Buổi sáng hôm sau Vu Yên Nhi nửa tỉnh nửa mơ đi xuống lầu, ngay ở phòng khách đã bắt gặp một chàng trai tầm ngoài hai mươi, vóc dáng cao ráo, dáng người vừa vặn với mái tóc màu nâu sáng, gương mặt mang nét đẹp lai giữa châu Âu và châu Á.
Chàng trai bất chợt xoay đầu nhìn thẳng vào Vu Yên Nhi mỉm cười lịch sự, khẽ gật đầu chào hỏi. Phong thái chàng trai đó nhã nhặn thanh tao, mang cảm giác rất giống Kiến Nhất.
Vu Yên Nhi nhìn chàng trai chằm chằm suy xét, mẹ Kiến cùng Kiến Nhật Nguyệt và Thanh Mai đang vui vẻ ra mặt, có thể anh ta là người được mai mối cho Kiến Nhật Nguyệt cũng không chừng.
“Nhìn gì đó?”
Vu Yên Nhi đang đứng thẫn thờ trên bậc thang thứ hai gần cuối của cầu thang, Kiến Nhất đột ngột xuất hiện trước mặt Vu Yên Nhi, cô mỉm cười ngọt ngào quay lại bộ dạng ngái ngủ nhào đến ôm cổ anh.
Tay Kiến Nhất vòng qua ôm thắt lưng Vu Yên Nhi nhấc cô xuống đất. Không rõ vô tình hay cố ý, ngón tay anh sờ sờ vào eo Vu Yên Nhi khiến cô bị nhột mà vặn vẹo người vừa cười vừa khóc đòi anh buông ra.
Nghe tiếng cười nói, những cặp mắt ngồi ở phòng khách nhìn qua Kiến Nhất và Vu Yên Nhi đang đùa giỡn ở phía chân cầu thang. Kiến Nhật Nguyệt bĩu môi, biểu cảm như thừa đoán được Kiến Nhất và Vu Yên Nhi sẽ không kéo dài tình trạng giận hờn cãi nhau lâu.
Ăn sáng xong, khi Vu Yên Nhi và Kiến Nhất trở lại phòng khách, chàng trai kia vẫn còn ở đó.
Mẹ Kiến kéo Vu Yên Nhi ngồi với bà, Kiến Nhật Nguyệt giới thiệu chàng trai kia với Vu Yên Nhi: “Đây là Jork, từng là bạn đại học của bọn chị, cũng là bạn trai của Thanh Mai”
“Ồ” Vu Yên Nhi gật gù, bạn trai của Thanh Mai để cô ta về đây, mối quan hệ của bọn họ không đơn giản là bạn trai, bạn gái. Có ai thật sự yêu nhau, cách xa bạn trai nửa vòng trái đất lại không hề tỏ ra nhớ nhung, ngược lại còn tìm cách tiếp cận người con trai khác. Còn bạn trai Thanh Mai, vẻ ngoài có vẻ chững chạc nghiêm túc, ánh mắt nhìn Vu Yên Nhi lại mang sự đùa cợt thiếu đứng đắn.
“Jork, anh nhớ giữ bạn gái thật kỹ nhé, trông hai người “xứng đôi” lắm đấy” Vu Yên Nhi mỉa mai, trên môi giữ nụ cười thân thiện đầy châm biếm.
Jork bật cười, đưa tay che miệng, cử chỉ chuẩn mực: “Cô bé này thật đáng yêu”
“Hy vọng anh sẽ không hối hận vì câu nói ngày hôm nay” Kiến Nhất ngồi ở ghế, vắt chéo chân bình thản nhắc khéo.
Trên mặt Vu Yên Nhi có vết bầm mờ mờ, mẹ Kiến sờ lên, lo lắng hỏi: “Nhi Nhi, mặt con sao vậy?”
Vu Yên Nhi giật mình, chạm lên gò má, bày ra bộ mặt mếu máo đáng thương: “Kiến Nhất đánh con”
Mẹ Kiến cười hiểu ý đùa của Vu Yên Nhi nhưng Kiến Nhật Nguyệt lại bức xúc lên tiếng nói thêm vào: “Đánh thêm chục cái cũng không đủ”
Vu Yên Nhi bày ra vẻ mặt chê bai Kiến Nhật Nguyệt, hất mặt khiêu khích.
Sau khi nói đủ thứ chuyện về Kiến Nhật Nguyệt, Thanh Mai và Jork ở Mỹ, Kiến Nhật Nguyệt liền đề nghị anh ta ở lại nhà chơi vài ngày. Mẹ Kiến cũng ủng hộ ý Kiến Nhật Nguyệt, có Jork ở lại, Thanh Mai sẽ bớt đến gần Kiến Nhất, nghĩ rồi bà vui vẻ lên tiếng: “Phải đó, ở lại chơi đi, nhà càng đông càng vui mà”
Không đợi Jork lên tiếng, Thanh Mai đã vội lên tiếng từ chối: “Không đâu dì, con đã phiền gia đình, bây giờ thêm Jork, con cảm thấy ngại lắm, cứ để anh ấy ra khách sạn ở được rồi”
“Yên tâm, nhà dì rất thoáng, không để ý đâu” Mẹ Kiến hất tay, cười ẩn ý.
“Vậy làm phiền dì rồi” Jork tươi cười gật đầu, không cho Thanh Mai có cơ hội đẩy anh ta ra khỏi nhà.
Khóe môi Vu Yên Nhi cong nhẹ, muốn lấy Jork ra đánh lạc hướng để tiếp cận Kiến Nhất, với người khác còn có khả năng, với Vu Yên Nhi thì vô ích.
Buổi trưa trong phòng, Hải Lý gọi đến, Vu Yên Nhi nhanh chóng bắt máy, hôm qua không đi học chắc chắn đã bỏ lỡ nhiều chuyện hay.
“*Yên Nhi, cậu ổn không*?”
“Yên tâm, vẫn còn tốt chán” Vu Yên Nhi ngã người lên giữa giường to êm ái, trúng vết thương sau lưng liền bị nhói lên, vội nằm nghiêng qua một bên.
“*Mình gọi báo cậu biết chuyện tụi Dư An Ny, cậu muốn nghe tin vui hay tin buồn trước*?”
Vu Yên Nhi ngẫm nghĩ cân nhắc: “Tin vui”
“*Hôm ở gara, Triết Dương có lắp máy quay, bọn họ bị kết tội tấn công gây thương tích, phía bọn mình được công nhận chỉ là tự vệ, không bị trách tội*”
“Cậu với Triết Dương đúng là rắc rối, vậy còn chuyện buồn?”
“*Bọn họ khai ra, có cả Lý Nhược nhưng không có bằng chứng. Lý Nhược nói bị ép, trong mắt thầy cô cậu ta học giỏi ngoan ngoãn nên thầy cô tin lời cậu ta. Dư An Ny với tên lớp bên nghe xong tức điên mắng nhiếc Lý Nhược, cậu đoán được sau đó không? Lý Nhược khóc lóc đến ngất xỉu, thoát tội một cách ngon ơ*”
Vu Yên Nhi cười lạnh, ánh mắt lóe lên tia đắc ý: “Không vội, sớm muộn gì cây kim trong bọc cũng lòi ra, chúng ta… từ từ mà thưởng thức”
Buổi tối ngồi dưới bàn ăn, chân Vu Yên Nhi bị chân ai đó chạm vào, cô ngước mắt nhìn, khóe môi Jork đang cong lên. Chân Jork vừa vuốt chân Vu Yên Nhi từ dưới lên, cô lập tức đá vào chân anh ta.
Bị đá bất ngờ Jork theo tự nhiên co chân nào ngờ đập đầu gối vào thành bàn khiến anh ta càng đau hơn. Anh ta nhìn qua Vu Yên Nhi, khẩu hình miệng của cô rất rõ ràng hai từ “F**k You”. Ngay khi tận mắt nhìn thấy, Jork có chút bất ngờ, lần đầu tiên có một cô gái không những không đáp lại sự tán tỉnh của anh ta mà còn chửi thẳng mặt không hề kiêng dè.