Biết Lý Nhược thích Kiến Nhất sáu năm, Kiến Nhật Nguyệt dần vơi đi sự phẫn nộ trong lòng, cô còn nghĩ Lý Nhược nảy sinh tình cảm với Kiến Nhất không lâu đã nghĩ đến chuyện ăn không được thì phá, nhưng hóa ra Lý Nhược thích anh lâu như vậy, khó trách khiến cô ta mù mờ lý trí sinh ra tâm tà.
Bố mẹ Lý Nhược ngày đầu còn hùng hổ hống hách, sau khi nhận được đơn thưa kiện liền ngồi trên đống lửa, dù đã gặp trực tiếp để xin lỗi và bồi thường nhưng mẹ Kiến vẫn kiên quyết giữ nguyên ý định.
Lý Nhược sau khi vượt qua nguy hiểm thì hai ngày sau đã tỉnh lại, trong khi phòng bệnh của Vu Yên Nhi thường xuyên có bạn bè ghé thăm thì phòng của cô ta chẳng có ai lui tới.
Nhân lúc buổi chiều Kiến Nhất về nhà lấy đồ, Vu Yên Nhi sang phòng bệnh gặp Lý Nhược, cô ta như một cái xác sống, ánh mắt vô hồn nhìn trân trân lên trần nhà. Vu Yên Nhi bước đến gần giường bệnh, lên tiếng trước: “Lý Nhược, hôm đó cậu hành động như vậy, chắc cậu cũng đoán được kết quả? Tôi chưa ép cậu vào con đường cùng, cậu lại muốn giết tôi vì ganh ghét?”
Thái độ Lý Nhược vẫn kiêu ngạo như thường, thẳng thừng đáp: “Nếu cậu không xuất hiện, người ở bên cạnh Kiến Nhất đã là tôi, tôi chưa từng hối hận khi đã làm như vậy”
Vu Yên Nhi khẽ thở dài lắc đầu, dường như sự thương hại của cô đặt không đúng chổ. Biểu cảm Vu Yên Nhi thoáng lên tia lạnh lùng, cao ngạo quay lưng rời đi, bỏ lại một lời mỉa mai: “Bản thân vô dụng thì đừng đổ lỗi cho người khác may mắn!”
Đi được vài bước, Vu Yên Nhi quay lại đến gần sát đối mặt với Lý Nhược, cái nhếch môi ẩn ý trên môi cô khiến kẻ đang nằm trên giường phải dè chừng. Vẻ mặt Vu Yên Nhi lộ rõ sự đắc thắng, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe: “Một đứa con gái ngu ngốc như cậu lấy gì để đấu với tôi? Tôi tặng cậu chút rộng lượng cuối cùng, hãy an phận làm một cô tiểu thư xinh đẹp giỏi giang mang tiếng xấu của bố mẹ cậu đi, nếu không e là lần sau cậu chẳng còn may mắn như thế này nữa đâu”
Ánh mắt Vu Yên Nhi thoáng lên tia lạnh lẽo, thì thầm: “Người gạt chân cậu hôm đó ở cầu thang, chính là tôi”
Nói rồi Vu Yên Nhi quay đi trong đắc ý, biểu cảm Lý Nhược kinh ngạc vô cùng sốc, cô ta không ngờ bản thân cô ta mới là nạn nhân trong chính kế hoạch cô ta tạo ra.
Sau khi Lý Nhược tỉnh lại phải đối mặt với tội danh cố ý gây thương tích có mức độ nguy hiểm cao, chưa kể nhà trường đã chính thức đưa đơn đuổi học, số tiền bồi thường thuốc men tinh thần cho Vu Yên Nhi sau khi bị kiện phải trả gấp đôi.
Bên cạnh đó, Lý Nhược phải chịu hình phạt cải tạo không giam giữ trong vòng hai mươi tháng, tương lai bước trên đường học vấn xem như bị hỏng một nửa bởi những trường công lập hoặc có thành tích cao đều không chấp nhận học sinh từng gây tội ngay trong trường học.
Ngày trước Vu Yên Nhi đã từng hứa với lòng sẽ khiến cho những kẻ dám tơ tưởng cướp Kiến Nhất phải ôm thất bại vĩnh viễn không bao giờ quên, điều đó nay đã thành sự thật, dù thời gian không quá ngắn cũng chẳng quá dài nhưng đủ khiến cho những kẻ đó không dám quay đầu lại, cho dù có thì cô vẫn sẽ lần nữa tiếp đón nồng hậu.
Giờ đây, những kẻ chướng mắt nhất bên cạnh đều đã được dẹp bỏ, Vu Yên Nhi sẽ tự mình lập lại trật tự, không cho bất kỳ một ai khác có tư cách bước vào chuyện tình cảm của cô mà nuôi ảo tưởng.
Vu Yên Nhi xuất viện trước ngày bước qua năm mới, buổi sáng dậy muộn xuống nhà phát hiện bố mẹ đã chuyển về, trong lòng cô có chút bất an, trước đó đã không cho Kiến Nhất hay bố mẹ Kiến báo với bố mẹ Vu, sự việc lần này vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, chỉ sợ họ trở về nước thời điểm này sẽ phát hiện ra.
Giả vờ như không có gì, Vu Yên Nhi đi đến gần chổ mọi người đang ngồi trò chuyện ở sofa, nhìn qua bố Vu có vẻ gầy đi, còn mẹ thì trông mũm mĩm hơn nhiều. Ngồi xuống bên cạnh Kiến Nhất, sau khi hỏi thăm vài câu Vu Yên Nhi thuận miệng bình phẩm: “Mẹ làm thời trang không cần giữ dáng nữa à?”
Mẹ Vu cười, trong nụ cười ấy có chút ngại ngùng: “Chẳng phải con muốn mẹ ở nhà làm nội trợ sao? Không có con bên cạnh bình thường mẹ cũng chẳng biết làm gì, thế nên mẹ mới muốn sinh thêm một đứa”
Vu Yên Nhi chưa bắt kịp tần sóng, cô cười lạnh quay mặt chổ khác lầm bầm: “Nói lúc nào cũng hay, không có con thì mẹ chẳng biết làm gì, nên sinh…” Cô nhận ra có điều gì đó không đúng, nhìn qua chiếc bụng căng tròn khác với bụng ngấn mỡ của người béo, cô nghi hoặc hỏi: “Con ai?”
Cánh tay đang đặt trên thành ghế vòng qua sau lưng Vu Yên Nhi của Kiến Nhất, anh bỗng vỗ nhẹ vào đầu cô, buồn cười nói: “Đương nhiên là của bố mẹ rồi”
Cảm xúc trong lòng Vu Yên Nhi trở nên rối loạn, cô vui vì bố mẹ làm lành, nhưng họ hiện tại như đang ám chỉ trước đây vì có cô cản trở nên họ mới không tái hợp được với nhau. Nhưng cô đã mười bảy tuổi, mẹ Vu lại sinh em bé vào lúc này có chút không hợp, sau này cô bế em chắc chắn sẽ bị hiểu lầm là bế con, cô không muốn phải mang danh bà mẹ trẻ chút nào cả.
Trước mặt bố mẹ cười cười nói nói, khi chỉ có hai người Vu Yên Nhi liền bày ra dáng vẻ tủi thân nói với Kiến Nhất: “Ông xã, có phải em giống kỳ đà lắm không? Em vừa đi bố mẹ liền sinh đứa khác, chắc chắn em chỉ là kẻ dư thừa”
“Phải” Kiến Nhất gật đầu thừa nhận, thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Vu Yên Nhi, anh liền bật cười, bất ngờ áp sát mặt cô, điềm tĩnh giải thích: “Chính vì dư thừa anh mới có cơ hội lấy đi dễ dàng”