Em Gái Của Gian Thần - Chương 76: Đau thấu tâm can
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Em Gái Của Gian Thần


Chương 76: Đau thấu tâm can


Sau khi hai vị nữ tử đó rời khỏi cửa tiệm, lúc này tiểu nhị liền rời khỏi quầy, hắn ta vội đưa Lý Duy Nguyên vào trong trang viên, sau đó lại hành lễ với Lý Duy Nguyên, kêu một tiếng: ” Chủ thượng.”

Lý Duy Nguyên nghe xong gật đầu, còn nhẹ giọng ừ một tiếng. Theo sau tiểu nhị lại nói tiếp: ” Thỉnh chủ thượng vào phòng ngồi chờ một lúc, để tiểu nhân ra ngoài mời chưởng quầy đến đây.”

Tiểu nhị liền xoay người đi nhanh ra ngoài. Trong chút lát liền có người tiến vào phòng, phía sau người đó chính là vị tiểu nhị khi nãy.

Gương mặt người anh tuấn, trên mặt lại nở một nụ cười nhìn vô cùng hiền hoà. Hắn ta mặc một bộ y phục tơ lụa xanh ngọc, tuổi tác chỉ tầm ba mươi mà thôi.

Người này tên là Khang Cùng Thái, là chưởng quầy của cựa tiệm trang sức. Thật ra hắn ta chính là tổng hương chủ của Hoàng Cực Hội ở kinh thành, chức vụ của hắn ta không hề thấp.

Lần trước Lý Duy Nguyên cầm ngọc bội đến đây chính là do Khang Cùng Thái tiếp đón hắn. Hơn nữa Khang Cùng Thái chính là người giao tín vật của Thượng Quan Hoành Thắng cho hắn.

Khi Khang Cùng Thái nhìn thấy Lý Duy Nguyên, hắn ta liền quỳ xuống hành lễ, nhưng Lý Duy Nguyên tiến đến đỡ hắn ta đứng lên, lại nói: ” Đều là huynh đệ với nhau, Khang hương chủ không cần khách khí như vậy. Mời ngồi.”

Khang Cùng Thái nghe xong liền nói đa tạ, theo sau hắn ta cũng ngồi xuống. Tiểu nhị nhanh dâng trà cho bọn họ.

Lý Duy Nguyên lại phân phó tiểu nhị: ” Ngươi hãy ra ngoài trồng coi cửa tiệm đi.” Tiểu Nhị cung kính vâng một tiếng xoay người rời đi.

Lý Duy Nguyên lại hỏi Khang Cùng Thái: “Gần đây có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng không?”

Nghe Lý Duy Nguyên hỏi Khang Cùng Thái lập tức nói một số chuyện quan trọng với Lý Duy Nguyên. Sau đó hắn cũng chăm chú lắng nghe Khang Cùng Thái báo cáo mọi chuyện, theo sau lại hỏi: ” Ngày ấy sau khi ta rời đi, có người nào cầm ngọc bội đến đây tìm các người không?”

Vừa nghe Lý Duy Nguyên hỏi chuyện này, vẻ mặt Khang Cùng Thái liền trở nên nghiêm túc. Hắn ta lập tức đáp lời: ” Đúng như dự đoán của chủ thượng. Đêm hôm ấy có một nam tử cầm ngọc bội đến đây tìm chúng ta, còn nói những câu ám hiệu giống như chủ thượng.

Nhưng cũng may, sáng hôm ấy chủ thượng đã từng nhắc nhở tiểu nhân chuyện này, chủ thượng sớm đã biết sẽ có người đến đây mạo danh chủ thượng, cho nên tiểu nhân mới có thể tìm cách ứng phó kịp thời không để người đó lừa gạt.”

” Lại lịch người đó là ai? Các ngươi đã cho người điều tra qua chưa?” Lý Duy Nguyên lên tiếng hỏi.

Nghe Lý Duy Nguyên nói xong, vẻ mặt Khang Cùng Thái có chút căm hận nói: ” Các huynh đệ đã điều tra rõ lai lịch của hắn ta. Hắn ta chính là nhi tử của cẩu Hoàng đế, Tứ hoàng tử Tạ Uẩn.”

Sau khi Lý Duy Nguyên biết rõ lai lịch của người đó, trong lòng hắn cũng cảm thấy kinh ngạc. Không ngờ Hoàng Cực Hội này lại thuộc về Tứ hoàng tử Tạ Uẩn.

Nhưng hắn nhớ rõ Lý Lệnh Uyển chưa bao giờ nói cho hắn nghe về chuyện này, nàng chỉ nói cho hắn biết thân phận của Thượng Quan Hoành Thắng mà thôi.

Rốt cuộc Tứ hoàng tử Tạ Uẩn có quan hệ gì với ông ta? Hay là Tạ Uẩn thực sự không phải là nhi tử thân sinh của Hoàng Thượng?

Tuy rằng trong lòng Lý Duy Nguyên vô cùng hoài nghi chuyện này, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, hắn nhẹ cầm tách trà trên bàn lên uống một ngụm.

Lúc này Khang Cùng Thái cũng âm thầm quan sát sắc mặt của Lý Duy Nguyên.Thượng Quan Hoành Thắng chính là thế bá của Khang Cùng Thái, từ nhỏ đến lớn hắn ta chưa bao giờ gặp qua ông ta lần nào.

Trước khi phụ thân lâm chung đã từng nói với hắn ta một di nguyện, phụ thân muốn hắn ta tìm ra tung tích của Thượng Quan Hoành Thắng.

Cuối cùng hắn ta cũng điều tra ra ông ta đã đến kinh thành, cho nên hắn ta lập tức đi đến đây. Sau đó hắn ta được ông ta bổ nhiệm chức vụ tổng hương chủ của Hoàng Cực Hội.

Tuy rằng thỉnh thoảng Thượng Hoan Hoành Thắng cũng đến đây tìm hắn ta, nhưng trước nay ông ta đều che kín mặt.

Khoảng thời gian trước ông ta sớm đã dặn dò sẽ có người khác đến tiếp quản Hoàng Cực Hội. Sau đó ông ta còn giao lại nửa miếng ngọc bội cũng như ám hiệu cho hắn ta.

Còn cần thận căn dặnnếu có người cầm nửa miếng ngọc bội còn lại tìm đến đây, người đó còn biết những câu ám hiệu này, thì hắn ta phải giao Hoàng Cực Hội lcho người đó tiếp quản.

Thậm chí ông ta còn mệnh lệnh bằng bất cứ giá nào hắn ta cũng phải một lòng phò tá chủ thượng hoàn thành đại nghiệp.

Sáng mùng tám tháng năm, Lý Duy Nguyên đã cầm tín vật đến đây. Sau một lúc tra hỏi Khang Cùng Thái liền giao ấn tín cho Lý Duy Nguyên, hắn ta còn quỳ xuống hành lễ kêu Lý Duy Nguyên một tiếng chủ thượng.

Tuy bề ngoài hắn ta luôn miệng gọi Lý Duy Nguyên là chủ thượng, nhưng trong lòng hắn ta cũng không xem trọng Lý Duy Nguyên cho lắm.

Bởi vì hắn ta cảm thấy Lý Duy Nguyên còn quá trẻ tuổi. Chỉ là từ khi hắn ta nhìn thấy cách hành sự kín đáo cũng như thủ đoạn quyết đoán của Lý Duy Nguyên, hắn ta liền thay đổi cách suy nghĩ. Thậm chí hắn ta còn không tài nào đoán được trong đầu Lý Duy Nguyên suy tính điều gì.

Ngay cả những nhiệm vụ trong tổ chức Lý Duy Nguyên đều xử lý gọn gàng, cho nên hắn ta không dám coi thường vị chủ thượng trẻ tuổi này nữa.

Sau đó hắn ta cung kính hỏi: ” Chủ thượng, đối với vị Tứ hoàng tử này chúng ta nên xử trí thế nào?”

Lý Duy Nguyên nhẹ vuốt tách trà chăm chú lắng nghe Khang Cùng Thái nói, theo sau hắn đặt tách trà xuống bàn, nói một chữ: ” Giết.”

Giọng nói cực kỳ lạnh lùng, khiến cho người nghe cảm thấy lạnh lẽo cơ thể cũng trở nên lạnh giá.

Lý Duy Nguyên biết rõ hiện giờ bản thân mình chính là tu hú chiếm tổ, để tránh đêm dài lắm mộng cho nên hắn không thể để Tạ Uẩn sống trên đời nữa.

Khang Cùng Thái nghe xong, trong lòng cũng kinh hãi vội vàng đứng lên chắp tay nói: ” Tuân mệnh chủ thượng.”

Lý Duy Nguyên nhẹ gật đầu, ý bảo hắn ta cứ ngồi xuống trước đã, rồi nói tiếp: ” Ta còn có hai việc muốn phiền Khang hương chủ giúp đỡ.”

” Xin chủ thượng cứ nói,” Khang Cùng Thái lại cung kính đứng lên, nói tiếp: ” Thuộc hạ xin nghe theo chỉ thị của người.”

Lý Duy Nguyên lại bảo hắn ta ngồi xuống, từ từ lên tiếng: ” Việc thứ nhất, ta nghe nói mười lăm năm trước có một quan viên tên là Tôn Ngự Sự bị người khác hãm hại khiến cho cả gia đình bọn họ chút nữa đã bị xử tử, nhưng may mắn chỉ bắt đi lưu đày ở Vân Nam. Gần đây Hoàng Thượng đã trả lại trong sạch cho ông ta, còn để ông ta hồi kinh nhậm chức Tả Phó Đô Ngự Sự. Ông ta có một người nữ nhi tên là Tôn Lan Y, ngươi hãy đi điều tra xem trong mười lăm năm qua Tôn Lan Y quen biết với những ai.”

Khang Cùng Thái nghe xong liền đáp ứng. Theo sau hắn ta lại đứng lên chắp tay chờ đợi Lý Duy Nguyên phân phó việc thứ hai.

Tiếp đến Lý Duy Nguyên dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên cạnh bàn, ánh mắt nhìn xa xăm, lạnh lùng lên tiếng: ” Quãng Bình hầu có một người nhi tử tên là Lương Phong Vũ. Ngươi hãy tìm cách tiếp cận hắn, âm thầm giết chết hắn, nhớ kỹ phải để người khác nghĩ rằng cái chết của hắn là việc ngoài ý muốn. Phải làm cẩn thận một chút không thể để người khác tìm ra chút manh mối nào.”

Lần trước sau khi Quảng Bình hầu phủ đến Lý Phủ cầu thân hai bên đã trao đổi thiếp canh cho nhau, còn quyết định mùng mười tám tháng ba năm sau sẽ cử hành hôn lễ.

Tuy rằng thời gian còn đến nửa năm, nhưng chuyện này giống như một cây kim trong lòng của Lý Duy Nguyên ngày đêm đều khiến hắn cảm thấy khó chịu, cho nên một khắc hắn cũng không muốn chuyện này xảy ra.

Tốt nhất cứ làm cho Lương Phong Vũ chết đi, chỉ có như vậy mối hôn sự này sẽ không thể tiến hành được nữa.

Khang Cùng Thái nghe xong, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Bởi vì hắn ta cũng biết chuyện hôn sự của Quảng Bình Hầu Phủ và Lý phủ, vì sao hiện giờ chủ thượng lại muốn….

Chủ thượng đây là muốn mưu sát muội phụ của mình sao? Cho dù trong đầu Khang Cùng Thái luôn thắc mắc vấn đề đó, nhưng lại không dám lên tiếng hỏi.

Trên đời có một loại người vốn sinh ra đã có khả năng lãnh đạo người khác khiến cho người khác phải khuất phục mình, tất nhiên Lý Duy Nguyên chính là loại người đó.

Thật sự trong lòng Khang Cùng Thái vô cùng kính phục Lý Duy Nguyên, bởi vì trải qua bao nhiêu việc hắn ta thấy được khả năng lãnh đạo vô cùng tốt của Lý Duy Nguyên.

Hơn nữa Hoàng Cực Hội vốn có quy định, đối với những mệnh lệnh của chủ thượng chỉ có thể tuân theo không thể làm trái, nếu không sẽ bị hình phạt rất nặng.

Vì thế Khang Cùng Thái đành đáp ứng chuyện này. Sau đó Lý Duy Nguyên liếc nhìn hắn ta một cái, hắn ta vẫn đứng chấp tay trước ngực, vẻ mặt vô cùng kính cẩn, Lý Duy Nguyên hơi mỉm cười, chậm rãi nói: ” Khang đường chủ thật trung thành với ta, thực sự là một chuyện đáng khen. Cho nên kể từ ngay mai ngươi sẽ trở thành Đường chủ của Hoàn Cực Hội.”

Vốn dĩ Hoàng Cực Hội do một tay Thượng Quan Hoàng Thắng cùng một vài đồng liêu sáng lập, tuy chỉ là một tổ chức bí mất ở dân gian, nhưng chức vụ bên trong tổ chức đều phân cấp bậc rõ ràng.

Lúc trước Khang Cùng Thái chỉ là hương chủ, còn hiện nay Lý Duy Nguyên đã giao cho hắn ta chức vụ Đường chủ. Nói cách khác chính là hắn ta đã được thăng chức.

Tất nhiên sau khi Lý Duy Nguyên nói xong, Khang Cùng Thái vô cùng vui mừng nhanh chóng quỳ xuống cảm tạ Lý Duy Nguyên.

Lý Duy Nguyên cũng vội đứng lên, cúi người đưa tay đỡ Khang Cùng Thái đứng dậy, cười nói: ” Nếu đại sự thành công, tất nhiên ta sẽ không bạc đãi Khang Đường chủ đâu.”

Tuy rằng Lý Duy Nguyên thường nhắc tới chuyện đại sự với Khang Cùng Thái, nhưng Lý Duy Nguyên không nói rõ cho hắn ta biết chuyện đại sự đó là gì, bất quá hắn ta cũng có thể đoán ra vài phần.

Hiện giờ Lý Duy Nguyên lại nói với hắn ta những lời đó, có lẽ sắp tới Lý Duy Nguyên sẽ giao cho hắn ta một nhiệm vụ rất quan trọng.

Tất nhiên hắn ta cũng hiểu rõ ý của Lý Duy Nguyên, hắn ta vui mừng nói: ” Tất nhiên thuộc hạ sẽ tận tâm tận sức hoàn thành những việc chủ thượng giao phó.”

Lý Duy Nguyên nghe Khang Cùng Thái nói như vậy, hắn chỉ mỉm cười không lên tiếng. Bỗng nhiên hai người bọn họ nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng nói của tiểu nhị: ” Khách quan, ngài muốn mua gì?”

Sau đó bọn họ lại nghe một giọng nói khác truyền đến: ” Ta không đến đây mua đồ, ta đến đây tìm người.”

Lý Duy Nguyên nghe xong câu nói đó, hắn hừ lạnh một tiếng. Sau đó cầm lấy hộp gấm trên bàn, nhấc chân rời khỏi phòng.

Trong lúc hắn bước đến gần cửa lại quay đầu nhìn Khang Cùng Thái, phẩy tay ý bảo Khang Cùng Thái không cần ra bên ngoài với mình.

Khang Cùng Thái hiểu rõ ý của Lý Duy Nguyên, hắn ta liền gật đầu đáp ứng, cuối cùng xoay người bước nhanh vào hậu viện.

Lúc này Lý Duy Nguyên nhấc chân ra ngoài, hắn vén tấm màn che lên cúi đầu bước ra bên ngoài. Hắn liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy Thuần Vu Kỳ đứng chắp tay ở nơi đó, Thuần Vu Kỳ còn cúi đầu nhìn ngắm những món đồ trang sức bày biện trên quầy.

Thuần Vu Kỳ cũng quay đầu nhìn về phía Lý Duy Nguyên, hắn nghiêng đầu chân mày cũng nhướng lên, cười nói: ” Vừa rồi ta nhìn thấy Cẩn Ngôn đứng ngoài cửa tiệm, ta nghĩ có lẽ Lý đại nhân đang ở bên trong, vì thế ta lập tức vào đây nhưng lại không thấy Lý đại nhân đâu cả.”

Thuần Vu Kỳ lại nhìn đến cái hộp gấm trong tay Lý Duy Nguyên, cười nói tiếp: ” Nếu Lý đại nhân đến đây mua trang sức, vì sao lại còn tiến vào bên trong hậu viện làm gì vậy?”

Lý Duy Nguyên không trả lời, thần sắc cũng nhàn nhạt, hắn lịch sự hành lễ với Thuần Vu Kỳ, đáp lời: ” Vừa rồi ta cũng trông thấy Thuần Vu đại nhân chăm chú quan sát những món trang sức trên quầy, chẳng hay Thuần Vu đại nhân muốn mua tặng cho vị tiểu thư nhà nào?”

Nghe Lý Duy Nguyên nói như vậy, nụ cười trên mặt Thuần Vu Kỳ chợt tắt. Hắn đưa tay cầm lấy một đôi khuyên tai phỉ thuý hồ lô lên xem, cười nói: ” Đôi khuyên tai này thật thú vị, chúng rất hợp với Tứ tiểu thư. Hay là ta nên mua nó tặng cho Tứ tiểu thư nhỉ, Lý đại nhân người thấy thế nào?”

Lý Duy Nguyên nắm chặt hộp gấm trong tay, vẻ mặt không hề thay đổi, nhàn nhạt nói: ” Chỉ sợ lại làm Thuần Vu đại nhân thất vọng. Xá muội của ta rất sợ đau, cho nên muội ấy chưa bao giờ đeo khuyên tai, e rằng Thuần Vu đại nhân có tặng cũng vô ích thôi, tốt nhất Thuần Vu đại nhân hãy đem chúng tặng cho một vị giai nhân khác.”

Bỗng nhiên vẻ mặt Thuần Vu Kỳ hơi biến sắc. Sau đó hắn liền đem đôi khuyên tay đặt lại trên quầy. Quả thực hắn rất bội phục Lý Duy Nguyên.

Từ lần đầu tiên gặp mặt trong lòng hắn vốn đã biết Lý Duy Nguyên là một người lòng dạ thâm sâu khó đoán, tương lai chắc chắn sẽ làm nên đại sự.

Chẳng qua tính tình của Lý Duy Nguyên rất lạnh lùng đối xử với ai cũng vô cùng lạnh nhạt, nhưng từ khi hắn bước vào Hàn Lâm Viện đã có thể rèn luyện bản thân trở thành một con người trầm tĩnh.

Hơn nữa hắn cũng không còn đối xử lạnh nhạt với người khác như lúc xưa, cho dù mọi chuyện có xảy ra như thế nào hắn vẫn luôn mang vẻ mặt bình tĩnh mà ứng phó.

Thuần Vu Kỳ sớm đã biết trong lòng Lý Duy Nguyên cũng chẳng ưa thích gì mình, chỉ là Lý Duy Nguyên không để lộ chút gì ra ngoài thôi, con người này đúng thật rất nguy hiểm.

Tuy rằng có một loại người nhìn bề ngoài cực kỳ hung hăng dữ tợn chỉ cần người khác nhìn thấy thôi đã cảm thấy người này thật nguy hiểm, tất nhiên sẽ sinh ra chút cảnh giác ít nhiều cũng sẽ đề phòng.

Nhưng Lý Duy Nguyên thì khác, nội tâm hắn thâm sâu khó đoán, dù vui buồn giận dữ đều không thể hiện ra ngoài. Hắn luôn gây ra những việc khiến cho người khác không kịp trở tay, cũng không kịp phòng bị loại người như thế mới chính là loại người nguy hiểm nhất.

Nụ cười trên mặt Thuần Vu Kỳ biến mất, hắn thu tay về vẻ mặt như đang suy tư điều gì. Sau một lúc, hắn đột nhiên hỏi một câu: ” Ta nghe nói Tứ tiểu thư cùng Lương thế của Quãng Bình hầu phủ đã định hôn sự với nhau có đúng không?”

Nghe hắn hỏi như vậy, Lý Duy Nguyên liếc mắt nhìn hắn một cái, hơi mỉm cười nói: ” Tin tức của Thuần Vu đại nhân cũng nhanh thật đấy.” Ngụ ý của Lý Duy Nguyên chính là tại sao bây giờ ngươi mới biết việc này vậy?

Thuần Vu Kỳ cũng không lên tiếng đáp lại. Trong lòng hắn thầm nghĩ, tiểu cô nương có nụ cười xinh đẹp như hoa thế mà đã sắp thành thân rồi sao?

Hắn cảm thấy có chút mất mát cũng không còn tâm trạng nào đấu khẩu với Lý Duy Nguyên nữa.

Sau đó hai người bọn họ chỉ trò chuyện vài câu, hắn cáo từ với Lý Duy Nguyên. Bất quá khi hắn bước ra khỏi cửa lại âm thầm quan sát cửa tiệm trang sức này một lần nữa.

Bên trong trang trí rất trang nhã, xung quanh toàn đặt những món đồ trang sức như những cửa tiệm trang sức bình thường trong kinh thành.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ, nếu Lý Duy Nguyên chỉ đến đây mua trang sức vì sao hắn lại phải đi vào bên trong hậu viện làm gì?

Người bên trong đó quen biết với hắn sao? Bọn họ đã nói gì với nhau? Trong lòng Thuần Vu Kỳ có chút hoài nghi, nhưng cũng chẳng lên tiếng hỏi gì thêm cuối cùng xoay người rời đi.

Tuy rằng Thuần Vu Kỳ vô cùng khó hiểu về chuyện đó, nhưng hắn biết rõ tâm tư của Lý Duy Nguyên vô cùng kín đáo, hắn sẽ không thể điều tra được chuyện gì từ nơi Lý Duy Nguyên, cho nên trước mắt hắn vẫn nên cẩn thận quan sát nơi này sau đó hắn sẽ sai người điều tra sau.

Sau khi Lý Duy Nguyên nhìn thấy bóng dáng Thuần Vu Kỳ khuất xa, trong mắt hắn có một chút ý cười trào phúng. Nhưng chỉ trong chốc lát hắn cũng nhấc chân rời khỏi.

Còn nhớ ngày ấy khi hắn đến đây tiếp quản Hoàng Cực Hội. Hắn đã phân phó Khang Cùng Thái, nếu có người nào cầm miếng ngọc bội đến đây, người đó còn có thể nói ra ám hiệu, người đó là kẻ giả mạo phải lập tức đuổi đi.

Hơn nữa chờ sau khi người đó rời đi, Khang Cùng Thái phải nhanh chóng tháo thanh đao khảm mười ba viện ngọc trên vách tường trong cửa tiệm xuống.

Thậm chí sau này tiểu nhị cũng không được tiết lộ bất cứ điều gì về Hoàng Cực Hội cho người khác biết.

Tóm lại không thể để bất kỳ đồ vật gì khả nghi trong tiệm chỉ có thể trang trí cửa tiệm này như những cửa tiệm trang sức bình thường khác ở trong kinh thành này mà thôi.

Tuy rằng hiện giờ trong lòng Thuần Vu Kỳ đã bắt đầu sinh nghi, ít nhất Thuần Vu Kỳ cũng không nhìn ra được điều gì khác thường ở đây.

*

Bình thường thời tiết mùa hạ rất oi bức, cho nên ban ngày không thể đi ra bên ngoài du ngoạn chỉ có cách ở trong phòng tránh nóng mà thôi.

Hôm nay Tôn Lan Y cũng như vậy, sau khi chơi cờ một mình được một lúc, nàng lại nhớ đến việc Lý Duy Hoa ngủ thường xuyên đá chăn dễ bị cảm lạnh, vì thế nàng muốn làm cho Lý Duy Hoa một cái yếm để mỗi tối Lý Duy Hoa có thể mặc nó giữ ấm.

Nghĩ như vậy, nàng liền bảo tiểu nha hoàn đem đến cho mình một cây vải đỏ tốt nhất cùng khung thêu và một ít sợi chỉ màu, sau đó nàng bắt tay vào làm.

Nàng đã sớm suy nghĩ nên thêu gì lên trên cái yếm đó. Nàng muốn thêu một con bướm đậu trên nhánh hoa lan lại thêu thêm bốn chữ cả đời bình an.

Bởi vì mong ước lớn nhất của nàng chính là nhìn thấy Lý Duy Hoa cả đời này sống bình an.

Tôn Lan Y xuất thân từ gia đình danh môn, lúc nàng còn nhỏ phụ mẫu đã mời Tú nương đến dạy cho nàng cùng các tỷ muội học thêu thùa, cho nên kỹ thuật thêu thùa của nàng rất tốt.

Sau khi thêu một lúc trên tấm vải đỏ đã xuất hiện một nhánh hoa lan cùng một phiến là xanh, bên trên nhánh hoa lại là một con bướm vàng xinh đẹp.

Lúc này tiểu nha hoàn đứng bên cạnh nhìn thấy chúng, cười nói với Tôn Lan Y: ” Đẹp quá!! Phu nhân người thật khéo tay.”

Tôn Lan Y nghe xong chỉ mỉm cười. Con bướm cũng đã thêu xong ngay cả đóa hoa lan cùng phiến lá cũng đã hoàn thành.

Bỗng nhiên lúc này nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân hối hả chạy vào đây, lại còn có tiếng hốt hoảng của nhũ mẫu chăm sóc cho Lý Duy Hoa vang lên. Theo sau bà ta hớt ha hớt hải hô lên: ” Phu nhân không xong, không xong rồi.”

Đột nhiên nghe thấy tiếng hô to như vậy, làm cho Tôn Lan Y giật mình không cẩn thận kim đâm vào tay, lập tức có một giọt máu chảy ra.

Nàng nhăn mày có chút không vui lên tiếng phân phó tiểu nha hoàn đứng bên cạnh: ” Ngươi đi xem..”

Nhưng nàng chưa kịp nói xong câu, thì tấm màn của cửa đã bị nhũ mẫu vén lên, bà ta bế Lý Duy Hoa trong tay vẻ mặt bà ta tái nhợt, nhanh chóng quỳ xuống.

” Phu nhân,” Sắc mặt bà ta kinh hoảng, đôi môi run run lên tiếng: ” Thiếu gia, ngài ấy, ngài ấy không ổn rồi.”

Tôn Lan Y nhìn về phía Lý Duy Hoa, nàng thấy trên mặt nó tái nhợt, miệng thì há to cố gắng hít thở bộ dạng của nó giống như không thể thở được.

Tôn Lan Y cảm thấy hoảng loạn, cả cơ thể đều phát run. Sau đó nàng nhanh chóng rời khỏi giường, đoạt lại Lý Duy Hoa trong tay nhũ mẫu, nàng ôm Lý Duy Hoa vào lòng, thanh âm run run hỏi: ” Hoa Nhi làm sao vậy? Tại sao nó lại trở thành như vậy?”

Trong lòng nhũ mẫu cũng sợ hãi, bà ta vừa khóc vừa rống lên: ” Nô tì, nô tì vừa cho thiếu gia ăn một viên kẹo đường, sau đó thiếu gia ngài ấy, ngái ấy liền trở nên như vậy.”

Tôn Lan Y nghe xong, trong đầu chợt trống rỗng. Theo sau nàng chợt phản ứng lại, giơ tay đánh thật mạnh vào mặt nhũ mẫu.

” Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, tuyệt đối không thể để thiếu gia ăn những thứ đó, vì sao ngươi lại không nghe lời ta? Hiện giờ thiếu gia ăn kẹo đường bị mắc cổ rồi ngươi có biết không.”

Cái tát vừa rồi của Tôn Lan Y quá mạnh làm cho nhũ mẫu ngã trên mặt đất, bà ta cố gắng ngồi dậy. Theo sau vừa khóc vừa nói: ” Việc này không liên quan đến nô tì. Chính là lão gia ra lệnh những thứ đó thiếu gia đều có thể ăn. Hơn nữa kẹo đường này chính đích thân lão gia mua cho thiếu gia, nô tì chỉ…”

Lúc này Tôn Lan Y đã không còn đủ bình tĩnh nghe bà ta giải thích, nàng chỉ đưa tay vỗ sau lưng của Lý Duy Hoa, vừa vỗ nàng vừa nghẹn ngào nói: ” Hoa nhi, ngoan, mau đem viên kẹo trong miệng con nhả ra đi.”

Làm sao Lý Duy Hoa có thể nhả ra được? Hiện giờ nó muốn nói còn không thể nói được, nó chỉ biết mở to miệng cố gắng hít không khí vào, nhìn bộ dạng nó như một con cá bị mắc cạn đang cố sức hô hấp.

Tôn Lan Y nhìn thấy nó như vậy bị dọa đến toàn thân phát run. Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn đám nha hoàn đang vây quanh mình, đám người bọn họ vừa khóc vừa kêu thiếu gia phu nhân, nàng quát lớn: ” Các ngươi còn đứng đây làm gì? Còn không mau đi mời đại phu đến đây, mau kêu lão gia trở về.”

Lúc này các nha hoàn chợt bừng tỉnh, bọn họ chạy thật nhanh ra ngoài. Giờ phút này, Lý Duy Hoa nằm trong lồng ngực của Tôn Lan Y, nó cố gắng hô hấp.

Mặc cho nàng có vỗ sau lưng nó ra sao, thì cũng không thể làm viên kẹo kia thoát ra ngoài, cuối cùng nàng chỉ còn cách kéo cằm nó xuống kề sát miệng mình vào miệng nó cố gắng hút viên kẹo trong miệng nó ra.

Nhưng cho dù nàng có cố gắng như thế nào, vì sao vẫn không có tiến triển nào?

Nàng chỉ còn có thể trơ mắt nhìn Lý Duy Hoa mắc nghẹn mở to mắt, hô hấp từ từ suy giảm.

Nhìn hài tử của mình chịu khổ như vậy, làm sao nàng có thể chịu nỗi. Hơn nữa nhìn thấy hơi thở của nó càng ngày càng yếu đi trong lòng mình, người làm mẫu thân như nàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và đau khổ.

Lúc này Tôn Lan Y chỉ cảm thấy trái tim mình dường như sắp ngừng đập, cả cơ thể lạnh ngắt. Nhưng nàng không có ý định từ bỏ vẫn cố gắng ra sức hút viên kẹo trọng miệng Lý Duy Hoa ra.

Các nha hoàn đứng xung quanh đều quỳ xuống, bọn họ vừa khóc vừa nói với nàng: ” Phu nhân, thiếu gia ngài ấy, ngài ấy chết rồi.”

Tôn Lan Y vờ như không nghe thấy, nàng vẫn luôn không ngừng lặp đi lặp lại những động tác đó. Nàng mở miệng kêu: ” Hoa nhi, ngoan, con mau nhổ viên kẹo trong miệng ra đi.”

Trong chút lát nàng lại nói: ” Hoa nhi ngoan, đừng sợ, nương ở đây này. Nương sẽ không để con xảy ra chuyện gì đâu.”

Những nha hoàn xung quanh càng khóc to hơn, một nha hoàn cả gan quỳ trước mặt nàng nói: ” Phu nhân, thiếu gia đã chết rồi, người, xin người nén đau thương.” Theo sau nàng ta đưa tay muốn bế Lý Duy Hoa ra khỏi vòng tay của Tôn Lan Y.

Bỗng nhiên Tôn Lan Y lại dùng sức đẩy mạnh nha hoàn, nàng càng ra sức ôm chặt Lý Duy Hoa, thậm chí cứ giống như một kẻ điên ngẩng đầu lên trừng mắt với nha hoàn kia, nàng nói: ” Không, không, Hoa nhi là con của ta, ta không cho phép bất cứ ai cướp nó khỏi ta.”

Vốn dĩ Tôn Lan Y tính tình ôn hoà, nha hoàn đó đã hầu hạ nàng nhiều năm cho nên nha hoàn đó rất trung thành với nàng.

Hiện giờ khi nha hoàn nhìn thấy bộ dạng của nàng như vậy, làm cho nha hoàn càng khóc thê lương hơn.

Chờ sau khi đám người của Lý Tu Bách cùng lão thái thái đi đến trước cửa Y Lan Viện đã nghe bên trong mọi người đang khóc lóc thảm thiết.

Hôm này là ngày mười lăm chính là ngày mọi người đến thỉnh an lão thái thái, hơn nữa hôm nay Lý Tu Bách cũng được nghỉ.

Cho nên mọi người đều đi đến Thế An Đường thỉnh an và cùng dùng bữa sáng với bà. Sau khi dùng bữa sáng xong, bà liền bảo Lý Tu Bách ở lại nói chuyện riêng cùng mình.

Nhưng đột nhiên nha hoàn trong Y Lan Viện vội vàng chạy vào phòng, nàng ta hốt hoảng nói thiếu gia ăn kẹo đường bị mắc nghẹn tình hình hiện giờ không ổn.

Lý Duy Hoa là nhi tử duy nhất của Lý Tu Bách, thế nên sau khi nghe xong hắn chợt biến sắc một câu cũng không nói nhanh chóng đứng dậy đi thật nhanh đến Y Lan Viện.

Sau đó lão thái thái cũng sai nha hoàn đỡ mình đuổi theo sau. Nhưng hai người bọn họ vẫn chậm một bước.

Sau khi hai người bọn họ bước vào phòng liền nhìn thấy Tôn Lan Y ôm chặt Lý Duy Hoa ngồi trên mặt đất, các nha hoàn quỳ xung quanh khóc lóc. Bỗng nhiên Lý Tu Bách không dám đi đến trước mặt Tôn Lan Y.

Hắn đứng ngay cửa phòng, vẻ mặt mờ mịt nhiều lần muốn lên tiếng hỏi nhưng không thể, cuối cùng hắn nhẹ giọng hỏi: ” Thiếu gia nó, nó làm sao vậy?”

Hiện giờ Tôn Lan Y vẫn ngồi ngơ ngác ôm chặt thi thể Lý Duy Hoa, nàng cúi đầu mở to mắt giống như một cái xác không hồn, nàng không nháo cũng không khóc nhưng khi nàng nghe thấy giọng nói của Lý Tu Bách lại ngẩng đầu lên.

Bỗng nhiên nàng đứng dậy chạy thật nhanh về phía Lý Tu Bách, đưa tay nắm chặt cổ áo hắn, nàng nghiến răng nghiến lợi căm hận nói: ” Là ngươi, tất cả đều tại ngươi. Trước đó ta chẳng phải đã nói nhiều lần với ngươi không thể để Hoa nhi ăn những thứ đó, nhưng tại sao người không nghe lời ta.

Hiện giờ thì tốt rồi, Hoa nhi đã chết, nó chết do chính viên kẹo đường mà ngươi đã mua cho nó. Chính ngươi đã giết chết con của ta. Lý Tu Bách ngươi trả con lại cho ta. Ngươi trả Hoa nhi lại cho ta.”

Cuối cùng nàng cũng thốt lên hai câu nói đó. Sau khi nói xong, cả người nàng chợt ý thức được việc Lý Duy Hoa thật sự đã chết rồi sẽ không còn ai cười gọi nàng là mẫu thân nữa, sẽ không còn ai đưa tay đòi nàng bế nữa.

Bỗng nhiên nàng tuyệt vọng kêu to, đau lòng khóc thật lớn. Nhưng nàng vẫn không chịu buông Lý Tu Bách ra, nàng cúi đầu cắn thật mạnh vào cánh tay của Lý Tu Bách.

Nàng ra sức cắn thật mạnh, lúc này trong miệng nàng xuất hiện mùi máu tanh. Chỉ là nàng không muốn để ý đến vẫn cứ ra sức cắn mà thôi. Nàng rất muốn cắn đứt từng miếng thịt trên người của Lý Tu Bách.

Hôm nay thời tiết nóng bức, Lý Tu Bách chỉ mặc một bộ y phục mỏng màu trắng, khi Tôn Lan Y ra sức cắn trên tay lập tức trên tay áo hắn xuất hiện vết máu đỏ tươi.

Lão thái thái nhìn thấy như vậy vội mệnh lệnh các nha hoan đứng bên cạnh: ” Phu nhân nhà các ngươi điên rồi, các ngươi còn không mau kéo nàng ta ra?”

Các nha hoàn vừa mới bị chấn động về cái chết của Lý Duy Hoa, sau đó các nàng ta lại nhìn thấy cảnh tượng Tôn Lan Y nổi điên chạy đến cắn Lý Tu Bách.

Đột nhiên lúc này các nàng ta lại nghe thấy lão thái thái lên tiếng, hiện giờ không có nha hoàn nào dám tiến đến kéo Tôn Y Lan ra.

Cuối cùng lão thái thái đành đánh mạnh cây trượng trong tay xuống mặt đất một tiếng vang lớn vang lên, theo sau bà lại lạnh giọng nói một lần nữa các nha hoàn mới phản ứng lại, các nàng nhanh chóng kéo Tôn Lan Y ra khỏi người Lý Tu Bách.

Xưa này Tôn Lan Y đều tạo cho người ta cảm giác rất đoan trang nho nhã. Nhưng giờ phút này đầu tóc nàng rối bù mặt đầy nước mắt miệng thì luôn gào rống, nếu không có mấy người nha hoàn lôi kéo nàng ra chắc có lẽ nàng sẽ cắn đứt da thịt trên người Lý Tu Bách.

Lúc này Lý Tu Bách cũng bừng tỉnh, hắn cảm thấy cánh tay mình rất đau. Theo sau hắn ngây ngốc đứng nhìn thi thể của Lý Duy Hoa.

Tuy rằng Lý Duy Hoa còn nhỏ tuổi nhưng nó rất thích nói chuyện, mỗi lần nó gặp hắn nó đều luôn miệng kêu phụ thân.

Chỉ là hiện giờ còn có cả sau này nữa, sợ rằng hắn không còn được nghe tiếng phụ thân đó của Lý Duy Hoa rồi. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Lý Tu Bách cảm thấy đau lòng.

Sau đó hắn tiến lên phía trước, đưa chân đạp thật mạnh vào nhũ mẫu đang quỳ khóc lóc trên mặt đất, hắn lớn tiếng chất vấn bà ta: ” Vì sao ngươi lại cho Hoa nhi ăn kẹo đường? Vì cái gì? Đều do ngươi hại chết nó.”

Hắn lại lớn tiếng mệnh lệnh nha hoàn đứng bên cạnh: ” Lấy roi đến đây. Hôm nay ta phải đánh chết bà ta, để bà ta chết cùng Hoa nhi.”

Nhũ mẫu bị những lời nói này doạ sợ đến nổi toàn thân run rẩy, bà ta vừa quỳ gối trên mặt đất vừa khóc nói: ” Việc này không liên quan đến nô tì. Những món đó đều do lão gia lệnh nô tì cho thiếu gia ăn kia mà. Hơn nữa kẹo đường này do chính tay lão gia mua cho thiếu gia, lão gia còn dặn nô tì phải cho thiếu gia ăn.”

Lý Tu Bách nghe xong những lời này, cảm thấy dường như có một thanh đao cắt vào trái tim mình. Nhưng hắn vẫn một mực không chịu thừa nhận chính mình là người hại chết Lý Duy Hoa.

Nếu hắn thừa nhận, thì sau này chẳng phải hắn sẽ không còn mặt mũi gì để sống tiếp trên đời này sao? Cho nên có chết hắn cũng không chịu thừa nhận việc này, cho dù trong lòng hắn cực kỳ áy náy với nhũ mẫu.

Vì thế hắn vẫn trợn đôi mắt đỏ ngầu, nổi giận đùng đùng lên tiếng với nha hoàn đứng bên cạnh: ” Còn không mau cầm roi đến đây? Ta muốn đánh chết cái thứ tiện tì ăn nói bừa bãi này.”

Lúc này Tôn Lan Y đã đến bên cạnh thi thể của Lý Duy Hoa, nàng đưa tay ôm chặt Lý Duy Hoa vào lòng.

Nàng không hề quan tâm mọi người ở trong phòng này làm cái gì, thậm chí nàng cũng không muốn nghe bọn họ nói gì với nhau, nàng chỉ nhẹ nhàng đưa tay vuốt khuôn mặt của Lý Duy Hoa, ôn nhu nói: ” Hoa nhi, mẫu thân ở đây. Con đừng sợ, mấu thân ở đây rồi, mẫu thân sẽ không để con xảy ra chuyện gì đâu.”

Sớm đã có nha hoàn báo chuyện này cho Lý Lệnh Yến biết, hiện giờ nàng ta cũng chạy thật nhanh đến đây.

Vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Lý Tu Bách dùng chân đá thật mạnh lên người nhũ mẫu, còn Tôn Lan Y thì lại ngồi trên mặt đất ôm thật chặt thi thể của Lý Duy Hoa, hơn nữa Tôn Lan Y còn luôn miệng nói Hoa nhi đừng sợ, mẫu thân ở đây.

Lý Lệnh Yến thấy như vậy, lập tức cũng khóc lớn. Theo sau lại hỏi: ” Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao đệ đệ lại trở thành như thế này?”

Không có ai đáp lời nàng ta cả. Một bên lão thái thái vừa khóc vừa thở dài, bên còn lại là Lý Tu Bách ra sức đánh mắng nhũ mẫu, còn các nha hoàn đứng xung quanh đều chỉ biết cúi đầu.

Tôn Lan Y thì vẫn ra sức ôm chặt Lý Duy Hoa, dường như Tôn Lan Y vẫn nghĩ Lý Duy Hoa còn sống, cho nên nàng cứ nhẹ giọng nói chuyện cùng thì thể của Lý Duy Hoa.

Lý Lệnh Yến nhìn thấy Tôn Lan Y như vậy, bỗng nhiên trong lòng nàng ta chợt cảm thấy sợ hãi. Vì vậy liền quỳ gối trước mặt của Tôn Lan Y, nàng ta nhìn đến thi thể của Lý Duy Hoa, đưa tay che miệng bật khóc.

Sau một lúc, nàng ta lại đưa tay kéo Tôn Lan Y nhìn về phía mình, nói: ” Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân đừng như vậy. Đệ đệ chết rồi, nhưng người còn có con mà.”

Tôn Lan Y nghe xong ngẩng đầu nhìn Lý Lệnh Yến, nhưng cho dù nàng có nhìn đến Lý Lệnh Yến, thì nàng cũng không đặt Lý Lệnh Yến vào mắt.

Sau đó Tôn Lan Y lại cúi đầu xuống, ra sức ôm chặt thi thể Lý Duy Hoa, nàng bế thi thể Lý Duy Hoa lên thất tha thất thểu rời khỏi phòng.

Vừa đi nàng còn vừa nhỏ giọng nói: ” Đi, Hoa nhi, mẫu thân đưa còn về nhà. Ta đưa con về nhà.”

Lý Lệnh Yến thấy thế càng khóc thảm thiết hơn, nàng ta liền đưa tay kéo cánh tay của Tôn Lan Y lại, khóc ròng nói: ” Mẫu thân, người muốn đi đâu? Nơi này chính là nhà của chúng ta mà, người còn muốn mang đệ đệ đi đâu?”

” Không, không, nơi này không phải là nhà của ta, từ trước đến nay nơi này không phải nhà của ta,” Bỗng nhiên Tôn Lan Y kích động la to lên: ” Ta phải về nhà, ta phải trở về nhà của mình.”

Dứt lời nàng liền thoát khỏi bàn tay của Lý Lệnh Yến, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng lúc này Lý Tu Bách lại chạy đến ôm nàng lại. Cũng giống như năm xưa, mỗi khi nàng muốn rời đi Lý Tu Bách đều ra sức ôm chặt không để nàng rời khỏi, lại còn không màng nàng có nguyện ý hay không đã cưỡng ép nàng trao thân cho hắn.

Sau đó nàng muốn tìm cái chết thì hắn lại sai người canh giữ nàng giống như phạm nhân. Theo sau nàng lại mang thai Lý Lệnh Yến, sinh ra Lý Lệnh Yến. Bởi vì nàng luyến tiếc đứa con của mình, cho nên nàng mới đành phải sống nửa đời còn lại cùng hắn.

Nhưng hiện tại chính sự ngoan cố cùng ngu xuẩn của Lý Tu Bách đã hại chết đứa con của nàng. Hôm nay mọi chuyện đã quá sức chịu đựng của nàng, cho nên nàng nhìn Lý Tu Bách bằng ánh mắt tràn đầy thù hận.

Nàng ra sức giãy giụa nói: ” Ngươi mau buông ta ra, buông ta ra. Ta không muốn ở lại nơi này, ta thà chết cũng không muốn sống bên cạnh ngươi. Ta phải về nhà, ta phải trở về nhà.”

Sau khi nàng la lớn xong, thì cả cơ thể nàng không còn sức lực nào nữa, nàng liền ngất xỉu.

—————————//—//————————

* Tác giả có lời muốn nói: Có lẽ về sau của cốt truyện ta sẽ châm chước hơn một chút. Các bạn đọc đừng hiểu lầm ta nhé, về sau các bạn sẽ hiểu rõ mọi chuyện thôi.

Chương này không có tình tiết Lý Lệnh Uyển ra tay cứu Lý Duy Hoa, nhưng ta đã sớm viết tựa đề của chương sau chính là sự thật bên trong, chương sau sẽ giải thích rõ vì sao ta lại để Lý Duy Hoa chết nhé. Ngay cả cái kết của Chu Thị, sau này ta sẽ cho nàng một kết cục tốt đẹp.

* Editor: Cái thằng cha Lý Tu Bách thật không tài nào ưa nổi mà😒😒 đã làm sai còn đổ lỗi cho người khác nữa!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN