Câu chuyện nhỏ số 4:
Năm Kiến Nhất và Vu Yên Nhi hai mươi lăm tuổi, Vu Công Diệm đã bảy tuổi, con trai của Kiến Nhật Nguyệt và Cris Hàm đã ba tuổi.
Hai mươi lăm tuổi, đón con gái đầu lòng xong, những ngày sau đó của Vu Yên Nhi luôn phải sống trong cảnh nước mắt chan cơm, mỗi buổi tối đều phải ngủ một mình, cô biết mình không còn xinh đẹp, không còn đáng yêu như thời thiếu nữ, chính điều đó đã khiến Kiến Nhất dần chán ngán cô.
Có điều gì mà chẳng thay đổi, Vu Yên Nhi vẫn luôn cho rằng tình cảm Kiến Nhất dành cho cô không bao giờ phai nhạt, dù sông cạn đá mòn thì tình yêu vẫn còn đó, nhưng cô đã hoàn toàn sai.
Suốt hai năm chịu đựng sự lạnh nhạt của Kiến Nhất, Vu Yên Nhi không chịu đựng nổi nữa mà bộc phát trong cơn kích động, từng dòng nước mặt đau đớn lăn dài trên gương mặt đáng thương.
“Em thật sự không chịu nổi nữa, ngày xưa anh từng nói sẽ yêu em cả cuộc đời, đến bây giờ mặt em anh cũng chẳng muốn nhìn đến. Em thật sự rất mệt mỏi, em không thể chấp nhận được cuộc sống hôn nhân không còn tình cảm này…”
Kiến Nhất ngồi tựa lưng ở đầu giường, dáng vẻ không hề áy náy hay hối hận, anh đưa mắt nhìn Vu Yên Nhi đứng ở cuối giường nước mắt ngắn dài nhìn anh.
“Baba, đừng nhìn mẹ nữa, nhìn con đi”
Hai bàn tay bé xíu cùng giọng nói ngọt ngào có chút giận dỗi ôm mặt Kiến Nhất kéo nhìn xuống không cho anh tiếp tục nhìn Vu Yên Nhi.
Kiến Nhất nhìn xuống con gái nhỏ hai tuổi ngồi trong lòng anh làm nũng, anh buồn cười nhắc nhở: “Mẹ con khóc rồi”
“Mẹ giả vờ” Cô bé ôm cổ Kiến Nhất, ngã đầu lên ngực anh nhìn về phía Vu Yên Nhi tố giác cô.
“Kiến Tuệ An!”
Kiến Nhất mím nhẹ môi nén cười nhìn Vu Yên Nhi đang tức con gái đến phập phồng ngực kia.
Không còn tỏ ra tội nghiệp, Vu Yên Nhi trừng mắt nhìn Kiến Tuệ An, lên giọng bắt buộc: “Tối nay con về phòng ngủ đi, đừng có giành chồng với mẹ nữa!”
“Không muốn” Nghe đến Kiến Tuệ An càng ôm Kiến Nhất chặt hơn, thút thít mách bố bị mẹ lớn tiếng: “Baba”
Kiến Nhất vừa khổ tâm vừa buồn cười, anh vỗ nhè nhẹ lên lưng Kiến Tuệ An, dịu dàng vỗ về: “Không sao”
Càng nhìn cảnh ôm ấp trước mắt càng khiến Vu Yên Nhi nổi giận, cô hùng hổ đến kéo Kiến Tuệ An ra khỏi người Kiến Nhất, cô bé càng siết chặt anh hơn.
Sau một lúc vùng lên đấu tranh thất bại như mọi khi, Vu Yên Nhi không cam tâm ngồi bệt xuống sàn vùng chân ăn vạ, mếu máo khóc.
Kiến Tuệ An lúc bị Vu Yên Nhi kéo sợ hãi bám lấy Kiến Nhất không buông, lúc thấy mẹ chịu thua liền cười hắc hắc đầy thích thú.
Dù sao con gái vẫn còn nhỏ, Kiến Nhất không đành lòng từ chối khi con đòi anh bế hay đòi ngủ chung, đối với anh điều đó rất bình thường nhưng với Vu Yên Nhi lại là một chuyện rất to lớn.
Trước khi có Kiến Tuệ An, trong lòng Kiến Nhất vị trí độc quyền số một thuộc về Vu Yên Nhi, khi có con gái, vị trí của cô phải chia nửa chấp nhận vị trí đồng hạng.
Vị trí nằm ngủ vẫn như mọi khi, Vu Yên Nhi bị đá ra nằm ngoài rìa, Kiến Tuệ An nằm giữa độc chiếm Kiến Nhất, lúc nào cũng ôm lấy anh không buông. Trước mặt Kiến Tuệ An, Vu Yên Nhi muốn động vào Kiến Nhất cũng không được, động vào cô bé lập tức òa lên khóc khiến anh cũng quay lưng với cô dỗ dành con gái.
Năm đó vì thấy con trai của Kiến Nhật Nguyệt và Vu Công Diệm chơi với nhau rất vui, Vu Yên Nhi liền nghĩ đến nhân cơ hội sinh một đứa con trai để nhập hội, kết quả sinh ra một đứa con gái chiếm mất vị trí quan trọng của cô trong nhà, ngay cả Kiến Nhất cũng bị cướp đi một cách trắng trợn.
Một mình tự ôm lấy mình ngủ, trong lúc thiếp đi Vu Yên Nhi cảm nhận được một cơ thể ấm áp bao lấy, cô mơ màng bỗng giật mình tỉnh giấc, Kiến Nhất nhân lúc con gái đã ngủ say liền đổi chổ vào nằm giữa ôm lấy cô.
Vu Yên Nhi mỉm cười mãn nguyện vòng tay ôm lấy eo anh, áp mặt vào cổ anh cười phấn khích trong im lặng.
Anh khẽ xoa đầu cô an ủi, anh biết từ lúc Kiến Tuệ An lớn lên một chút cô đã luôn phải chịu tủi thân khi con gái luôn bám lấy anh, thời gian và không gian của anh bị con gái chiếm không còn dành cho cô nhiều như trước, nhưng cả hai đối với anh đều rất quan trọng, đợi con gái lớn thêm anh sẽ nghiêm khắc dạy con độc lập.
Dưới ánh đèn dịu dàng mang hơi ấm tràn ngập yêu thương, Kiến Nhất hôn lên đỉnh đầu Vu Yên Nhi, thỏ thẻ với âm lượng nhỏ: “Con gái sau này cũng sẽ gả đi, chỉ có em là sẽ đi cùng anh trọn đời”
Nghe Kiến Nhất nói, Vu Yên Nhi không ngăn được khóe môi cong lên cao. Theo thời gian, mọi thứ điều sẽ thay đổi, nhưng tình cảm của anh dành cho cô và cùng nhau đi đến già là điều không bao giờ thay đổi.
Sáng sớm hôm sau đang say giấc, Vu Yên Nhi nghe thấy tiếng khóc của Kiến Tuệ An, cô vội bừng tỉnh mở mắt kiểm tra xem có chuyện xảy ra. Trước mắt cô, Kiến Nhất ôm con gái dỗ dành, nguyên nhân khiến Kiến Tuệ An khóc bởi vì lúc thức giấc, cô bé phát hiện mình bị nằm một góc, bố lại ôm mẹ khiến tâm hồn bé bỏng bị tổn thương.
Kiến Tuệ An khóc, Kiến Nhất lại dùng những lời ngọt ngào dỗ dành, Vu Yên Nhi cười lạnh kéo chăn qua đầu tiếp tục ngủ, cảnh thân mật này nhìn từ ngày này qua tháng nọ vẫn không chấp nhận được.