Vu Yên Nhi một mình chậm rãi bước đến chổ đám người kia, trong lòng cực kỳ hưng phấn, không nhịn được mà lên tiếng cảm thán: “Dư An Ny, cảm ơn cậu nhé, tôi đợi ngày này lâu lắm rồi, nhờ cậu tôi mới có thể biết được con người thật sau lớp mong manh yếu đuối đó của Lý Nhược. Đáng tiếc không có Kiến Nhất ở đây để tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy chuyện thú vị này”
Nghe đến sắc mặt Lý Nhược dần biến sắc, Dư An Ny đẩy tay cô ta ra khỏi cổ áo mình đi về đứng chung hướng với hai tên nam sinh kia.
Không khí dần nóng lên, Vu Yên Nhi và Lý Nhược trực tiếp đối đầu nhau bằng con người thật, từng ánh mắt đến nét mặt đều không ai nhường ai.
Vu Yên Nhi khẽ mỉm cười, tâm tình vô cùng thoải mái lên tiếng: “Cậu thích chồng chưa cưới của tôi đến mức chấp nhận trở thành người sống hai mặt sao? Đáng tiếc là trong lòng Kiến Nhất ngoài tôi ra, anh ấy chưa từng cho người khác cơ hội bước vào. Xin lỗi nhé Lý Nhược, tôi không thể nhường Kiến Nhất cho cậu, nhưng cho dù tôi có nhường cậu cũng chẳng có tư cách để có được anh ấy”
Lý Nhược cười lạnh, biểu cảm hiện lên sự cay nghiệt, cô ta biết ngày này rồi cũng sẽ tới, nhưng không ngờ lại xảy ra ở tình cảnh chẳng mấy hay ho này. Dù thua Vu Yên Nhi trong việc có được Kiến Nhất, Lý Nhược vẫn luôn tự hào về những gì cô ta đang có.
“Vu Yên Nhi, tôi nói cho cậu biết, trước khi cậu xuất hiện thì trong mắt tất cả mọi người tôi và Kiến Nhất là một cặp, vô cùng xứng đôi, không giống như cậu, chỉ nhờ vào một chút may mắn gặp cậu ấy trước. Ngoại hình cậu không bằng tôi, học vấn cậu không bằng tôi, suốt sáu năm cậu không ở đây người bên cạnh Kiến Nhất là tôi, về lý tôi thua cậu nhưng về thực tế tôi thắng cậu”
Trước những lời nói khích của Lý Nhược, Vu Yên Nhi vẫn vô cùng thản nhiên chẳng chút dao động, không vội phản bác để cô ta nói ra hết tất cả.
Thái độ nhởn nhơ của Vu Yên Nhi khiến Lý Nhược càng khó chịu, bao nhiêu bực tức bấy lâu đều trút ra hết thảy.
“Cậu đừng vội tự tin như vậy, cậu có bao giờ hỏi Kiến Nhất, liệu trong lòng cậu ấy chưa từng nghĩ đến tôi hay không? Cậu luôn cho rằng mình độc chiếm được trái tim Kiến Nhất, vậy cậu có bao giờ hỏi cậu ấy liệu cậu ấy ở bên cậu đến tận giờ phút này là vì tình cảm thật sự, hay chỉ đơn giản là cảm thấy có lỗi khi đã để cậu chờ suốt sáu năm?”
Càng nói Lý Nhược càng hứng khởi, nụ cười trên môi trở nên đắc ý: “Vu Yên Nhi, cậu chỉ là một kẻ ngốc, để tôi nói cho cậu biết, Kiến Nhất suốt sáu năm không đón cậu trở về với cậu ấy vì khoảng thời gian đó có tôi bên cạnh. Sáu năm, không có cậu, cậu ấy vẫn rất vui vẻ, cậu trở về đây cũng giống như một phiền phức cản trở cậu ấy”
“Ồ, vậy sao?” Vu Yên Nhi vờ ngạc nhiên, gật gù tâm đắc: “Xem ra cậu hiểu chồng chưa cưới của tôi hơn tôi đấy nhỉ. Vậy nhân đây, tôi sẽ cho cậu biết những bí mật nhất định thỏa lấp sự tò mò của cậu”
Không gian bất chợt chìm trong im lặng, những con người có mặt đều tập trung nhìn về Vu Yên Nhi chờ đợi lắng nghe.
Vu Yên Nhi nhếch môi cười, thong thả tiếp lời, chậm rãi kể từng điều một: “Tất cả thư tình của cậu gửi cho Kiến Nhất đều bị vứt một xó trong nhà kho, chính tôi là người đã mở ra. Trong danh bạ điện thoại của anh ấy, cậu là Lý Nhược, còn tôi là Amore Mio, ngay cả hình nền điện thoại cũng là hình tôi”
* Amore Mio: Tình yêu của anh.
Mỗi giây trôi qua đối với Lý Nhược vô cùng nặng nề, đối với Vu Yên Nhi lại là sự vui sướng, cô tặng cô ta một nụ cười thân thiện, ra đòn phủ đầu hạ gục: “Nụ hôn đầu của chúng tôi năm mười một tuổi, mỗi tối chúng tôi ngủ cùng một giường, cơ thể đối phương đều thấy rõ, tôi không cần nói Kiến Nhất cũng biết tôi nghĩ gì, cậu nói chúng tôi là thế nào?”
Sắc mặt Lý Nhược càng lúc tăm tối, Vu Yên Nhi cười lạnh đắc ý, lắc đầu tỏ ra thương xót: “Cậu ở bên Kiến Nhất sáu năm trong khi tôi không ở bên anh ấy, nhưng mỗi buổi tối chúng tôi vẫn nói chuyện qua videocall rất lâu. Cậu nói không có tôi Kiến Nhất vẫn vui vẻ, nhưng sự vui vẻ đó không hề liên quan đến cậu. Cậu cho rằng tình cảm Kiến Nhất dành cho tôi vì cảm thấy có lỗi, nhưng người anh ấy thương và muốn lấy làm vợ chỉ có một mình tôi”
Không còn lời chối cãi, Lý Nhược tức đến run người, hai mắt trừng trừng kiềm nén giận dữ cùng nước mắt đang dâng lên. Dư An Ny đứng bên ngoài nghe từ đầu đến cuối, lên tiếng tán thành: “Không sai, suốt sáu năm cũng chẳng lay chuyển được trái tim Kiến Nhất, chứng tỏ trong lòng cậu ta chưa từng tồn tại cái tên Lý Nhược”
Thay vì nhấn chìm Lý Nhược trong tuyệt vọng khiến cô ta trở nên kích động, Vu Yên Nhi lại nhẹ nhàng tỏ ra thương cảm: “Tôi biết cậu rất thích Kiến Nhất, cậu luôn phấn đấu để được anh ấy chú ý đến. Cậu học giỏi, xinh đẹp, dịu dàng, đáng tiếc đối với Kiến Nhất những điều ấy chẳng có ý nghĩa gì cả. Cậu cứng đầu theo đuổi một người có vợ chưa cưới để làm gì? Chẳng ai thương hại cậu, cũng chẳng ai hiểu cho cậu. Cậu cho rằng mình giỏi, cho rằng bản thân có thể làm lung lay trái tim Kiến Nhất, nhưng đó do cậu ảo tưởng”
Vu Yên Nhi khẽ thở dài mang theo tâm sự, ngẩng nhìn bầu trời đã tối từ khi nào rồi nhìn lại Lý Nhược, thật lòng đưa ra lời khuyên nhủ: “Cậu thích Kiến Nhất không sai, nhưng cậu sai khi biết anh ấy là hoa đã có chủ vẫn cố chấp không buông tay. Nếu tôi là cậu, tôi cũng sẽ không nỡ, thích một người suốt sáu năm không được đáp lại, cảm giác chắc chắn vô cùng tệ hại. Cậu có muốn biết vì sao đến cuối cùng Kiến Nhất vẫn chọn ở bên tôi không?”
Biểu cảm Lý Nhược lộ rõ sự hoang mang, tập trung lắng nghe Vu Yên Nhi nói.
“Ngay từ đầu, trong mắt mọi người Kiến Nhất là hoàng tử, cậu là nàng công chúa tội nghiệp, còn tôi là phù thủy ác độc. Nhưng hoàng tử không nhất thiết phải yêu công chúa, phù thủy không nhất thiết phải chịu cô độc cả đời. Nàng công chúa như cậu cố gắng được ở bên hoàng tử, còn hoàng tử sẵn sàng từ bỏ sự cao quý của mình để ở bên một phù thủy như tôi. Tại sao? Bởi vì thứ cậu muốn chính là sự ngưỡng mộ của mọi người nếu được ở bên Kiến Nhất, còn tôi chỉ cần duy nhất tình yêu của anh ấy”