Sự xuất hiện của Cris Hàm như thổi một làn gió mới, nữ sinh trong trường học hành chăm chỉ một cách tích cực, nhưng tỷ lệ trang điểm khi đi học cũng tăng lên không kém. Trong vòng một tháng thử nghiệm, thành tích tập thể của trường nâng lên đáng kể, Cris Hàm trở thành người hùng trong mắt hiệu trưởng.
Cũng chỉ mới qua một tháng, Kiến Nhật Nguyệt mỗi ngày được đưa đón bằng siêu xe, nhận túi xách hàng hiệu, quần áo, trang sức và mỹ phẩm đều được tặng từ những hãng nổi tiếng trên thế giới. Chưa kể đến bố mẹ Kiến đồng thời nhận được quà quý giá, nhờ vậy điểm cộng của Cris Hàm tăng chóng mặt.
Cuối tuần ở nhà, không khí náo nhiệt khi tất cả cùng tụ họp lại trò chuyện, Vu Yên Nhi thấy Kiến Nhật Nguyệt nâng niu chiếc túi xách mới trên tay, cô hiếu kỳ hỏi: “Chị, thích lắm sao?”
“Đương nhiên là thích, là hàng hiệu đấy, không phải hàng chợ vài trăm ngàn đâu”
Vu Yên Nhi bĩu môi không hứng thú, trong đầu bỗng lóe lên ý nghĩ liền quay qua Kiến Nhất mè nheo: “Ông xã, em cũng muốn có hàng hiệu”
Lần đầu nghe đến Vu Yên Nhi đòi mua hàng hiệu, Kiến Nhất mỉm cười dịu dàng, ánh mắt chứa đầy sự cưng chiều nhìn cô: “Em muốn mua gì?”
“Em muốn mua đùi gà của Mc Donald” Vu Yên Nhi rành mạch đáp.
Nụ cười trên môi Kiến Nhất tắt đi, hoài nghi hỏi xác nhận lần nữa: “Đùi gà Mc Donald?”
Vu Yên Nhi gật đầu mạnh khẳng định, chắc chắn mình không nói nhầm, thấy vẻ mặt khó tin của Kiến Nhất, cô có chút mơ hồ: “Chẳng phải có nhãn hiệu nổi tiếng đều là hàng hiệu sao? Em muốn Mc Donald”
Kiến Nhật Nguyệt nghe xong thở dài một hơi, bày ra dáng vẻ thương thay cho Kiến Nhất: “Nhất, cô vợ tương lai đều do em tự chọn đấy nhé, sau này đừng có than thở”
Vu Yên Nhi hất mặt nhìn Kiến Nhật Nguyệt bằng vẻ mặt thách thức, xoay qua Kiến Nhất liền tỏ ra đáng thương ngã đầu vào cánh tay anh: “Ông xã, chị ức hiếp em”
Với Kiến Nhật Nguyệt đã quen với cảnh Vu Yên Nhi thường xuyên làm nũng với Kiến Nhất nhưng Cris Hàm là lần đầu, nếu không có cơ duyên trở thành người một nhà trong tương lai, anh vĩnh viễn không biết được cô học trò nổi loạn đến con trai còn sợ lúc ở Úc và ở ngay trước mặt anh lúc này là một.
Trong lúc mọi người đang cười nói vui vẻ, Thanh Mai lại ngồi im lặng một góc, âm thầm quan sát Cris Hàm, trong đầu không ngừng nảy sinh tính toán. So với Kiến Nhất, Cris Hàm xuất thân không hề thua kém, thậm chí có thể xem là hoàn toàn nhỉnh hơn bởi số quà đắc tiền tặng cho Kiến Nhật Nguyệt đã chạm mức tám chín con số không.
Xét tất cả mọi phương diện, Cris Hàm không thua kém Kiến Nhất, thậm chí còn hơn ở chổ anh đã có công việc ổn định, lối sống ở phương Tây chắc chắn sẽ thoáng hơn, nếu muốn quyến rũ anh thì khả năng thành công cũng cao hơn rất nhiều.
Vừa thoát khỏi suy nghĩ, Thanh Mai đã bị Vu Yên Nhi bắt gặp, nụ cười ẩn ý của cô khiến cô ta bất an khôn nguôi, chỉ sợ là kế hoạch chưa kịp thực hiện đã bị phá hỏng bởi một đứa nữ sinh mười bảy tuổi hết lần này đến lần khác.
Vu Yên Nhi có thể đọc được suy nghĩ của Thanh Mai thông qua trạng thái trên gương mặt, không phải vì hiểu mà vì cùng một loại người có dã tâm, cô đều có thể biết được những kẻ ấy muốn gì. Trước đây Vu Yên Nhi bảo vệ hạnh phúc của bản thân, lần này sẽ là bảo vệ hạnh phúc của Kiến Nhật Nguyệt, Thanh Mai chỉ là người dưng, không có tư cách phá hoại gia đình và người thân của cô.
Buổi chiều Kiến Nhật Nguyệt dọn dẹp phòng lôi ra dưới giường một thùng nhỏ đựng rất nhiều thư đã mở, nhìn sơ qua những bao thư màu sắc này cũng dễ dàng đoán được là thư tình, và chắc chắn đống thư này gửi cho Kiến Nhất bị Vu Yên Nhi lén mang về phòng đọc.
Kiến Nhật Nguyệt mang thùng thư tìm Vu Yên Nhi để hỏi xem định làm thế nào với chúng, vừa ra khỏi phòng đã chạm mặt Kiến Nhất từ phòng ngay đối diện bước ra.
Kiến Nhất nhìn thùng thư trên tay Kiến Nhật Nguyệt dễ dàng nhận ra là số thư anh đã nhờ mẹ xử lý giúp, Kiến Nhật Nguyệt mang từ trong phòng ra chứng tỏ Vu Yên Nhi đã mang lên trước đó.
Thấy sắc mặt Kiến Nhất không ổn, Kiến Nhật Nguyệt lưỡng lự lên tiếng hỏi: “Cái này…?”
“Đưa em” Kiến Nhất cầm lấy thùng thư trong tay Kiến Nhật Nguyệt, buổi tối hôm đó cùng nhau tụ tập ở quán kem, đáng lẽ anh phải nhận ra Vu Yên Nhi đã đọc thư người khác gửi cho anh, quả nhiên chuyện gì liên quan đến cô anh đều không thể tỉnh táo suy nghĩ.
Ngay khi Kiến Nhất xuống nhà liền bắt gặp Lý Nhược theo sau mẹ anh từ ngoài vào, cô ta mỉm cười ngọt ngào nhưng lập tức hiện lên biểu cảm rối ren khi nhìn thấy thùng thư tình chất đống trên tay anh.
“Dậy rồi sao, bạn tìm con đây” Mẹ Kiến tươi cười đi ngang qua, thấy thùng thư bà đưa cho Vu Yên Nhi nằm trong tay Kiến Nhất chợt có chút bất an.
Kiến Nhất đưa thùng thư cho mẹ, chậm rãi cất tiếng nhờ vả: “Mang bỏ thùng rác giúp con”
“Ờ, được, mẹ làm ngay” Mẹ Kiến nhanh chóng cầm lấy thùng thư quay ngược đi ra ngoài vứt.
Lý Nhược thẫn thờ bất động một chổ, trong số những lá thư ấy chắc chắn có thư của cô ta, ruột thư đã mở nằm chất chồng mặt trên, nếu Kiến Nhất đã xem lại trước mặt cô ta bảo mẹ anh mang đem bỏ, điều đó đồng nghĩa với việc anh không chấp nhận tình cảm của cô ta dù chỉ là hơn mức tình bạn một chút.
“Cậu đến đây có chuyện gì sao?” Kiến Nhất lãnh đạm mở lời trước.
“À… mình… mình vừa tìm được quyển sách hay lắm nên mang sang cho cậu” Lý Nhược vừa nói vừa lấy trong túi xách ra một quyển sách đưa cho Kiến Nhất.
Một cái liếc mắt qua bìa sách cũng chẳng có, Kiến Nhất thẳng thừng từ chối ý tốt của Lý Nhược, giọng điệu vô cùng khách sáo: “Cảm ơn cậu, quyển sách này tôi đã đọc qua, phiền cậu đến đây rồi, từ giờ đừng làm thế này nữa, tôi thật sự rất ngại”
Đôi tay cầm quyển sách của Lý Nhược ngại ngùng rút lại từ từ, nụ cười trên mặt hết sức gượng gạo: “Không còn gì nữa, mình về trước đây”
“Cảm ơn cậu, về cẩn thận” Kiến Nhất lạnh nhạt nói, không có ý muốn tiễn Lý Nhược ra cửa, thay vào đó là để mẹ anh tiễn.