Quay lại trường sau ngày nghỉ Tết dương lịch, mọi thứ đâu lại vào đó như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đồng thời giáo viên chủ nhiệm chọn một lớp trưởng mới. Có điều, ấn tượng tốt đẹp trước đây Lý Nhược để lại rất sâu đậm, tuy cô ta không phải người tốt nhưng thiếu đi một người cũng cảm thấy có chút trống vắng.
Bước sang học kỳ II, học sinh cuối cấp trong trường đều trở nên bận rộn với việc học hành, Vu Yên Nhi cùng cả nhóm vẫn như trước đây thường xuyên học nhóm nghe Kiến Nhất giảng bài chưa hiểu. Bên cạnh không có kẻ khẩu phật tâm tà, trong lòng không có bất an, cuộc sống tự khắc trở nên bình yên nhẹ nhàng.
Đêm giao thừa, trong khi người lớn quây quần ở phòng khách, Kiến Nhất cùng Vu Yên Nhi ở ban công chờ xem đón pháo hoa.
Kiến Nhất đứng gác hai tay trên thành lang can, Vu Yên Nhi chui dưới tay anh đứng vào vòng vây của anh, híp mắt cười lấy lòng, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng.
“Ông xã, anh lại lớn thêm rồi sao?”
“Phải” Kiến Nhất hạ người về trước, Vu Yên Nhi ngã lưng lên thanh chắn ngửa đầu nhìn anh.
Vu Yên Nhi bày ra bộ dạng ủy khuất không vui, hiểu được tâm tư mãi không thể lớn của cô, Kiến Nhất chợt mỉm cười, ôn nhu cất lời: “Em cứ việc làm một đứa trẻ, anh sẽ thay em trưởng thành”
Đã lâu như vậy, Vu Yên Nhi nhận ra tình cảm Kiến Nhất dành cho cô chỉ nhiều thêm mà không hề thay đổi. Cô chỉ sợ bản thân không đủ tình cảm để đáp lại tấm chân tình anh mang đến. Thời gian trôi nhanh đến mức cô nhìn lại thì đã trôi đi một khoảng xa, hai đứa trẻ ngày ấy đã trở thành những cô cậu thiếu niên sắp trở thành người lớn.
Bàn tay Kiến Nhất ôm một bên mặt Vu Yên Nhi, ngón tay cái xoa nhè nhẹ trên da cô. Anh cúi người, khoảng cách giữa hai gương mặt liền rút ngắn lại, chỉ vài milimet là có thể chạm môi nhau.
Trong khung cảnh rung động từ những cảm xúc dâng trào, Kiến Nhất nhìn sâu vào mắt Vu Yên Nhi, ôn nhu bày tỏ: “Nhi Nhi, em đợi anh sáu năm, anh sẽ dùng cả đời để trả. Anh chỉ mong em vẫn là một cô bé vô tư vô nghĩ luôn luôn vui vẻ ở bên cạnh anh”
Vu Yên Nhi cười không đáp, bất ngờ hôn lên môi Kiến Nhất, lúc muốn rời ra bất ngờ bị anh ôm gáy giữ lại.
Phía sau lưng Vu Yên Nhi, pháo hoa rực rỡ được bắn lên trời, cả khu mỗi nhà vẫn còn mở đèn, tiếng hô vang cụng ly văng vẳng bên tai.
Không rõ nụ hôn mang theo vị ngọt ngào kéo dài bao lâu, lúc Kiến Nhất chịu dừng lại thì cánh môi Vu Yên Nhi đã có dấu hiệu sưng lên. Vu Yên Nhi vội xoay đầu nhìn lên trời, tàn pháo hoa cuối cùng rơi xuống, không còn một ngọn pháo nào được bắn lên nữa.
Thấy Vu Yên Nhi ngẩn người ra vì không xem được pháo hoa, Kiến Nhất nhịn cười kéo tay cô vào nhà: “Đi ngủ thôi”
Trong mấy ngày Tết, Vu Yên Nhi vừa được “thả” liền ăn bánh kẹo thỏa thích. Đêm muộn, nhân lúc Kiến Nhất ngủ say, Vu Yên Nhi lén lút leo xuống giường, gồng mình không để gây ra bất kỳ động tĩnh nào, ra được khỏi phòng liền nhanh chân chạy xuống phòng khách.
Dưới phòng khách, Kiến Nhật Nguyệt đang xem tivi, thấy được mặt Vu Yên Nhi liền lên tiếng cằn nhằn: “Em lâu quá!”
Vu Yên Nhi ngồi xuống ghế thở phào một hơi, khổ tâm giải thích: “Kiến Nhất thính lắm, em vừa động đậy một cái anh ấy đã kéo em giữ lại rồi”
Kiến Nhật Nguyệt trông bộ dạng như tù nhân trốn ngục của Vu Yên Nhi làm cho buồn cười. Cả hai vừa xem phim vừa uống nước ngọt, mặc kệ đã gần mười hai giờ đêm.
Trên màn hình bỗng phát cảnh lên giường, Vu Yên Nhi vội vã che mắt nhưng vẫn hé ngón tay dõi theo diễn biến. Trong lòng có chút xao động cũng có chút căng thẳng, nhưng có thêm cảm giác lạnh sống lưng có chút không bình thường, Vu Yên Nhi cứng nhắc quay đầu ra sau lưng, bị dọa một phen đến giật nảy mình.
Bắt gặp gương mặt ẩn hiện sự tức giận, Kiến Nhật Nguyệt tắt tivi, từng bước nhẹ nhàng trốn khỏi hoàn cảnh có mùi nguy hiểm hiện tại. Mặc dù là người chủ mưu, nhưng người xưa có câu “chuồn là thượng sách”, tốt hơn vẫn nên giả làm người qua đường không nghe, không thấy, không biết.
Ánh mắt Kiến Nhất chuyển từ Vu Yên Nhi sang lon nước ngọt trên bàn, rồi lại nhìn về cô với biểu cảm kiềm nén cơn giận.
Trước khi Kiến Nhất xử tội, Vu Yên Nhi vội quỳ lên sofa để đối mặt với anh, bày ra dáng vẻ áy náy thừa nhận lỗi trước: “Xin lỗi ông xã, em sai rồi”
“Em sai chổ nào?” Kiến Nhất điềm tĩnh hỏi ngược lại.
“Em sai, bởi vì… bởi vì lòng không vững để bị dụ dỗ”
Mi mắt Kiến Nhất khẽ híp nhẹ, nhịn cười tiếp tục hỏi: “Ai dụ dỗ?”
“Là…” Vu Yên Nhi quay qua định chỉ điểm Kiến Nhật Nguyệt nhưng phát hiện không thấy bóng dáng đâu, cô ấm ức tố cáo: “Là chị dụ em, em không cố ý”
Tiếng “Hừ” nhẹ của Kiến Nhất vừa vang khẽ, Vu Yên Nhi đã mếu máo đáng thương, anh cuối cùng cũng không nhịn được cong môi cười, bước đến gần ôm ngang người cô, nhấc qua khỏi thành ghế đặt xuống đất.
Nhìn Vu Yên Nhi cúi đầu, Kiến Nhất vỗ nhẹ lên đầu cô, cưng chiều nói: “Đừng giả vờ nữa”
Nghe giọng Kiến Nhất thoải mái trở lại, Vu Yên Nhi vui vẻ ngước đầu nhìn anh, lập tức chuyển sang bộ dạng nịnh bợ: “Ông xã, anh không trách em đúng không?”
“Phải” Kiến Nhất gật đầu, nhìn thẳng vào Vu Yên Nhi, bình thản tuyên bố: “Từ ngày mai không được ăn đồ ăn vặt nữa”
“Nhưng em mới ăn được có hai ngày” Đến đôi mày của Vu Yên Nhi cũng cau lại biểu tình.
“Đều do em không nghe lời, đi ngủ”
Kiến Nhất phũ phàng kéo Vu Yên Nhi đang mặt nhăn mày nhó phản đối, cô bỗng kéo tay giữ anh đứng lại, tìm mọi cách được thư thả ăn vặt thêm vài hôm nữa, cô cười cười ra thỏa thuận: “Ông xã, cho em ăn thêm một ngày nữa thôi”
Khóe môi Kiến Nhất cong lên ẩn ý, bỗng cúi người kề môi sát bên tai Vu Yên Nhi thì thầm: “Giờ muốn ăn vặt hay muốn ăn anh?”