Em Gái Của Lão Công Thật Bá Đạo - Chương 6: Kế hoạch bắt đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Em Gái Của Lão Công Thật Bá Đạo


Chương 6: Kế hoạch bắt đầu


Khi nghe anh nói vậy, sự tự tin của anh thái quá làm cho cô có chút sởn gai ốc. Cô mà lấy cớ gần gủi anh á? Gần gũi làm gì? Cuộc đời cô còn có hàng tá trai đứng xếp hàng chờ tới lượt kia kìa. Cô nói lại lần cuối.

– Bây giờ anh có muốn yêu anh hai tôi hay không??

– Tôi nói rồi, anh hai cô muốn chơi gay thì kiếm những tên khác đi, tôi đây còn phải học hành nữa! Mà nghĩ cũng lạ, bộ cô không kinh tởm anh trai mình sao??_Cậu nghĩ ngợi.

Cô nghe thế thì tán anh phát cho tỉnh hẳn. Cuộc đời cô là hủ vì vậy làm quái gì mà miệt thị những người đồng tính?. Cô còn muốn ủng hộ nhiều nữa cơ. Cô chống nạnh nói năng thô thiển.

– Tôi nói cho anh biết, tôi là hủ nữ!. Tôi thà để cho anh yêu anh tôi còn hơn những con đàn bà khác được rước về nhà tôi rồi lên mặt chảnh chọe!

– Ồ, vậy cứ đối phó đi ha. Tôi đi trước!

– Này, nhà anh ở đâu?_Cô híp mắt cười.

– Nhà tôi ở…đâu đó trên cái chốn Thượng Hải này!…

Câu nói của anh cũng đủ khiến cô phải im bật. Thật sự, cô muốn biết nhà hắn để tiện việc khủng bố tinh thần mạnh. Làm cho anh phải cầu xin ỉ ôi với gã anh trai mình là hãy yêu nhau đi cho mà xem. Cô nói được là làm được, mà dám yêu người con gái khác. Cô sẵn sàng bỏ vài tiếng đồng hồ để tống cổ cô ta rời khỏi cái đất Thượng Hải đầy phồn hoa này.

Anh bỏ đi nhanh chóng, thoát khỏi sự mơ tưởng của cô. Bất quá không cho biết nhà vậy lén lút theo sau anh để theo dõi vậy. Mà lạ thật, không chịu về nhà cứ lượn lờ đi la cà khắp nơi, hết quán ăn rồi tới phòng tập thể dục sau đó lại bay tới công viên ngồi một mình như thằng dở hơi. Cô đi theo sau mà còn muốn chạy lại hối anh về nhà nhanh cho rồi. Cuối cùng, anh cũng chịu về nhà. Tưởng là sẽ đúng theo ý định nhưng không ngờ lại xảy ra vài chuyện nhỏ nhặt. Cô không thèm chú ý tới ai nhìn mình nên vô tình va phải một người. Không phải người đàng hoàng gì mấy, cô va vào tên biến thái đang đi ngang mình. Gã kéo tay cô, nói một cách dâm dục.

– Nè em gái…Em muốn đi cùng với anh không??

Cô không quan tâm giật tay ra, đôi mắt mong đợi ngó đến anh đang đi. Gã kia buộc lòng phải nói lại.

– Nè em gái, em muốn ngủ với anh một đêm không?

– Mày về nhà ngủ với con chó nhà mày ấy. Tao đéo rảnh!_Cô bực bội nói to.

– Yahh, con này, biết điều thì hợp tác chút đi!

Gã định túm tóc cô trước thanh thiên bạch nhật nhưng không thành. Cô lách sang một bên rồi tung cước đá thân vào chỗ hiểm của gã khiến gã la làng lên như con heo bị chọc tiết rồi té xuống đất vì đau đớn. Chưa xong, cô bóp hai cặp má gã lại với nhau rồi quát nhỏ.

– Cuộc đời tao ghét nhất là ai đó cứ nhây với tao trong lúc tao đang bận việc!. Nếu không muốn hai hòn bi của mày mất thì an phận cút đi!

Câu nói của cô là cho gã sợ hãi rồi bỏ chạy. Và tất nhiên, tiếng hét thấu tận tâm can hồi nãy lọt vào tai của anh. Anh đứng đó nhìn cô ” trị ” gã ta mà còn hết hồn, không ngờ cô ta nặng tay tới vậy. Kĩ thuật đá và tốc độ còn nhanh hơn các võ sư. Vì vậy, anh cố gắng chạy nhanh nhất có thể để thoát khỏi cô ta.

Khi Đoàn Y nhìn quanh thì chẳng thấy anh đâu, và không thể kiếm được anh. Rốt cuộc cũng chả tới đâu, cô đành ậm ực cho qua chuyện rồi trở về nhà. Vừa đi cô vừa bực tức trong lòng, nếu không có cái tên biến thái khốn khiếp kia thì cô đã biết nhà anh ở đâu rồi. Đúng là người tính không bằng trời tính mà. Chợt có ý, cô vội rút điện thoại ra rồi gọi cho quản lí của công ty anh trai cô cũng là bạn thân thiết nhất của cô – Sở Hà.

– Sở Hà, em có chuyện này muốn nói với anh…Anh làm ơn giúp em tìm thông tin một người tên là Thạc Nhất Dương được không ạ?.

……………………………………………………….

Khi đã xong, cô hí ha hí hửng tung tăng chạy nhanh về nhà rồi mở máy tính ra xem. Chỉ trong tầm mấy phút, cô đã có đầy đủ các thông tin của Thạc Nhất Dương. Ngồi gác chân lên ghế, cô đọc từng dòng chữ hiện trên máy vi tính.

– Thạc Nhất Dương, ngày sinh 7 tháng 1, 22 tuổi. Nhà ở khu phố XX hẽm Y. Ôi trời, là khu dân cư tập thể sao?. Đường đường là bác sĩ tương lai mà ở nhà nhỏ vậy à? Cô nhìn bức ảnh trong đó là một ngôi nhà nhỏ và cũ kĩ…Để xem, mất ba mẹ từ nhỏ. Nghề nghiệp là bác sĩ. Sở thích là đọc sách và sáng tác âm nhạc!. Học giỏi toàn trường từ cấp 1 tới cấp 3, bây giờ đang học ở trường đại học ngành Y, là một người ít nói và khá thân thiện, cậu ta đã từng bị ám ảnh bởi những thứ liên quan như tiền! Ủa, kì vậy??…Bộ anh ta bị ngu à?…

Sau khi đọc xong, cô còn rối não hơn. Cảm thấy tên này quá đặc sắc mà cũng kì hoặc không kém. Nhưng đối với cô, dù cho có bí ẩn tới đâu. Cô cũng vạch mặt ra hết. Đoàn Y Y cô nói được làm được, cô có một kế hoạch mới trong đầu.

Chờ tới ngày mai, có thể nói ngoài trường học và thư viện ra cô không thích đi đâu. Nhưng có lẽ thư viện là cô đến nhiều nhất. Có thể nói, sinh ra là một người ở vạch đích, tiểu thư danh giá của dòng tộc, sở hữu chỉ số IQ cao hơn người bình thường và lại vô cùng xảo quyệt còn hơn cáo. Xinh đẹp, tài sắc lại vẹn toàn. Cô là một người con gái không cần học nhiều cũng có thể thi qua ngành học viện hàng không. Giờ lên tới đại học, cô còn nghỉ học đều đều nữa kìa. Lắm lí do xin nghỉ học chỉ để được thảnh thơi. Giáo viên cũng chả dám đá động vì biết cô có sức thông minh hơn nhiều sinh viên khác, không cần học làm gì cho mắc công. Điều đó khiến cô trở thành con người ít có bạn bè, mà cũng tốt. Bây giờ lại có thể mai mối cho anh hai và Nhất Dương đến với nhau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN