Sau khi nghe sinh hoạt nhanh dưới sân, nam nữ chia ra về khu ở riêng. Các lớp có chỉ huy đến giới thiệu nơi ở, hướng dẫn những việc bắt buộc phải thực hiện và thông báo những điều cần lưu ý.
Đối mặc với việc gấp chăn kiểu quân đội, Vu Yên Nhi ngơ ngác cử chỉ vụng về, ở nhà không phải bố mẹ thì cũng là Kiến Nhất gấp chăn cho cô. Bù lại, trong từ điển của Vu Yên Nhi không có hai chữ thất bại, sau vài lần tự mở ra gấp lại cô có thể đạt được tiêu chuẩn đối với người mới.
Cất đồ xong tập trung ở nhà ăn, nhìn mâm cơm đơn giản Vu Yên Nhi lại nhớ đến Hamburger. Đang buồn vì không muốn ăn, bắt gặp ngay ánh mắt Kiến Nhất quan sát ngồi đối diện, cô lập tức thu lại dáng vẻ chán nản cầm muỗng lên múc cơm bỏ vào miệng.
Ăn no về phòng đánh một giấc, chuẩn bị tinh thần chiều tập trung sinh hoạt quan trọng.
Trời mát ngồi dưới sân, mỗi người được phát hai bộ đồng phục quân đội màu xanh rêu rằn ri cùng mũ. Tổng chỉ huy đưa ra giờ giấc, tuy không khắt khe bằng quân đội thật sự nhưng vẫn phải dậy lúc sáu giờ sáng, đi muộn sẽ bị phạt chạy quanh sân.
Tưởng tượng buổi sáng phải chạy hết cái sân rộng như biển thì tốt hơn nên bỏ giấc ngủ nướng ngon lành. Thông báo xong được giải tán, hoạt động tự do trước ngày “đưa lên pháp trường hành xử”.
Nghĩ đến mỗi buổi sáng phải dậy sớm, tự gấp chăn, tự giặt quần áo, tự lấy cơm, Vu Yên Nhi ngẩng mặt lên trời khóc không ra nước mắt.
Bốn người Kiến Nhất, Vu Yên Nhi, Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên đến một chổ vắng dưới bóng cây to ngồi xuống, Vu Yên Nhi trước mặt Kiến Nhất không dám than thở, Từ Tuấn Vỹ thì lại vô tư than trời.
“Nếu có gì không làm được thì nói với anh” Kiến Nhất nhìn Vu Yên Nhi dịu dàng, trong lời nói không giấu được sự lo lắng, chỉ có thể nói lời khích lệ.
“Kiến Nhất, mày tính chiều tới hư luôn hay sao, hở chút liền giành làm” Từ Tuấn Vỹ bất bình lên tiếng.
Vu Yên Nhi đắc ý nhìn Từ Tuấn Vỹ, cố ý châm chọc: “Có người muốn không được”
“Cậu” Từ Tuấn Vỹ trừng mắt với Vu Yên Nhi, cô cũng trừng lại anh.
Đấu mắt với Từ Tuấn Vỹ cho đã, Vu Yên Nhi lại buồn bã, ngày tháng sắp tới đây có khác gì địa ngục với cô, đang định chồm đến ôm Kiến Nhất tìm kiếm sự an ủi thì Lý Nhược đến, cô phải tiếp tục diễn kịch cho trọn vờ không thân với anh.
Lý Nhược ngồi xuống cạnh Kiến Nhất, tự nhiên như rất quen thuộc, cô ta không nhanh không chậm lên tiếng: “Mình vừa nghe chỉ huy chính lớp mình khó tính lắm”
“Vậy thì chơi tới thôi” Từ Tuấn Vỹ chống tay trên mặt đất phía sau lưng, vẻ mặt bất cần thách thức sự đời.
“Đừng có liên lụy bọn mình” Mạc Nhiên Nhiên lên tiếng cảnh báo trước.
Vu Yên Nhi không nói vào, quan sát Lý Nhược đang dùng ánh mắt si mê nhìn Kiến Nhất, anh lại đang trầm tư suy nghĩ gì đó.
Một ngày nào đó, Lý Nhược biết Vu Yên Nhi là vợ chưa cưới của Kiến Nhất, ánh mắt cô ta chẳng còn như thế, đổi lại chính là tuyệt vọng. Vu Yên Nhi không vội, trò vui vẫn còn ở phía sau, chậm rãi mà thưởng thức.
Buổi tối, nữ sinh trong lớp vây quanh Vu Yên Nhi vì nhìn thấy cô ngã trong lòng Kiến Nhất đến tận hai lần. Vài nữ sinh có vẻ không ủng hộ, còn ra sức khuyên cô từ bỏ vì Kiến Nhất đã có vợ chưa cưới nhiều năm.
Từ lúc Vu Yên Nhi xuất hiện, không một ai nghi ngờ về thân phận thực sự của cô, ngay cả khi cô thân thiết bất bình thường với Kiến Nhất, ai cũng nghĩ cô là người muốn chen vào Kiến Nhất và vợ chưa cưới của anh. Vu Yên Nhi muốn biết, rốt cuộc bọn họ hiểu bao nhiêu về Kiến Nhất, lên tiếng hỏi: “Các cậu có biết vợ chưa cưới của Kiến Nhất là ai không?”
Một bạn nữ ngồi trên giường bên cạnh tên Hải Lý xua tay: “Không biết, ngay cả tên cũng không biết, chuyện Kiến Nhất có vợ chưa cưới là do Từ Tuấn Vỹ nói, cũng có thể Kiến Nhất lấy một cô vợ ảo để tụi con gái khỏi làm phiền”
Máu tò mò dâng cao trong người Vu Yên Nhi, cô tiếp tục hỏi: “Vậy các cậu có thông tin gì về cô gái đó không?”
“Mình nghe Từ Tuấn Vỹ nói cô gái đó sống ở Úc, tính tình không tốt lắm, Kiến Nhất bị bố mẹ ép mới chịu hẹn hò” Một bạn nữ khác nói thêm vào, trông như rất hiểu chuyện.
Từ Tuấn Vỹ nhiều chuyện thì thôi đi, còn dám đặt điều tạo thị phi, Vu Yên Nhi thề với lòng chỉ cần nhìn thấy Từ Tuấn Vỹ, cô nhất định đánh anh đến mức chỉ có thể lết về phòng.
“Chuyện vợ Kiến Nhất mờ ảo lắm, vả lại Kiến Nhất cũng chẳng bao giờ nhắc đến chuyện tình cảm. Lúc mới nổ ra tin Kiến Nhất có vợ chưa cưới, đứa nào cũng lên mạng xã hội của Kiến Nhất điều tra, nhưng không thấy màn tương tác nào” Giọng Hải Lý như đang kể một câu chuyện kinh dị, ngay cả nét mặt cũng rất nguy hiểm.
“Yên Nhi, nếu cậu thích Kiến Nhất thì nên bỏ cuộc đi, hoa khôi xuất sắc của trường còn chẳng lọt vào mắt cậu ấy”
Khóe môi Vu Yên Nhi nhếch nhẹ, quả nhiên là người cô thương không bao giờ làm cô thất vọng.
Một bạn nữ đứng gần khều tay Vu Yên Nhi, nói nhỏ: “Ngay cả Lý Nhược ở gần Kiến Nhất lâu như vậy, còn chưa từng Kiến Nhất đối xử một cách thân thiết”
“Vậy sao, xem ra Kiến Nhất rất khó theo đuổi nhỉ?” Vu Yên Nhi tự đắc trong lòng, muốn cướp anh khỏi tay cô, có mơ cũng đừng nghĩ đến.
“Rồi cậu sẽ thấy, Kiến Nhất nhìn tưởng dễ thân nhưng thân không dễ đâu” Hải Lý vỗ vỗ lên vai Vu Yên Nhi nhắc nhở, mấy cô gái cũng đồng lòng gật gù tán thành quan điểm.
Vu Yên Nhi nhìn Mạc Nhiên Nhiên, không cần nói gì, Mạc Nhiên Nhiên gật đầu mạnh xác nhận.
Trong mắt những người trong trường, ai cũng nửa tin nửa ngờ về chuyện Kiến Nhất có vợ chưa cưới, vậy nên nhiều cô gái vẫn thích và gửi thư tình cho anh. Vu Yên Nhi đã hiểu được tại sao biết được tại sao cô gái thường xuyên gửi thư đến nhà cho anh chưa từng bỏ cuộc, vì cô ta cho rằng vị hôn thê của Kiến Nhất được nhắc đến chỉ là giả.