Em Gái Của Gian Thần - Chương 85: Đến cửa cầu hôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Em Gái Của Gian Thần


Chương 85: Đến cửa cầu hôn


Lý Lệnh Uyển nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân trầm ổn vang lên, nàng cho rằng Vĩnh Hoan Hầu đã đến, vội vàng từ trên ghế đứng dậy.

Nhưng người vén màn bước vào không phải là Thuần Vu Đức mà lại là Thuần Vu Kỳ. Vẻ mặt vui mừng chợt ngưng động.

Hiển nhiên hiện giờ tâm trạng của Thuần Vu Kỳ vô cùng cao hứng, vì vậy trên khoé mắt của hắn đều là ý cười, thật đúng là mãn diện xung phong ( mặt mày hớn hở).

Thuần Vu Kỳ tiến về phía nàng, nắm lấy tay nàng. Nhưng nàng vội vàng né tránh giấu tay mình ra sau. Bất quá hắn cũng không có chút tức giận nào.

Hơn nữa Thuần Vu Kỳ còn hơi mỉm cười, nói với nàng: ” Uyển Uyển, bây giờ ta dẫn nàng trở về.”

Nghe Thuần Vu Kỳ gọi mình một tiếng Uyển Uyển, trong lòng nàng chợt cảm thấy khó chịu,liền thấp giọng nói: ” Huynh vừa từ Quảng Bình hầu phủ trở về?”

Có phải hắn đã tìm cách ép buộc Quảng Bình Phủ viết thư từ hôn? Nếu không có thư từ hôn, làm sao bỗng nhiên tâm trạng của hắn lại vui vẻ như vậy, còn gọi nàng là Uyển Uyển, thậm chí trên mặt còn cười tươi thế kia.

Thuần Vu Kỳ cũng không có ý định giấu giếm nàng, liền nói: ” Đúng vậy, ta vừa từ Quảng Bình Hầu Phủ trở về, hơn nữa Quảng Bình Hầu cũng đã viết thư từ hôn đưa cho ta.”

Lý Lệnh Uyển nghe xong chợt rũ mắt xuống, trầm mặc không lên tiếng.

Tốt quá nhỉ, hết người này đến người khác không coi lời nói nàng ra gì, bọn họ cũng chẳng quan tâm đến cảm nhận hay ý kiến của nàng một chút nào cả.

Thuần Vu Kỳ thấy vẻ mặt nàng như vậy, ngữ điệu ôn nhu không ít: ” Nàng làm sao vậy? Nàng không vui sao? Nàng không phải đang nghĩ đến việc muốn gả mình cho Lương Phong Vũ đây chứ?”

Nàng không hề nghĩ đến việc gả cho Lương Phong Vũ, nhưng chỉ là…

” Ta không muốn gả cho huynh,” Lý Lệnh Uyển cực lực áp chế sự tức giận của mình.

Sau đó lại nói: ” Cho nên Thuần Vu công tử, huynh có thể đưa thư từ hôn cho ta không, sau đó ta sẽ tự mình quay trở về?”

Có bức thư từ hôn này, tương lai nàng không cần phải gặp lại Lương Phong Vũ nữa.

Thậm chí nếu Thuần Vu Kỳ không đề cấp đến việc đi đến Lý phủ cầu hôn, nàng cũng không cần gả cho hắn.

Cả hai người này, ai nàng đều không muốn gả, cứ làm tốt thân phận muội muội của Lý Duy Nguyên sống trong Lý phủ, tiêu dao tự tại thật là tốt. Nhưng về phần Lý Duy Nguyên…

Mỗi lần Lý Lệnh Uyển nhớ đến những lời nói hay cử chỉ ái muội của hắn, còn có những bức thư đầy ý ám chỉ gửi cho nàng, thì nàng chỉ cảm thấy có chút đau răng nha.

Có phải do nàng suy nghĩ quá nhiều, hay vốn dĩ tình cảm Lý Duy Nguyên dành cho nàng là tình cảm nam nữ?

Còn về phần Thuần Vu Kỳ, nàng cũng không thể nói cho hắn biết ý nghĩ suốt đời không muốn thành thân của nàng được.

Chẳng phải hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, nữ tử khuê các khi trưởng thành nguyện vọng lớn nhất không phải là gả cho một người phu quân tốt sao?

” Vậy nàng muốn gả cho ai?” Thuần Vu Kỳ tiến lên một bước, đưa mắt nhìn nàng, nụ cười trên mặt tắt ngấm, hắn nói: ” Uyển Uyển, rốt cuộc nàng muốn gả cho ai?”

Nàng không muốn gả cho Lương Phong Vũ, cũng không muốn gả cho hắn, vậy nàng muốn gả cho ai?

Chẳng lẽ cả đời này nàng không muốn xuất giá sao, nói như vậy ai sẽ tin đây?

Hay nói đúng hơn, nàng vẫn có một suy nghĩ muốn sống suốt đời với Lý Duy Nguyên, cho nên nàng tình nguyện cả đời không muốn thành thân, có đúng không?

Nhưng dù Lý Duy Nguyên có xuất sắc đến mấy, thì hai người bọn họ vẫn là đường huynh muội, làm sao có thể nảy sinh tình yêu nam nữ?

Nói cách khác, có phải mối quan hệ của bọn họ có ẩn tình gì đó hắn không thể biết?

Hay là hai người bọn họ chẳng có quan hệ huyết thống với nhau?

Nghĩ đến khả năng này, đột nhiên trong lòng Thuần Vu Kỳ có chút hốt hoảng.

Nếu Lý Lệnh Uyển và Lý Duy Nguyên không phải là đường huynh muội ruột thịt.

Hơn nữa Lý Duy Nguyên lại xuất sắc như vậy, hai người bọn họ có mối thân tình nhiều năm, cho nên bọn họ lưỡng tình tương duyệt, đó là điều hết sức bình thường.

Tuy rằng ngày thường Thuần Vu Kỳ luôn có dáng vẻ thanh tao lịch sự, nhưng một khi hắn không cười, đôi mày nhíu chặt, vẻ mặt này thật khiến cho người khác cảm thấy lạnh thấu xương.

Trong lòng Lý Lệnh Uyển thầm cảm thán, kỳ thật nàng viết văn không được tốt, cốt truyện cũng chẳng hay lắm, cho dù nàng đã cố khắc hoạ từng nhân vật tỉ mỉ đến đâu cũng không tránh khỏi sơ xót.

Lúc trước nàng chỉ miêu tả bề ngoài của Thuần Vu Kỳ là bốn chữ ôn nhu như ngọc. Những mỗi lần hắn gặp mặt nàng, bộ dạng của hắn thân quen giống như tri kỷ, chưa bao giờ nhìn thấy hắn kích động như vậy.

Bất quá nàng không nghĩ tới có lúc hắn dùng thái độ lạnh lùng này đối xử với mình.

Có phải hắn đã tự mình biến hoá, hay hắn đã biến chất?

Tuy rằng bề ngoài nhìn vẫn gần gũi như vậy, nhưng thật ra nội tâm cũng giống như Lý Duy Nguyên?

Lý Lệnh Uyển bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: ” Ai ta cũng không gả.”

Ai quy định nữ nhân trưởng thành đều phải lập gia đình?

Thứ nhất nữ nhân cũng là người kia mà, thứ hai nữ nhân cũng là một thành phần trong xã hội đấy.

Nếu thật sự không tìm được người mình thật tâm yêu thích thì phải lấy làm gì, hơn nữa nếu có đủ bản lĩnh vì sao không thể sống độc thân suốt đời?

Nhưng Thuần Vu Kỳ làm sao có thể hiểu được cái ý tưởng này của nàng.

Hiện tại hắn chỉ cho rằng trong lòng nàng vẫn còn lưu luyến Lý Duy Nguyên, còn không có lòng tin với hắn mà thôi.

” Uyển Uyển,” Thuần Vu Kỳ không màng nàng giãy giụa, đưa tay nắm lấy tay nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt kiên định, nói: ” Nàng hãy tin tưởng ta, ta nhất định sẽ hết lòng yêu thương và bảo vệ cho nàng, làm cho nàng trở thành nữ tử hạnh phúc nhất trên thế gian này. Gả cho ta, tuyệt đối nàng sẽ không bao giờ phải hối hận.”

Thật đúng là ông nói gà bà nói vịt mà, Lý Lệnh Uyển chỉ cảm thấy gân xanh trên trán mình đã nổi lên.

” Thuần Vu Kỳ,” Nàng không còn khách khí nữa, giọng nói có chút bất đắc dĩ cùng tức giận: ” Huynh nghe không hiểu lời ta nói sao? Thật sự ta không muốn gả cho huynh.”

Rốt cuộc nàng đã nói rõ ràng như thế, làm sao Thuần Vu Kỳ có thể không hiểu rõ, thật sự nàng không muốn gả cho bất kỳ ai sao?

Nhưng Thuần Vu Kỳ chỉ nhìn nàng cười nhạt, sờ nhẹ lên đầu nàng, rồi hắn phân phó hai nha hoàn: ” Mau chải tóc cùng trang điểm lại cho Lý tiểu thư.”

Hai nha hoàn đồng thanh lên tiếng.

Lúc này Thuần Vu Kỳ lại quay đầu nhìn Lý Lệnh Uyển nói: ” Trước hết nàng cứ ngồi trong phòng một lúc, ta đi tìm bá phụ sẽ nhanh đến đón nàng, đưa nàng trở về Lý phủ.”

Muốn đi đến Lý phủ cầu thân, nếu chỉ có một mình hắn thôi chắc chắn là không được, vì vậy nên đi cùng Thuần Vu Đức thì mới thể hiện sự chân thành của hắn.

Đối với Thuần Vu Kỳ mối hôn sự này rất quan trọng, vô luận nàng có nói như thế nào, nhất định hắn phải thành thân với nàng.

Chờ sau khi nàng gả cho hắn, nhất định hắn sẽ đối xử với nàng thật tốt, sẽ yêu thương nàng cả đời. Hắn tin rằng sẽ có một ngày nàng cũng sẽ đáp lại tình cảm của hắn.

Theo sau hắn xoay người bước đi, bỗng nhiên hắn lại quay đầu lại nhìn nàng, cười nói: ” Ta cảm thấy vừa rồi nàng gọi tên ta thực sự êm tai hơn nhiều so với việc gọi ta là Thuần Vu công tử. Nếu Uyển Uyển nguyện ý, sau này nàng hãy cứ gọi ta là Thuần Vu Kỳ.”

Nói xong hắn liền xoay người rời đi, Lý Lệnh Uyển nhìn thấy bóng dáng hắn càng ngày càng khuất xa. Bỗng nhiên nàng lại xuất hiện một ý nghĩ, nàng muốn tìm thứ gì đó chọi vào người hắn một cái

*

Thuần Vu Đức đang ngồi trong thư phòng. Bên trên thư án có một lò đồng nhỏ đốt đàn hương, khói bay lên nghi ngút.

Thuần Vu Đức ngồi trên chiếc ghế dài gần cửa sổ, hắn đang chơi cờ một mình.

Khi xưa hắn đã từng dạy một vị nữ tử chơi cờ. Nàng thích nhất là quân cờ trắng, mỗi lần nàng kẹp quân cờ trắng trong hai ngón tay trắng nõn thong dài của mình, quả thật không thể phân biệt đâu là quân cờ đâu là tay nàng, thật sự tay nàng ta rất trắng.

Bởi vì hắn đã không thể bảo vệ tốt nàng, nên không biết hiện giờ nàng đã đi đâu. Cho dù mấy năm nay, hắn đã cho người tìm kiếm khắp nơi, nhưng cũng không tìm thấy tung tích của nàng.

Có đôi lần Thuần Vu Đức suy nghĩ, có phải nàng đã không còn sống trên thế gian này nữa? Hắn thầm than nhẹ một hơi, sau đó hạ quân cờ đen trong tay mình xuống bàn cờ.

Ngần ấy năm, hắn vẫn luôn chơi cờ một mình trong thư phòng. Lúc nào cũng chơi duy nhất quân cờ đen, hắn luôn nghĩ tưởng tượng vị nữ tử đó ngồi đối diện mình, trong tay nàng là quân cờ trắng.

Nàng cười làm nũng với hắn: ” Chàng nhường ta hai ván có được không? Ta sẽ thêu cho chàng một túi thơm.”

Nếu khi chơi cờ có chút mệt mỏi, hắn sẽ quay đầu nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Mùa xuân có hoa đào nở, mùa hạ lại có hoa sen, mùa thu thì là hoa cúc, vào mùa đông thì có hoa mai.

Bốn mùa thay đổi, hoa cũng thay đổi theo từng mùa, hắn cũng dần dần già đi, tóc nay cũng đã bạc.

Có lẽ thêm vài năm nữa, hắn có thể xuống hoàng tuyền tìm nàng rồi, có phải hai bọn họ sẽ được cùng nhau chơi một ván cờ?

Trong lúc Thuần Vu Kỳ tiến vào phòng, hắn đã sớm biết là ai. Nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, ngón trỏ cùng ngón giữa cầm một quân cờ đen, suy tư về ván cờ này.

Sau khi Thuần Vu Kỳ vào phòng, cũng không lên tiếng, chỉ quỳ xuống trước mặt Thuần Vu Đức.

Thuần Vu Đức cũng không nhìn đến hắn, cũng không lên tiếng nói gì, vẫn luôn tập trung vào ván cờ của mình.

Một lúc sau, một tiếng động nhỏ vang lên, hắn đem quân cờ trong tay đặt xuống bàn cờ.

Theo sau lại cầm một quân cờ trắng hạ xuống, tiếp đến là một quân cờ đen.

” Cháu vừa từ Quảng Bình hầu phủ trở về?” Cho đến lúc này, Thuần Vu Đức mới chậm rãi lên tiếng hỏi: ” Những lời ta đã nói với cháu đêm qua cháu đều không nghe vào tai sao? Đối với cháu vị tiểu thư kia quan trọng đến thế à?”

Đêm qua Thuần Vu Kỳ đã nói cho Thuần Vu Đức biết chuyện, Lý Lệnh Uyển cùng Lương Phong Vũ đã có hôn ước.

Lúc ấy Thuần Vu Đức một mực không muốn Thuần Vu Kỳ đi đến Lý gia cầu hôn. Nhưng Thuần Vu Đức lại không ngờ đến, sáng sớm hôm nay Thuần Vu Kỳ cứ như vậy mà đi đến Quảng Bình hầu phủ lấy thư từ hôn.

” Vâng,” Thuần Vu Kỳ vẫn quỳ nghiêm túc trên mặt đất, trầm giọng trả lời: ” Chất nhi nguyệt một đời một kiếp che chở cho Lý tiểu thư.”

Nghe Thuần Vu Kỳ nói xong, đôi tay cầm cờ của Thuần Vu Đức chợt ngưng lại.

Từ trước đến giờ người chất nhi này của hắn không bao giờ làm trái ý hắn, lại còn rất cung kính với hắn. Nhưng hôm nay không ngờ đây lần đầu tiên Thuần Vu Kỳ làm trái lời hắn.

Thuần Vu Đức chậm rãi đặt quân cờ đen xuống, sau đó quay đầu nhìn Thuần Vu Kỳ, hỏi: ” Vậy sao? Không phải đêm qua cháu từng nói, cháu cùng Lý tiểu thư đã tiếp xúc thân mật, vì vậy cháu nhất định phải chịu trách nhiệm với nàng?”

” Khi ấy là cháu không hiểu rõ nội tâm của mình, nhưng hiện tại cháu đã hiểu rõ, cho dù không có nguyên do ấy, cháu cũng nhất định phải cưới nàng.” Nói tới đây, Thuần Vu Kỳ ngẩng đầu nhìn đến Thuần Vu Đức, vẻ mặt tràn đầy thành khẩn nói: ” Cầu xin bá phụ thành toàn.”

Trong nháy mắt Thuần Vu Đức có chút hốt hoảng. Lúc ấy chính hắn cũng không nhận ra nội tâm của mình, hắn cứ cho rằng bản thân mình xem nàng là học trò mà đối đãi.

Nhưng sau này khi hắn nhìn thấy tiểu cô nương khóc lóc trước mặt hắn nói rằng: ” Trong lòng ta chưa bao giờ xem chàng là sư phụ. Ta, ta thích chàng.”

Lúc ấy hắn mới hiểu rõ nội tâm của mình. Ngay sau đó hắn đã sai người đến phủ nàng cầu hôn, chỉ là hôn sự còn chưa thành thì đã không thể tìm thấy nàng nữa.

Nếu hắn có thể sớm nhận ra tình cảm của mình, có phải hắn tđã sớm cưới nàng về nhà? Chẳng đến mức mấy năm nay cũng không biết nàng sống chết ra sao.

” Có đúng như vậy không?” Thanh âm của Thuần Vu Đức có vài phần chua xót: ” Cháu xác định hiện tại cháu đã hiểu rõ nội tâm của mình?”

Thuần Vu Kỳ kiên định trả lời: ” Vâng. Cháu muốn ở bên nàng, suốt đời suốt kiếp che chở cho nàng. Cháu không muốn nàng phải sợ hãi bất kỳ người nào, cũng không cần phải chịu bất cứ tổn thương nào từ người khác.”

Hốc mắt Thuần Vu Đức hơi đỏ, lúc ấy hắn đã không kịp nói những lời này với Tôn Lan Y.

“Cháu đã ép buộc Quảng Bình Hầu viết thư từ hôn sao?” Thuần Vu Đức chợt dừng một lúc, lại hỏi tiếp.

Thuần Vu Kỳ gật đầu nói: ” Vâng, Hiện tại chất nhi cả gan tới đây cầu xin bá phụ cùng chất nhi đi đến Lý phủ cầu hôn.”

Thuần Vu Đức nghe xong chợt thở nhẹ một hơi. Cuối cùng hắn cũng không hỏi Thuần Vu Kỳ dùng cách gì để bắt buộc Quảng Bình Hầu viết thư từ hôn nữa.

Thuần Vu Đức biết rõ chất nhi của mình, một khi hắn đã muốn làm chuyện gì, bằng mọi cách hắn sẽ làm được chuyện đó.

Hơn nữa Thuần Vu Đức đã chứng kiến Thuần Vu Kỳ lớn lên, vất vả lắm Thuần Vu Kỳ mới nhiệt tình làm một chuyện như vậy, cho nên người làm bá phụ như hắn cũng nên giúp đỡ một chút.

” Đã chuẩn bị sính lễ chưa?” Thuần Vu Đức đứng lên, nói: ” Nếu đã đi đến nhà người khác cầu hôn, không thể đi tay không, có đúng không?”

Thuần Vu Kỳ nghe xong, trong lòng vô cùng vui mừng. Sau đó vội vàng nói: ” Sáng sớm cháu đã phân phó Trường Thanh chuẩn bị một phần sính lễ thật lớn. Còn phải đem theo một cành mận gai, lát nữa không thể không dùng nó mà nhận tội.”

Thuần Vu Đức liếc mắt nhìn hắn một cái, không lên tiếng nói gì nữa.

Chiêu thức này của Thuần Vu Kỳ chính là, một mặt chuẩn bị một phần sính lễ to lớn, một mặt lại chuẩn bị thêm một cành mận gai.

Có lẽ vì hắn sợ khi Lý gia khi biết được tin Quảng Bình hầu phủ viết thư từ hôn sẽ rất tức giận, mà Lý gia còn có thể làm gì?

Vốn dĩ Thuần Vu Kỳ là một người thông minh. Bấy lâu nay Thuần Vu Đức cũng mấy lần khuyên hắn tham thi cử nhưng hắn luôn đùn đẩy.

Bất quá không hiểu vì sao đầu năm nay hắn đột nhiên muốn tham gia thi hội, còn được vào Hàn Lâm Việm đảm nhận chức quan thất phẩm.

Nếu sớm nghe theo lời Thuần Vu Đức đi tham

gia thi cử, bằng tài trí này của hắn còn không làm được chức quan ngũ phẩm sao?

” Đi thôi.” Thuần Vu Đức bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó hắn hướng tới cửa phòng mà đi.

Lúc này Thuần Vu Kỳ cũng đứng lên tiễn hắn ra ngoài cửa, theo sau Thuần Vu Kỳ lại nói: ” Xin bá phụ cứ ra xe ngựa ngồi trước, chất nhi đi đón Lý tiểu thư đến đó.”

Xem ra Thuần Vu Kỳ rất coi trọng vị tiểu thư này, bất quá đến cửa phủ Thuần Vu Đức lại phải một mình đi tiếp thôi.

Hắn cười lắc đầu, theo sau lại phất tay với Thuần Vu Kỳ, nói: ” Đi đi.”

Thuần Vu Kỳ tươi cười xoay người bước đi. Buổi tối hôm qua khi cứu Lý Lệnh Uyển lên bờ y phục của nàng đều ướt sủng, ngay cả trang sức cũng rơi xuống nước.

Vì vậy suốt đêm qua Thuần Vu Kỳ đã sai người ra ngoài tìm mua cho nàng một bộ y phục mới, còn có cả trang sức quý giá.

Khi Thuần Vu Kỳ vừa bước đến trước cửa phòng, hắn nhìn thấy Lý Lệnh Uyển đã thay một bộ y phục mới, tóc cũng được vấn lên, trên tóc được tô điểm bằng những trang sức tinh xảo.

Váy dài màu đỏ tựa như hoa lựu, cũng tựa như ánh lửa, càng tô điểm thêm vẻ đẹp kiều diễm của nàng.

Trong lòng Thuần Vu Kỳ chợt rung động, hắn nhanh chân tiến về phía nàng, đưa tay nắm lấy tay nàng.

Lý Lệnh Uyển muốn né tránh, nhưng hành động của hắn quá nhanh, nên nàng không tài nào tránh kịp.

Cho nên nàng đành đỏ mặt giãy giụa, vừa tức giận thấp giọng mắng: ” Buông tay.”

Thuần Vu Kỳ chỉ cười không đáp, tất nhiên hắn sẽ không dễ dàng buông tay nàng. Hơn nữa hắn còn cúi đầu, liếc mắt nhìn vòng tay san hô nơi cổ tay trái nàng.

Hắn biết rõ đây là món quà đêm hôm qua Lương Phong Vũ tặng cho nàng. Thế nên ánh mắt hắn hơi trầm xuống, hắn đưa tay cởi chiếc vòng đó ra, tuỳ tiện ném nó lên bàn nhàn nhạt nói: ” Vòng tay này không hợp với bộ y phục trên người nàng, vẫn không nên đeo nó là tốt nhất.”

Theo sau hắn lại đeo cho nàng một chiếc vòng Cửu Long trân châu, cười nói: ” Nàng vẫn nên đeo chiếc vòng này là thích hợp nhất.”

Chiếc vòng Cửu Long trân châu này, mỗi một chỗ đều được khảm chín viên trân châu nhỏ bên trong, ánh sáng vô cùng chói loá, vừa nhìn là biết là món đồ có giá trị.

Nhưng Lý Lệnh Uyển vẫn đang buồn bực, nàng muốn cởi chiếc vòng đó ra, còn tức giận nói: ” Ta không muốn đeo nó.”

Bất quá Thuần Vu Kỳ chỉ mỉm cười đưa tay ngăn cả, hắn lại nói: ” Đi thôi, bá phụ còn đang ở cửa phủ chờ chúng ta.”

Lý Lệnh Uyển tức đến nói không nên lời, đôi môi cắn chặt, đứng yên tại chỗ trừng mắt với hắn, ý nàng là nàng không muốn đi.

Thuần Vu Kỳ thấy thế, hơi nghiêng đầu nhìn nàng, đưa người kề sát vào nàng, thanh âm cũng đè thấp vài phần: ” Uyển Uyển, có phải nàng muốn ta bế nàng đi hay không?”

Âm cuối còn kéo dài, mang theo vài phần sung sướng cùng ý cười.

Lúc này gương mặt nàng đỏ bừng không nói lời nào, nhanh chóng lui người về phía sau kéo xa khoảng cách với hắn.

Thật là tổn thọ nha! Nếu cứ bị hắn chọc giận như thế thật là tổn thọ mà.

Thuần Vu Kỳ thấy nàng lại muốn trốn tránh mình, hai má của nàng lại ửng đỏ tựa như say rượu, trong lòng hắn không tránh khỏi sự rung động.

Sau đó Thuần Vu Kỳ nắm lấy tay phải của nàng, trong mắt toàn ý cười, dẫn nàng đi ra ngoài. Bất quá đi được vài bước, nàng vẫn thoát khỏi tay hắn.

Thuần Vu Kỳ cũng không muốn miễn cưỡng nàng, chỉ là khoé môi hơi kiều lên, chậm rãi tiến về phía trước. Hắn tin tưởng sẽ có một ngày nàng cam tâm tình nguyện nắm lấy tay hắn.

Hai người bọn họ một đường đi tới cửa phủ, Lý Lệnh Uyển liền nhìn thấy Thuần Vu Đức đứng trước cửa phủ.

Thuần Vu Kỳ dẫn nàng đến gặp mặt Thuần Vu Đức. Nàng âm thầm đánh giá Thuần Vu Đức một phen, trong lòng thầm tán thưởng một tiếng, theo sau nàng cúi người hành lễ với hắn: ” Tiểu nữ bái kiến Vĩnh Hoan Hầu.”

Trên mặt Thuần Vu Đức cười nhạt, đưa ta đỡ nàng đứng lên, hắn nói: ” Lý tiểu thư khách khí rồi.”

Hai người bọn họ hàn huyên vài câu, sau đó Lý Lệnh Uyển khẽ nâng tà váy leo lên xe ngựa. Còn Thuần Vu Đức lại ngồi lên một chiếc xe ngựa khác.

Sau khi Lý Lệnh Uyển lên xe, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng bất an. Nàng đã năm lần bảy lượt nói rõ ý tứ của mình với Thuần Vu Kỳ, chỉ còn chưa một khóc lóc hai nháo loạn ba thắt cổ trước mặt hắn mà thôi. Nhưng hắn vẫn một mực làm theo ý mình.

Hơn nữa xem tình thế hiện tại, nếu đưa nàng trở về Lý phủ, cần gì Vĩnh Hoan Hầu phải đi cùng? Tất nhiên là bọn họ muốn đến Lý phủ cầu hôn rồi.

Đáng giận hơn là nàng còn chưa có cơ hội một mình gặp riêng Thuần Vu Đức.

Làm sao còn cơ hội tốt nào như vậy nữa đây? Nàng tự nhận bản thân mình không thể có khả sắp đặt mọi chuyện, cũng không thể dùng Tôn Lan Y ép buộc Vĩnh Hoan Hầu.

Nếu như để Vĩnh Hoan Hầu biết chuyện mấy năm nay Lý Tu Bách luôn nhiều lần ép buộc Tôn Lan Y, mà nàng ta không thể nào phản kháng. Tất nhiên Vĩnh Hoan Hầu sẽ không dễ dàng cho phép chất nhi của mình cưới nhi nữ của Lý Tu Bách.

Thậm chí Vĩnh Hoan Hầu có thể sẽ trút giận lên Lý Tu Bách và toàn bộ cả Lý phủ, chẳng phải sao?

Chỉ sợ ngoài Lý Lệnh Yến ra, thì toàn bộ mọi người trong Lý phủ sẽ gặp phải tai ương.

Lý Lệnh Uyển cảm thấy thật đau đầu, cũng thật hận bản thân mình vô dụng.

Lúc này nàng chợt nhớ đến Lý Duy Nguyên. Nếu hắn còn ở đây, chẳng phải chuyện lớn nào hắn cũng có thể giải quyết dễ dàng sao? Quả thực nếu hắn có ở đây, chắc chắn nàng sẽ không phải phiền não như vậy.

Nàng thật sự rất nhớ Lý Duy Nguyên, không biết khi nào hắn sẽ trở về. Nhưng sau khi hắn trở về, bọn họ nên dùng quan hệ gì đối mặt với nhau đây?

Tất nhiên nàng vẫn hy vọng có thể dùng thân phận đường huynh muội, nhưng chỉ sợ rằng Lý Duy Nguyên sẽ không đồng ý.

Nghĩ đến chuyện này, đầu nàng càng đau. Sau đó nàng đưa tay đỡ trán mình thở dài một hơi.

Lúc này nàng liền nghe thấy trên vách xe có một tiếng vang nhỏ, dường như có người ở bên ngoài gõ nhẹ vào vách xe.

Ngay từ đầu nàng không muốn để ý tiếng động này, nhưng bởi vì không chịu nổi âm thanh kia, cuối cùng nàng nhẹ vén màn xe lên.

Nàng nhìn thấy Thuần Vu Kỳ ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, trong tay hắn cầm roi ngựa, nghiêng đầu cười với nàng.

Nói như vậy âm thâm vừa rồi chính là do hắn dùng roi ngựa gõ vào.

” Uyển Uyển,” Thuần Vu Kỳ nhìn thấy Lý Lệnh Uyển vén màn xe lên, hắn lập tức cưỡi ngựa đến gần sát bên xe ngựa.

Lúc này hắn cúi người về phía nàng, mỉm cười thấp giọng nói: ” Nàng không cần phiền não. Nàng hãy yên tâm, ta nhất định sẽ là một người phu quân tốt, bảo vệ nàng yêu thương nàng cả đời này. Có ta ở đây, sau này nàng không cần phải sợ hãi bất kỳ người nào.” Đây là lời hứa hẹn của hắn đối với nàng.

Lý Lệnh Uyển nhìn hắn hơi giật mình, sau một lúc nàng vội buông màn xuống không nói một lời.

Đầu nàng càng đau nhức, tâm cũng rối loạn. Nàng hiểu rõ, nếu một khi Thuần Vu Kỳ đã có ý muốn che chở cho nàng, tất nhiên hắn sẽ làm được.

Hơn nữa cuối cùng Thuần Vu Kỳ cũng không muốn ở lại bên cạnh Lý Lệnh Yến, trong truyện gốc hắn cũng không phải là người thắng cuộc sao?

Lý Lệnh Yến giỏi bày mưu tính kế như vậy, bề ngoài còn tỏ vẻ yếu đuối. Thậm chí nàng ta còn có bản lĩnh làm cho Lý Duy Nguyên cùng Thuần Vu Kỳ khuất phục dưới chân mình.

Điểm bất đồng chính là, Lý Duy Nguyên là một gian thần, hắn đứng về phe ác thủ đoạn vô cùng thâm độc, hại đến rất nhiều người.

Nhưng Thuần Vu Kỳ thì khác, hắn theo phe chính nghĩa làm việc rất quanh minh chính đại, lấy đại nghĩa làm trọng.

Nếu thật sự có thể gả cho Thuần Vu Kỳ. Có hắn

che chở, sau này nàng còn sợ điều gì nữa?

Hơn nữa nếu nàng gả cho thế tử của Vĩnh Hoan Hầu, chẳng phải lão thái thái cùng Lý Tu Bách sẽ không còn dám đối xử tệ bạc với Chu Thị sao? Tất nhiên đám người bọn hỏi phải đối xử với Chu Thị thật tốt.

Còn chuyện Minh Nguyệt sắp sinh thì sao? Đến lúc đó lão thái thái cùng Lý Tu Bách cũng chẳng dám động vào Chu Thị nữa, bởi vì trong tay Chu Thị đã có nhi tử, cho nên cả đời này của Chu Thị không còn phải ưu sầu.

Nhưng nếu thật sự như vậy, nàng dự cảm Lý Duy Nguyên sẽ căm giận ngút trời.

Hơn nữa Hoàng Cực Hội lại nằm trong tay hắn, hắn sẽ như hổ thêm cánh chưa chắc Thuần Vu Kỳ có thể chống đỡ nổi.

Biết đâu dưới cơn thịnh nộ của Lý Duy Nguyên, hắn thật sự cắt đầu lưỡi cũng như cho nàng uống đoạn trường thảo mà chết mất.

Mà điều quan trọng nhất chính là, cho dù Thuần Vu Kỳ là người xuất sắc như vậy, nhưng trong lòng nàng không có bất kỳ cảm giác nào với hắn cả. Hà tất gì nàng phải gả cho một người mà bản thân mình không thích?

Nếu thật sự muốn gả, nàng thà gả cho Lý Duy Nguyên còn hơn, dù gì nàng và hắn đã có nhiều năm tình cảm như vậy, chẳng phải vẫn tốt hơn là gả cho Thuần Vu Kỳ sao?

Bỗng nhiên nàng bị chính ý nghĩ này của mình làm cho khiếp sợ. Nàng thế mà lại muốn gả cho Lý Duy Nguyên? Nàng cảm thấy nhất định đầu óc nàng bị chập mạch rồi.

Sau đó nàng ngồi ngây người thở dài một hơi, nàng cảm thấy cục diện trước mắt này thật khó giải quyết nha.

Lý Lệnh Uyển đang ngồi trong xe suy nghĩ, bỗng nhiên xe ngựa dừng lại, bởi vì đã đến trước cửa Lý phủ.

Thuần Vu Kỳ nhanh xuống ngựa tự mình đỡ Thuần Vu Đức xuống xe, sau đó hắn lại đến xe ngựa của Lý Lệnh Uyển vén màn lên, muốn đỡ nàng xuống xe.

Nhưng Lý Lệnh Uyển không nắm lấy tay hắn tự mình bước xuống. Hắn chỉ cười cười thu tay lại cũng không nói gì.

Lý Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn lên tấm biển treo trước cửa phủ, trên biển còn khắc hai chữ Lý phủ to tướng.

Tuy rằng tâm nàng cũng không hề yêu thích Lý gia, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, hiện tại nàng đang mang thân phận tiểu thư của Lý gia. Hơn nữa cuộc sống ở Lý phủ cũng rất tốt, rất an ổn.

Trải qua sự việc tối hôm qua, mọi người trong Lý gia đều cho rằng Lý Lệnh Uyển đã chết, nhưng không ai ngờ tới hiện giờ nàng lại bình an vô sự quay trở về.

Thậm chí còn do đích thân Vĩnh Hoan Hầu cùng Vĩnh Hoan Hầu thế tử đưa về. Lập tức gã trông cửa chấn kinh, hắn ta nói không nên lời, chạy như bay vào bên trong thông báo.

Lý Lệnh Uyển muốn nhấc chân bước vào cửa, nàng liền nghe thấy có người kêu mình: ” Tiểu thư?”

Nàng nhanh chóng quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Tiểu Thanh đang đứng cách không xa, trong mắt Tiểu Thanh tràn đây sự không tin tưởng cùng kinh hỉ.

Đêm qua khi Lý Lệnh Uyển rơi xuống nước, Tiểu Thanh nhớ đến những lời căn dặn của Lý Duy Nguyên, khiến cả người nàng ta không rét mà run.

Cho nên nàng ta cũng không dám trở về Lý phủ, một mình lặn hụp trong nước tìm kiếm Lý Lệnh Uyển suốt đêm.

Đến buổi sáng hôm nay, Tiểu Thanh cho rằng Lý Lệnh Uyển đã được người của Lý gia cứu, cũng có thể nàng đã hồi phủ vì vậy Tiểu Thanh ôm hy vọng đó mà quay trở về.

Nnhưng nàng ta không ngờ vừa bước gần đến cửa phủ, thì nàng ta lại gặp được Lý Lệnh Uyển từ trên xe bước xuống, vì thế lên tiếng kêu Lý Lệnh Uyển.

Lúc này Lý Lệnh Uyển cũng đã nhìn thấy Tiểu Thanh, nàng cũng nhanh chân đi về phía Tiểu Thanh, kêu lên: ” Tiểu Thanh.”

Nàng nhìn thấy cả cơ thể Tiểu Thanh đều ướt sủng, nàng vội vàng hỏi: ” Tiểu Thanh, ngươi làm sao vậy?”

Thuần Vu Kỳ cũng đã đi đến chỗ nàng, đưa mắt quan sát Tiểu Thanh, lại hỏi nàng: ” Vị cô nương này là ai?”

Bởi vì Thuần Vu Kỳ muốn bảo vệ Lý Lệnh Uyển, tất nhiên hắn sẽ không để bất kỳ người xa lạ nào đến gần nàng.

” Tiểu Thanh là nha hoàn của ta.” Lý Lệnh Uyển vội vàng đáp lời Thuần Vu Kỳ, theo sau nàng kéo tay Tiểu Thanh hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tiểu Thanh không lên tiếng, ngược lại nàng ta nhìn Thuần Vu Kỳ bằng ánh mắt cảnh giác, cuối cùng mới lên tiếng: ” Tiểu thư, một lúc nữa nô tì sẽ nói rõ việc này với người. Chỉ là vì sao bây giời người mới trở về?”

” Đợi lát nữa ta sẽ nói cho ngươi biết,” Lý Lệnh Uyển nhéo nhẹ tay Tiểu Thanh, thầm thở dài một hơi, nói: ” Ngươi hãy theo ta vào trong trước đã.”

Tiểu Thanh gật đầu, chủ tớ hai người cùng đám người Thuần Vu Đức bước vào cửa Lý phủ.

Bởi vì đêm qua Lý Lệnh Uyển suốt đêm không trở về, trong lòng đám người của lão thái thái vô cùng hỗn loạn, bọn họ cũng không biết vì sao Lý Lệnh Uyển lại rơi xuống nước.

Tất nhiên Lý Lệnh Yến cũng sẽ không ngu ngốc nói do mình đẩy Lý Lệnh Uyển rơi xuống nước, cho nên mọi người không ngừng suy đoán nguyên do.

Vì vậy hôm nay mọi người đều tập trung tại Thế An Đường của lão thái thái than ngắn thở dài, suy tính đối sách.

Bỗng nhiên lúc này có nha hoàn tiến vào thông báo, nói rằng gã trông cửa bảo Tứ tiểu thư đã trở về.

Hơn nữa lại chính đích thân Vĩnh Hoan Hầu cùng Vĩnh Hoan Hầu thế tử đưa Tứ tiểu thư trở về. Hiện giờ bọn họ đang đứng trước cửa chờ cầu kiến lão thái thái.

Mọi người nghe xong lập tức đều kinh ngạc. Lão thái thái lập tức phân phó nha hoàn kêu Lý Tu Bách đến đây. Đêm qua Lý Tu Bách lại uống say, hắn ta vẫn còn ngủ ở thư phòng chưa đến.

Một mặt lão thái thái còn kêu nha hoàn: ” Mau mau mời Vĩnh Hoan Hầu cùng Vĩnh Hoan Hầu thế tử vào đây.”

Trong lòng lão thái thái vẫn luôn buồn bực, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao Uyển nhi suốt đêm không trở về, hiện tại còn được đám người Vĩnh Hoan Hầu đưa trở về?

Tất nhiên mọi người trong Lý phủ cũng muốn biết nguyên do, cho nên bọn họ đều ở lại.

Nhưng Lý Lệnh Kiều cùng Lý Lệnh Yến vẫn là nữ tử khuê các, vì vậy các nàng phải tiến vào gian phòng bên trong.

Hiện giờ đám người của Lý gia sắp nháo loạn như một nồi cháo. Vì vậy khi Lý Lệnh Uyển cùng Thuần Vu Đức, Thuần Vu Kỳ tiến vào Thế An Đường, Chu Thị lập tức chạy về phía Lý Lệnh Uyển, ôm Lý Lệnh Uyển không buông, hơn nữa còn khóc lóc thảm thiết.

Cuối cùng vẫn là Lão thái thái trầm mặt lên tiếng: ” Có khách quý tới đây, ngươi chỉ khóc sướt mướt như vậy sao? Tạm thời hãy đưa Uyển nhi vào phòng đi.”

Bất quá Lý Lệnh Uyển rất muốn biết rốt cuộc Thuần Vu Đức cùng Thuần Vu Kỳ sẽ nói những gì, cho nên nàng không muốn rời đi, chỉ là bước vào gian phòng bên trong.

Bên trong phòng còn có Lý Lệnh Kiều cùng Lý Lệnh Yến.

Trong lòng Lý Lệnh Kiều thật sự lo lắng cho Lý Lệnh Uyển, lúc này nàng ta vừa nhìn thấy Lý Lệnh Uyển bình an trở về, vội vàng kéo tay Lý Lệnh Uyển hết khóc rồi lại cười.

Còn Lý Lệnh Yến thì lạnh lùng liếc nhìn Lý Lệnh Uyển một cái, trong lòng nàng ta âm thầm cắn răng nghĩ, vì sao Lý Lệnh Uyển không chết đi?

Nhưng khi nàng ta lại nhìn thấy bên cạnh Lý Lệnh Uyển còn có nha hoàn Tiểu Thanh, sắc mặt nàng ta chợt biến.

Vì sao tiểu nha đầu này vẫn chưa chết? Đêm qua chính tiểu nha đầu này đã nhìn thấy mình ra tay đẩy Lý Lệnh Uyển rơi xuống nước, có phải tiểu nha đầu này đã nói ra hết mọi chuyện? Nàng phải làm gì đây?

Trong lòng Lý Lệnh Yến vẫn đang suy nghĩ đối sách. Lúc này Tiểu Thanh cũng nắm chặt đôi tay, hai mắt như muốn phun ra lửa nhìn chằm chằm Lý Lệnh Yến. Sau một lúc, Tiểu Thanh liền nói nhỏ bên tai Lý Lệnh Uyển.

Tất nhiên Tiểu Thanh đang nói về nguyên do Lý Lệnh Uyển rơi xuống nước là do một tay Lý Lệnh Yến gây ra.

Sau khi nghe xong Lý Lệnh Uyển có hơi kinh ngạc, theo sau nàng quay đầu nhìn Lý Lệnh Yến một cái, cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt.

Kỳ thật đêm qua trước lúc nàng rơi xuống nước, đã cảm thấy có ai đó đứng sau lưng đẩy mạnh mình. Hơn nữa nàng cũng mơ hồ đoán ra người đó chính là Lý Lệnh Yến.

Bởi vì khi ấy đứng bên cạnh nàng chỉ có Lý Lệnh Kiều cùng Lý Lệnh Yến. Tất nhiên Lý Lệnh Kiều sẽ không ra tay đẩy nàng, cho nên người còn lại chính là Lý Lệnh Yến. Chỉ là trong lòng nàng ít nhiều gì cũng có chút tiếc hận.

Bởi vì lúc trước nàng đã miêu tả nữ chính tốt đẹp biết bao, tuy rằng nàng ta là một lục trà xanh, cho dù tâm cao khí ngạo cũng có chút kiêu căn của một lục trà xanh.

Nhưng nàng lại không nghĩ tới cuối cùng nàng ta lại có thể ra tay với mình như vậy, thật uổng công nàng đã miêu tả nàng ta tốt đẹp thế kia.

————————-//—//———————

*Tác giả có lời muốn nói: Tạm thời Uyển Uyển sẽ giải quyết chuyện của Lý Lệnh Yến, chờ sau khi Nguyên ca trở về, đến lúc đó ta có cảm giác Nguyên ca sẽ cho tất cả nổ tung.

* Editor: Chương sau hấp dẫn lắm đó nhen, này Lý Lệnh Yến kia hãy đợi đấy!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN