đã bị khoá chặt ngươi làm sao có thể vào được đây? Hơn nữa ngươi mở miệng liền xưng hô ta là Đỗ phu nhân. Há, ta nhớ rõ cái bà lão chết tiệt kia hận ta sao không mau chết sớm đi đừng tồn tại trong Lý phủ này nữa, thì làm sao để bà ta lại để tiểu thư của Lý phủ biết đến sự tồn tại của ta? Nói mau, ngươi rốt cuộc là ai? Đến đây làm gì?”
Theo sau Đỗ Thị lại bình bĩnh nhúng vai nói: ” Một người như ta đây có sống cũng coi như đã chết, nên ta cũng không có giá trị gì để ngươi lợi dụng đâu.”
Hiện tại Lý Lệnh Uyển có một cảm giác đó chính làmnàng thật sự lại tạo nghiệt nữa rồi. Vì điều gì mà nàng lại có thể viết ra một đám nhân vật thông minh như vậy chứ?
Tuy rằng Đỗ Thị đã bị giam cầm ở đây hai mươi năm nhưng chỉ một cái liếc mắt thôi. Đỗ Thị lập tức có thể phân tích thân phận của nàng rõ ràng đến thế.
Hơn nữa điều quan trọng nhất chính làmĐỗ Thị có một đôi mắt quá là tinh tường khiến nàng có cảm giác đôi mắt ấy tựa như mắt của cú đêm, nhìn thấy thôi cũng đủ khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ kinh sợ.
Lúc này Lý Lệnh Uyển thầm nuốt một ngụm nước bọt, cố cười lên khen ngợi Đỗ Thị: ” Phu nhân quả là lợi hại chỉ trong thời gian ngắn đã nhận ra thân phận của ta.”
” Đừng nói những lời vô nghĩa. Nói mau ngươi rốt cuộc là ai? Tới đây tìm ta có chuyện gì? Nếu ngươi không nói, ta đây liền cắt da của ngươi.” Đỗ Thị hung hăng lên tiếng.
Dứt lời, Lý Lệnh Uyển liền nhìn thấy trong tay Đỗ Thị có một vật gì đó chợt loé sáng. Nàng cố gắng quan sát thứ đó là gì thì phát hiện ra đó chính là một mảnh sứ vở sắc bén.
Chắc có lẽ lúc nhũ mẫu đưa cơm đến cho Đỗ Thị, thì nàng ta đã cố ý đập nát cái chén sứ đó lại lấy một mảnh trong đống vỡ nát ấy mài giũa nó trở nên bén nhọn như vậy.
Hơn nữa trên mảnh sứ đó còn dính một ít máu khô, chắc có lẽ đó là máu của Lý Duy Nguyên. Cái kẻ điên này! Tại sao nàng ta lại có thể dùng mảnh sứ sắc bén đó mà cắt vào người Lý Duy Nguyên chứ!
Khó trách vừa rồi khi Lý Lệnh Uyển thoa thuốc cho hắn liền nhìn thấy trong lòng bàn tay bên trái của hắn có một vết thương rất sâu máu chảy khá nhiều.
Lập tức Lý Lệnh Uyển liền đứng thẳng người, giọng nói cực kỳ phẫn nộ mắng Đỗ Thị: ” Ngươi điên rồi sao? Tại sao ngươi có thể dùng thứ đó cắt vào thân thể của nhi tử do chính mình sinh ra như vậy? Tại sao ngươi không trực tiếp giết chết hắn luôn đi, để cho hắn không còn phải chịu đựng sự hành hạ này của ngươi?”
Đỗ Thị nghe Lý Lệnh Uyển nói như thế chợt ngẩn người, sau đó lại cười to giống như một kẻ điên vậy, nói: ” Nhi tử của ta? Nhi tử của ta sao? Hừ, tại sao ngươi lại quan tâm cái tên tạp chủng kia đến thế? Chẳng lẽ ngươi là thê tử của hắn? Nhưng ta nghe người khác nói cái tên tạp chủng kia chưa thành thân mà. Hơn nữa nhìn cách búi tóc của ngươi, không phải là cách búi tóc của phu nhân mà chỉ là một tiểu cô nương. Nói đi, rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại quan tâm cái tên tạp chủng kia như vậy?”
Nhưng Lý Lệnh Uyển không có ý định trả lời câu hỏi của Đỗ Thị, ngược lại nàng chỉ nhìn chằm chằm vào Đỗ Thị lạnh lùng nói: ” Cứ mở miệng là nói nhi tử của mình là tạp chủng, ngươi cảm thấy trong lòng mình vui vẻ sao? Nếu ngươi không vui khi có hắn, vậy tại sao khi ngươi mang thai hắn không tìm cách phá bỏ đi, tại sao lại còn muốn sinh ra hắn làm gì? Chẳng phải khi đó ngươi vốn cũng có ý định giữ hắn lại chỉ vì muốn tìm lý do quay về Lý phủ này thôi sao? Hơn nữa ngươi cũng muốn dùng hắn để củng cố lại địa vị của mình trong Lý gia nhưng thật không may cách đó lại không hiệu quả, bởi vì lão thái thái vẫn nhẫn tâm nhốt ngươi ở nơi hẻo lánh này cho nên ngươi mới hận hắn có phải không?
Chỉ là ngươi hận hắn thì có ích gì? Người mà ngươi nên hận chính là lão thái thái cũng lão thái gia máu lạnh vô tình ấy kìa, còn có vị trượng phu nhu nhược yếu đuối của ngươi. Tất cả những việc ngươi phải chịu đựng có liên quan gì tới Lý Duy Nguyên sao? Nếu hắn biết sau khi mình được sinh ra sẽ lâm vào tình cảnh như thế này, có lẽ hắn cũng không nguyện ý sinh ra trên thế gian này đâu.
Nhưng dù sao hắn vẫn xem ngươi là mẫu thân của mình, cho nên hắn mới hết lần này tới lần khác đến đây thăm ngươi cũng chỉ vì tình cảm mẩu tử. Thậm chí hắn biết rõ mỗi lần ngươi nhìn thấy hắn đều sẽ mắng hắn là tạp chủng kể cả khi bị ngươi nhẫn tâm hành hạ đến thương tích đầy mình hắn vẫn sẽ như củ quý lại đây thăm ngươi, bởi vì hắn hy vọng có thể bồi đắp tình cảm mẫu tử với ngươi. Còn ngươi đối với hắn như thế nào?
Trong khi đêm hôm nay hắn đến đây tìm ngươi mà người còn đánh đập hắn tàn nhẫn đến thế, thậm chí ngươi còn nhẫn tâm dùng mảnh sứ sắc bén đó cắt vào lòng bàn tay hắn. Hổ dữ còn không ăn thịt con mà ngươi lại làm như thế, rốt cuộc ngươi còn có lương tâm không?”
Hiển nhiên Đỗ Thị sau khi bị nàng trách mắng như thế có chút ngẩn người. Bất quá ngay sau đó, Đỗ Thị chợt la to như một kẻ điên nói: ” Ngươi thì biết cái gì? Biết cái gì mà trách mắng ta? Hắn là tạp chủng! Hắn chính là tạp chủng! Mắng hắn như thế thì có thá gì? Đánh hắn thế kia thì có làm sao? Ta đây mỗi lần nhìn thấy hắn đều hận không thể cắn chết hắn, bóp chết hắn, như vậy mới có thể thỏa nổi hận trong lòng ta.”
Lúc này Lý Lệnh Uyển nhanh chóng đáp lại: ” Vậy ngươi cứ dứt khoát giết chết hắn đi. Nhưng chẳng phải ngươi vẫn muốn lợi dụng hắn để trả thù toàn bộ mọi người trong Lý gia này sao? Cho nên từ nhỏ ngươi đã gieo trong đầu hắn cái quan niệm phải báo thù muốn hắn thay ngươi khiến cho mọi người trong Lý gia chết không được tử tế. Ngươi có biết, ngươi làm như vậy chính là đang hủy hoại hắn không?”
Nói tới đây, Lý Lệnh Uyển lại hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Đỗ Thị, theo sau lại chậm rãi nói: ” Hơn nữa có cái gì mà ta không biết? Ngươi sở dĩ hận hắn như vậy, bất quá là bởi vì hắn chính là cốt nhục của cái tên hoà thượng đã làm nhục ngươi ở am ni cô năm đó. Cho nên khi ngươi nhìn thấy hắn ngươi sẽ lập tức nhớ tới lại sự việc đó, có phải hay không?
Nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi câu nói kia, nếu thật sự ngươi hận hắn đến như vậy thì lúc trước khi ngươi mang thai hắn sớm nên tìm cách phá bỏ đi, hay là sau khi sinh hắn ra ngươi nên bóp cổ hắn chết cho xong, cũng có thể tìm cách giết chết hắn mỗi khi hắn đi đến đây thăm ngươi kia mà, hoặc là ngươi đừng để ý tới hắn nữa, chứ ngươi đừng dùng danh nghĩa là mẫu thân của hắn mà trói buộc hắn, lợi dụng hắn trở thành công cụ trả thù thay ngươi, đừng nhẫn tâm hành hạ hắn như vậy nữa, có được không?
Hắn là một con người không phải một món đồ không có tình cảm, không biết tổn thương hay đau lòng càng không phải là công cụ để ngươi dùng để trả thù người của Lý gia. Hắn chính là một con người, một con người đang tồn tại trên thế gian này.”
Khi Lý Lệnh Uyển nói hai câu sau cùng, giọng nói của nàng cũng lớn hơn kỳ thật chính là hét lớn.
Sau khi Lý Lệnh Uyển mệt mỏi giải thích cho Đỗ Thị hiểu về chuyện này, thì lúc này Lý Lệnh Uyển mới nói rõ mục đích hôm nay đi đến đây: ” Ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ những lời nói vừa rồi của ta. Tuy rằng ta biết ngươi không thể đối xử với hắn bằng tình cảm mẩu tử thông thường, nhưng ít nhất sau này khi hắn đến thăm ngươi, ta hy vọng người đừng mắng nhiết hắn nữa, cũng đừng đánh hắn nữa. Nhiều năm qua hắn đã chịu nhiều khổ cực rồi, cầu xin ngươi sau này cho hắn một cuộc sống nhẹ nhàng vui vẻ một chút đi.”
Nhưng thật ra Đỗ Thị chẳng hề quan tâm tới những câu nói vừa rồi của Lý Lệnh Uyển, nàng ta vẫn cứ như một kẻ điên đứng một chỗ tự lẩm bẩm: ” Không có khả năng đó, không có khả năng đó. Sự việc ở am ni cô năm ấy chỉ có ta và Phùng ma ma biết không có kẻ thứ ba biết được, kể cả bà gia kia hay Lý Tu Tùng cũng không hề biết, hơn nữa bọn họ vẫn luôn đối xử Lý Duy Nguyên như con cháu của Lý phủ kia mà. Nhưng tại sao ngươi lại biết được chuyện này? Tại sao ngươi có thể biết được chứ?”
Lúc này Đỗ Thị liền nhìn chằm chằm vào Lý Lệnh Uyển, nàng vội vàng hỏi: ” Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao ngươi lại biết được chuyện đó?”
Vốn dĩ Lý Lệnh Uyển cũng không muốn nói đều gì thêm nữa với Đỗ Thị. Bởi vì trong lòng nàng cũng cảm thấy thương xót cho Đỗ Thị, hơn nữa nàng cực kỳ áy náy với Đỗ Thị.
Chẳng phải tất cả thế giới cùng những nhân vật ở nơi này đều do chính tay nàng viết ra sao, cho nên nàng không biết bản thân mình nên làm như thế nào nữa.
Hiện tại nàng cảm thấy thật bất lực kể cả thể xác lẫn tinh thần cũng vậy. Giờ phút này nàng thực sự rất hận bản thân mình.
Cho nên sau khi suy nghĩ, nàng liền nói với Đỗ Thị: ” Năm đó phụ thân của ngươi bị oan, hiện tại Hoàng thượng cũng đã giải oan cho ông ta. Còn cả cái tên hoà thượng làm nhục ngươi năm xưa, ngươi yên tâm đi kết cục sau này của hắn ta không tốt đẹp gì đâu, hắn ta sẽ nhanh chóng bị báo ứng thôi.
Ngay cả lão thái thái cùng Lý Tu Tùng tương lai bọn họ cũng không tốt. Ông trời rất công bằng những người đã từng hại ngươi đến nông nổi như ngày hôm nay bọn họ đều bị báo ứng. Còn về phần ngươi, ta sẽ tìm cách đưa ngươi rời khỏi Lý phủ tìm cho ngươi một nơi an tĩnh sống hết quãng đời còn lại.
Thật sự xin lỗi về sự việc của Đỗ gia khiến ngươi không còn người thân nào ở trên đời này nữa. Nhưng nếu ngươi nguyện ý thì hãy xem Lý Duy Nguyên là người thân của mình, dù sao hắn cũng là nhi tử do ngươi sinh ra kia mà.”
Nói tới đây, bỗng nhiên nàng nghĩ lại, những người hại Đỗ Thị đều sẽ không có kết cục tốt, vậy còn nàng thì sao?
Chẳng phải nàng chính là người đã tạo ra thế giới này, hơn nữa cũng chính là nàng viết cho Đỗ Thị một cuộc đời bi kịch như vậy, vì thế sau này kết cục của nàng là gì sẽ bị báo ứng thế nào đây?
Nghĩ tới việc đó nàng chợt cảm thất mờ mịt. Mà lúc này Đỗ Thị đã nhanh chân chạy về phía Lý Lệnh Uyển, trong khi nàng còn đang thất thần suy nghĩ, không hề có chút phòng bị nào thì nàng đã bị Đỗ Thị dùng hai tay bóp chặt cổ nàng còn nghe Đỗ Thị lạnh giọng hỏi: ” Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao ngươi lại biết nhiều chuyện như vậy? Tất cả những chuyện này rốt cuộc ngươi làm sao mà biết được hả?”
Trong miệng của Đỗ Thị không những lặp đi lặp lại câu hỏi đó, đôi tay nàng ta càng ngày càng bóp chặt cổ Lý Lệnh Uyển. Hiện tại Lý Lệnh Uyển chỉ cảm thấy hô hấp ngày càng khó hít thở càng lúc càng không thông.
Ta sắp chết, ta sắp chết rồi, trong đầu nàng thầm kêu than, lần này không phải chết vì do uống đoạn trường thảo của Lý Duy Nguyên mà lại chết trong tay của Đỗ Thị.
Thật sự cảm giác sắp chết không thoải mái một chút nào cả. Nhưng đành chấp nhận thôi cứ coi như nàng trả nợ cho Đỗ Thị đi, bởi vì chính nàng là người đã khiến cho cuộc đời của Đỗ Thị thê thảm như vậy mà.
——————-//—-//————————
* Tác giả có lời muốn nói: Không biết chương này có thể chia làm ba quan điểm như vầy…
– Kỳ thật nếu chúng ta nhìn dưới góc độ của Độ Thị, thì sự việc năm đó nàng là người bị hại, tất nhiên nàng chán ghét Lý Duy Nguyên là việc bình thường.
– Còn về quan điểm thứ nhất của Lý Lệnh Uyển, thì nàng cứ nghĩ rằng nếu Đỗ Thị đã không thích Lý Duy Nguyên thì ban đầu nàng ta nên tìm cách phá bỏ hắn, hoặc khi sinh hắn ra có thể bóp cổ hắn chết cho rồi, hay là ném hắn đi. Lý Lệnh Uyển cảm thấy Đỗ Thị không nên dùng thân phận mẫu thân mà trói buộc Lý Duy Nguyên như thế, còn gieo vào đầu hắn quan niệm phải trả thù người của Lý gia, nàng ta chỉ muốn lợi dụng hắn.
Hơn nữa quan điểm thứ hai chính là, mỗi lần Đỗ Thị gặp mặt Lý Duy Nguyên, thì Đỗ Thị đều hành hạ hắn, bởi vì nàng xem hắn như một đồ vật để trút giận chứ không hề xem hắn là một con người.
– Đại khái các ý chính là như vậy. Nếu các bạn có cách giải thích nào khác thì xin mời nói ra, chúng ta cùng nhau tham khảo. Nhưng ngàn bạn lần đừng đánh ta nha. Ta rất sợ đau.
* Editor: các cậu à có thể cmt cho mình thêm động lực edit tiếp không 😭😭 Thật sự chương này dài lắm đấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!