Em Gái Nhà Tôi Siêu Cấp Ngọt - Chương 14: Ác mộng?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Em Gái Nhà Tôi Siêu Cấp Ngọt


Chương 14: Ác mộng?


Edit: Sơ Thuần

Beta: Sơ Nặc, Sơ Bạch

_______________________________

Một chiếc Maybach màu đen đi ngang qua đưa tới không ít sự chú ý của người xung quanh, vừa thấy biển số xe một chuỗi số sáu, liền biết thân phận chủ xe không tầm thường.

Trong xe ngoại trừ tài xế, còn có một người mặc đồ đoan chính tràn ngập hơi thở cấm dục cùng một thiếu niên trang điểm hip-hop, dáng dấp hai người đều cực kỳ ưu tú.

Chàng trai đang lật xem văn kiện, mà thiếu niên mặc áo quần lố lăng lúc này nhắm hai mắt, miệng bởi vì hơi ngửa ra sau mà khẽ nhếch, đầu xoã tung theo hô hấp hơi hơi nhộn nhạo, tiếng ngáy nho nhỏ vang lên không ngừng bên trong chiếc xe an tĩnh, vừa thấy liền biết ngủ rất say.

Tài xế nhìn kính chiếu hậu rất nhiều lần, nghĩ thầm tứ thiếu gia tối hôm qua sợ là lại thức suốt đêm.

“Tam thiếu gia, trước tiên có cần đưa tứ thiếu gia trở về nghỉ ngơi không.” Tài xế dò hỏi.

Mục Vân Chu buông văn kiện trong tay, liếc liếc mắt nhìn đứa em trai đang ngủ ngon lành.

“Không cần, nó mong ngày này rất lâu, nếu trên đường đem nó đưa trở về, chờ khi nó tỉnh chỉ sợ lại làm ầm ĩ lên.”

Ngẫm lại tính tình của tứ thiếu gia, tài xế cũng không nhiều lời nữa.

Đúng lúc này, thiếu niên vừa rồi còn ngủ ngon lành đột nhiên uốn éo thân thể, thần sắc trên mặt không ngừng biến hoá, lúc thì cực kỳ bi ai, lúc thì hối hận.

Động tĩnh của thiếu niên quá lớn, làm cho Mục Vân Chu ghé mắt nhìn qua.

Gặp ác mộng?

Gia hỏa này cũng sẽ gặp ác mộng?

Thiếu niên hai mắt vẫn luôn nhắm chặt đột nhiên mở to, quay đầu nhìn Mục Vân Chu gần trong gang tấc, hốc mắt đỏ hồng.

“Tam ca.”

Mục Vân Chu nhướng mày.

Tiểu tử này thời kì phản nghịch tới đặc biệt sớm, từ lúc mười tuổi về sau không hề gọi hắn tam ca, ngày thường đối với hắn luôn là gọi cả tên lẫn họ, một chút cũng không biết tôn kính anh cả.

Mục Vân Chu nghĩ phản ứng của em trai là vì ác mộng dẫn đến yếu ớt, thầm nghĩ lại cũng chỉ là một đứa trẻ.

“Tỉnh rồi thì đừng ngủ nữa, lập tức phải đến Viện phúc lợi, em thanh tỉnh chút, đừng dọa đến cô bé nhà người ta.”

Mục Vân Chu nói như là một cỗ máy di động, biểu tình của Mục Vân Phong trong nháy mắt bị dữ tợn thay thế.

“Tam ca, không cần đi Viện phúc lợi, không cần nhận nuôi Hạ Tư Vũ.”

Oán hận dày đặc làm Mục Vân Chu cả kinh.

Gia hỏa tiểu tứ này không tim không phổi, người ngoài chọc tới hắn nhiều nhất chỉ đánh một cái là xong việc, chưa bao giờ sẽ oán hận ai.

Oán hận ác liệt như vậy, cơ hồ ngưng tụ thành thực chất.

“Em làm sao vậy? Ác mộng còn chưa tỉnh? Em mơ thấy cái gì?”

Đôi tay Mục Vân Phong đột nhiên che lại gương mặt dữ tợn, cũng che khuất đôi mắt phát ra áy náy.

“Không phải mơ, tam ca, không phải mơ, không cần nhận nuôi Hạ Tư Vũ.” Nói thế nhưng lại nghẹn ngào.

Mục Vân Chu nhíu mày, “Rốt cuộc làm sao vậy, em quên rồi? Lúc trước chính là em chọn Hạ Tư Vũ.”

Ngay từ đầu, trong nhà tính toán nhận nuôi một đứa con gái, hắn liền bảo Mục Thị phía dưới từ Viện phúc lợi chọn ra vài đứa bé điều kiện không tồi, cũng đem tư liệu của những đứa bé mang về nhà để chọn lựa, cuối cùng người được chọn là chính tiểu tứ chọn ra, bọn họ thấy đứa bé kia lớn lên thanh tú ngoan ngoãn, các phương diện đều không tồi liền đồng ý.

Hôm nay đến Viện phúc lợi chính là đi đón người.

Qua cửa được một chân, như thế nào đột nhiên liền thay đổi?

Mục Vân Phong nặng nề mà xoa nhẹ mặt một phen, “Tam ca, em có việc muốn cùng anh nói, lão Chu, sang bên đường dừng xe!”

Tài xế lão Chu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thấy hai vị thiếu gia gật đầu, liền chậm rãi đem xe sang bên đường dừng lại, sau đó tự giác xuống xe, chạy đến điểm hút thuốc cách đó không xa.

Mục Vân Chu thu lại văn kiện trong tay, làm ra bộ dáng lắng nghe.

“Nói đi.”

Mục Vân Phong cắn răng, miệng khép khép mở mở mấy lần, cũng không thể nói ra một chữ.

Thấy hắn như vậy, Mục Vân Chu càng thêm tò mò.

“Em rốt cuộc muốn nói gì? Nói nhanh trước 10 giờ để tới Viện phúc lợi, đến trễ là không được.”

Ba chữ Viện phúc lợi lại lần nữa xúc động thần kinh Mục Vân Phong, gương mặt vừa mới bình phục lại dữ tợn lên.

“Tam ca, anh có tin trọng sinh không?”

Mục Vân Chu không biết nói gì, “Mơ chưa tỉnh hay là xem tiểu thuyết quá nhiều? Em một bộ dáng trời sắp sập đến nơi lại cùng anh thảo luận chuyện này?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN