Năm học lớp Mười một kết thúc trong thuận lợi, bữa tiệc liên hoan cuối năm của lớp được tổ chức ở công viên gần trường. Đợi mãi vẫn không thấy bóng hình chờ đợi xuất hiện, Lý Nhược đi đến chổ Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên đang nướng thức ăn trên bếp than gần đó để hỏi thăm.
“Kiến Nhất không đến sao?”
Từ Tuấn Vỹ cười khẩy, bộ dáng ung dung như nắm rõ được chuyện hay: “Không, buổi tối hôm học ngày cuối đã xách vali sang Úc rồi”
“Chẳng phải cậu ấy vừa mới qua một tháng trước sao?” Lý Nhược nghi hoặc hỏi, lần trước Kiến Nhất bỗng nghỉ nửa tháng bay sang Úc không hề thông báo một lời nào.
Từ Tuấn Vỹ nhún vai bất lực không đáp, ánh mắt tập trung ở những xiên thịt đang nướng trước mặt.
Sắc mặt Lý Nhược kém đi vài phần, lo lắng hỏi tiếp: “Vậy còn đợt huấn luyện quân sự tháng sau? Cậu ấy có tham gia không?”
“Có” Từ Tuấn Vỹ đưa xâu thịt vừa mới nướng xong cho Mạc Nhiên Nhiên, tặng kèm theo một cái nháy mắt nghịch ngợm.
Vẫn chưa tận tai nghe Kiến Nhất xác nhận, Lý Nhược không thể an lòng, chuyến huấn luyện lần này là cơ hội để tất cả mọi người có thể cùng nhau lưu lại những kỷ niệm đẹp, nếu thiếu đi Kiến Nhất thì chuyến đi này chẳng còn ý nghĩa.
Cuối tháng 5, Sydney, Úc.
Tiếng chuông cửa reo lên hai tiếng cách nhau vài giây, chỉ mỗi một hành động nhỏ cũng có thể chứng minh người đến có phong thái vô cùng điềm tĩnh.
Người phụ nữ tầm khoảng hơn bốn mươi tuổi đeo tạp dề nhanh chân từ bếp ra mở cửa, nhìn thấy người bên ngoài bà không khỏi bất ngờ: “Kiến Nhất, sao con sang không báo để mẹ ra đón?”
Kiến Nhất mỉm cười đẩy hành lý vào nhà, lễ phép đáp: “Không cần phiền như vậy đâu ạ, Nhi Nhi đâu rồi mẹ?”
Người phụ nữ cười hiểu ý, nhưng trong nụ cười đó lại mang theo sự chua xót không thể diễn tả thành lời: “Lúc nãy mẹ lên nó vẫn còn ngủ, con lên xem thử đi”
“Được ạ” Kiến Nhất kéo hành lý đi lên lầu, từng lối đi hay từng căn phòng trong ngôi nhà này anh đều quen thuộc.
Đến trước căn phòng có cửa gỗ màu trắng, Kiến Nhất không gõ cửa mà nhẹ nhàng đẩy vào, bên trong không có ai, phía bên tay phải máy tính trên bàn học vẫn còn mở. Kiến Nhất bước vào trong, sự chú ý bị những thứ trên màn hình máy tính lôi kéo, những dòng tin nhắn ngọt ngào vẫn còn nguyên vẹn, vẫn có một người trước lúc ngủ và sau khi thức dậy đều chờ đợi tài khoản anh sáng đèn.
“Ông xã?”
Giọng nói mang theo sự ngạc nhiên truyền đến, Kiến Nhất xoay đầu nhìn cô gái vừa từ trong phòng tắm bước ra, trên mặt vẫn còn đẫm nước chưa khô. Nhìn thấy cô gái trước mặt, từ cách nhìn đến nụ cười của Kiến Nhất đều tự động chuyển sang sự dịu dàng không ai sánh được.
Vu Yên Nhi phấn khích chạy ào đến lao vào vòng tay của Kiến Nhất, cả cơ thể đu bám trên người anh như gấu Koala, cô ôm chặt cổ anh cảm nhận hơi ấm từ người thật, không phải Kiến Nhất cô chỉ có thể đối diện qua màn hình.
Hạnh phúc dâng thành cơn xúc động, nước mắt Vu Yên Nhi chảy dài trên gương mặt xanh xao, nghẹn ngào trút bỏ gánh nặng trong đáy lòng: “Ông xã, em nhớ anh lắm”
Bàn tay khẽ vỗ nhẹ trên lưng Vu Yên Nhi như an ủi, khi cô buông Kiến Nhất ra mới nhìn rõ được anh mỉm cười nhìn cô, trong ánh mắt ngập tràn sự ôn nhu khó cưỡng.
Kiến Nhất xoa xoa bên má Vu Yên Nhi, ngón tay cái lướt trên gò má lau đi những giọt lệ còn vương lại, cô gái ngay trước mặt anh đây suýt chút nữa đã bỏ anh đi.
Một tháng trước…
Ngay sau ngày Kiến Nhất vừa thi xong học kỳ II, bố và chị gái anh liên tục gọi điện đến báo mẹ bị ngất nhập viện, nguyên nhân càng khiến anh chấn động vì Vu Yên Nhi cắt cổ tay tự tử. Ngay khi nghe được tin, Kiến Nhất chết đứng một chổ, cảm giác trái tim bị siết chặt đến vỡ vụn, tất cả sự ân hận đều vồ vập đánh vào người anh, chính vì sự vô tâm đã dẫn đến chuyện cả đời anh cũng không ngờ đến.
Cách đó nửa tháng, trong một buổi tối nói chuyện với Vu Yên Nhi qua videocall trên máy tính như thường lệ, tâm trạng của cô lúc bắt đầu đã không ổn, liên tục khóc không ngừng. Hình ảnh của Vu Yên Nhi khi đó khiến cho Kiến Nhất cả đời cũng không dám quên, cô khóc rất nhiều, miệng luôn nhắc đến chuyện muốn ở bên anh.
“Ông xã, em nhớ anh… Em muốn về nước…”
Kiến Nhất nghĩ Vu Yên Nhi làm nũng nên phớt lờ lời đề nghị của cô, ngược lại còn khuyên nhủ: “Nhi Nhi, chẳng phải chúng ta đã nói kết thúc cấp ba anh sẽ sang với em sao? Chỉ còn một năm học nữa, sẽ rất nhanh thôi”
Sau buổi tối hôm ấy, thời gian mà cả hai trực tiếp nói chuyện cũng rất ít, do Vu Yên Nhi chủ động bảo muốn cho anh có nhiều thời gian để ôn thi.
Ngày Kiến Nhất sang Úc sau khi nhận được tin Vu Yên Nhi tự tử, anh nhìn thấy cô gái nhỏ vô tư vui vẻ ngày nào của anh nằm trên giường bệnh, gương mặt trắng bệt, cơ thể gầy gò ốm yếu, trên cổ tay có nhiều vết rạch. Mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đó khi trong bệnh án của Vu Yên Nhi còn xuất hiện thêm bệnh trầm cảm và sử dụng thuốc ngủ quá liều.
Biết được tất cả những gì Vu Yên Nhi đã phải tự mình trải qua, Kiến Nhất không thể khống chế được bản thân mà gục đổ bật khóc. Vu Yên Nhi không nói cho anh biết bố mẹ cô ly thân, cô âm thầm chịu đựng mọi thứ, lặng lẽ muốn bước ra khỏi cuộc đời anh.
Vu Yên Nhi từ nhỏ đã được cưng chiều vô điều kiện, trong nhà từ việc nhỏ nhặt nhất cũng không cần động đến, cô lớn lên trong sự yêu thương và bao dung vô tận, khi phát hiện được gia đình toàn vẹn đã tan vỡ, cô chắc chắn không thể chịu được cú sốc này.
Kể từ thời khắc nghe tin Vu Yên Nhi tự tử, Kiến Nhất đã thề với lòng vĩnh viễn không cho chuyện kinh khủng đó có cơ hội diễn ra một lần nữa. Thế nên lần này quay trở lại Úc, mục đích của Kiến Nhất chỉ có duy nhất là đưa Vu Yên Nhi về nước cùng anh.