Em Gái Nhà Tôi Siêu Cấp Ngọt
Chương 70: Người giám sát nhỏ
Editor: Sơ Ngọc.
Beta-er: Sơ Tư.
******************
Suất diễn của Mục Vân Tu không nhiều lắm, thật sự là không nhiều, nhân vật Chu Lâm Hiên này rất nhanh thôi liền offline rồi.
Trong lúc người nào đó hung hăng mà thể hiện vài lần, lúc này mới có thể xoay chuyển được tâm trí của tiểu gia hỏa.
Có bà quản sự nhỏ giám sát, tính tích cực đóng phim của Mục nhị thiếu cực kỳ được đề cao, thậm chí trong lúc đó còn bị bà quản sự nhỏ nhắc nhở đồng nghiệp với nhau phải biết hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau.
Ảnh đế Mục Vân Tu tay không dính một giọt nước xuân, tính tình của hắn tùy tay chỉ đạo một chút, là có thể để cho người khác có thu hoạch không nhỏ, đặc biệt là những diễn viên nhỏ đó thì lại càng được không ít lợi ích.
Diễn viên phát huy tốt làm đạo diễn cũng hãnh diện, quá trình đóng phim bây giờ đi ngược với quá trình không thuận lợi trước kia, tiến độ khả quan, cứ như vậy tâm tình của đạo diễn cũng tốt lên, đối với Mục Vân Tu bên kia kêu một cái là cười tươi như hoa cúc, so với đối xử thân phận Mục nhị thiếu này còn tốt hơn.
Mục ảnh đế trước kia tuy không đến mức người ghét cẩu chê, nhưng cũng không phải loại tính tình làm cho người ta thích, ở trong vòng vẫn luôn không có nhân duyên nào tốt, may mà hắn là người Mục gia, lại còn là Mục thị nhị thiếu, thân phận bối cảnh cứng, lúc này mới không bị người ngáng chân.
Hiện giờ, mọi người đối với Mục Vân Tu có đánh giá rất tốt, rất đáng đề cao.
Mà người quan trọng góp phần làm cho ấn tượng của mọi người đối với hắn thay đổi, chính là người giám sát nhỏ của chúng ta —— đồng chí Y Y.
Đồng chí Y Y vẫn luôn ở sau lưng “Chỉ đạo”, làm việc tốt chưa bao giờ lưu danh.
Thẳng đến khi suất diễn của Mục Vân Tu kết thúc rồi chuẩn bị muốn rời tổ, một dàn những cô gái trẻ diễn cùng một nam quần chúng tạo thành một nhóm nhỏ tìm được Mục Vân Tu, tới chân thành khom lưng một cái 90 độ với hắn.
“Lần trước đa tạ Mục lão sư chỉ đạo, trước kia là chúng ta hiểu lầm Mục lão sư, Mục lão sư kỳ thật là người tốt!”
Người nào đó từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên thu hoạch được thẻ người tốt ” Cải tà quy chính “, nhưng mà hắn thế nào cũng không vui vẻ nổi.
Hắn thật sự không phải người tốt.
Người tốt không có tiền đồ, những người này đều không biết sao?
Y Y thấy nhị ca ánh mắt trở nên quái dị, sợ hắn lại theo “Thói quen” nói ra câu nói nào đó kinh người, vội vàng thay nhị ca nhận thẻ người tốt, ôm móng vuốt nhỏ ra dáng ra hình mà chắp tay.
“Khách khí khách khí, nhị ca của em thật sự rất tốt, chẳng qua trước kia không ai phát hiện mà thôi, là chị mang mắt thần lại thông tuệ hơn người nhìn ra lòng tốt của anh em!”
Chu Đồ bội phục, đến như vậy rồi cũng không quên khen anh trai mình một chút.
Đối với đứa trẻ bên người nhị thiếu bên này, đẹp đến giống như từ trong truyện tranh bước ra, những người như bọn họ đã sớm để mắt thèm thuồng, đáng tiếc nhị thiếu dính sát lấy vô cùng, bọn họ vẫn luôn không có cơ hội tới gần, ngay cả đáp lời cũng không được.
Hiện tại đứa nhỏ này chủ động cùng bọn họ nói chuyện, hơn nữa bộ dáng nhỏ kia muốn có bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu, điểm mềm mại trong lòng mọi người nháy mắt liền bị sự đáng yêu này oanh tạc, kích động đến mức lập tức đem đối tượng đang được cảm kích vứt sang một bên.
Mỗi người một câu em gái nhỏ, so với khi ở trước mặt người nào đó còn ân cần hơn.
Mục Vân Tu:……
Đây là tới nói lời cảm tạ?
Rõ ràng là tới đoạt em gái!
Hơn nữa số người còn liên tục gia tăng.
Mục Vân Tu vội vàng bế tiểu gia hỏa lên, nhanh chóng rời xa cái nơi nguy hiểm này.
Mọi người vẻ mặt thất vọng, đã từng có một bé gái đáng yêu lại đặc biệt xinh đẹp đứng ở trước mặt bọn họ, đáng tiếc bọn họ còn chưa kịp tới “đoạt đến tay” thì cũng đã hoàn toàn mất đi cơ hội này.
“Không phải chỉ là một đứa bé lớn lên hơi đẹp một chút mà thôi, cần phải đến nỗi đó sao.” Người qua đường cách đó không xa vây xem nói.
“Hơi đẹp một chút thôi sao? Ánh mắt của anh không tốt, hay là thẩm mỹ có vấn đề? Thừa nhận người khác đẹp khó như vậy sao, lại nói, một nam nhân trưởng thành như anh mà lại cùng một đứa trẻ so đo như vậy, được sao?” Một nhân viên công tác của đoàn phim vừa lúc đi ngang qua nghe được lời này, không chút khách khí nào mà nói lại, thầm nghĩ người nào đó ghen tị rồi.
“Hừ, đẹp cũng không thể làm cơm ăn.”
“Ở cái vòng này lớn lên đẹp thật đúng là có thể kiếm cơm ăn, chẳng hạn như người nào đó đã không có thực lực lại không có giá trị nhan sắc, cũng chỉ có thể diễn thi thể.”
Bị nhân viên công tác nói lại, vừa lúc chính là một trong những nhân vật trong nhóm diễn vai thi thể.
Nam nhân tức giận, rồi lại không dám phát hỏa với công tác nhân viên, mắng chửi người lại càng không dám.
Nhưng hắn không phục.
“Còn không phải đầu thai tốt thôi sao.” Có gì đặc biệt hơn người!
“Cho dù thế thì đó cũng là bản lĩnh của người ta.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!