Em là bảo mẫu của anh - Chương 30: Hạnh phúc con tim(7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Em là bảo mẫu của anh


Chương 30: Hạnh phúc con tim(7)


Và sáng hôm sau,
– Hả? Ôi trời đất ơi! Vỹ Kỳ, Đường Thy, Vũ Trương, A Linh nữa. Hôm qua các cậu không ngủ hả? Sao như Panda(gấu trúc) vậy?
Vì hôm qua, không ai ngủ nên mắt bị thâm quầng. Vũ Trương nói:
– Tại hôm qua có một con quỷ nó không cho tụi tui ngủ, giờ buồn ngủ quá nè!
Bích Kiều đi từ cửa vào ũ rủ nói:
– Con quỷ đó là ai vậy? Nó làm cho các cậu không ngủ được à! Con quỷ đó dám không cho Vỹ Kỳ của ta ngủ, muốn chết nhỉ?
Cô vừa nói vừa đi vào bàn của mình, còn Vũ Trương nghe vậy như tức đến chết, con quỷ mà Vũ Trương nói là Bích Kiều chứ ai! Cậu liền nói nhỏ với Vỹ Kỳ:
– Vỹ Kỳ, cậu làm gì đi! Nó gây phiền cho cậu và nhà cậu rồi đó!
Vũ Trương không nói Vỹ Kỳ cũng biết, cậu ghét đến đồn công an nhất, nhưng hôm qua lại đến đó vì một lí do ngớ ngẩn, làm sao mà cậu ấy không tức giận được! Sau đó Vỹ Kỳ đem bộ mặt đầy sát khí của mình tới bàn của Bích Kiều. Cậu nói:
– Học xong rồi vào nhà tồi đó nói chuyện. Có đầy đủ bốn nhà Trịnh, Bích, Triều, Từ đấy!
Cậu nói sát khí làm cho ai cũng hoang mang. Vũ Trương khó hiểu nói với Vỹ Kỳ:
– Này, vụ việc chưa xong hả?
Vỹ Kỳ cười lên:
– Nhà tớ đến phường, bộ dễ à?
Reng reng…
Tiếng chuông trường reo lên kết thúc buổi học, và cũng chính giờ phút này bốn họ gia đình gặp mặt nhau rất căn thẳng tại nhà của Vỹ Kỳ.
Rầm.
Ông Trịnh đập tay một cái thật mạnh làm cho ai cũng hết hồn. Ông nói:
– Một gia đình danh tiếng, nhưng hôm qua lại lên phường. Mất mặt quá!
Sau đó bà Trịnh nói:
– Tiểu Thy, con là người vô can nhất, con hãy kể lại đầu đuôi câu chuyện mau lên!
Đường Thy nghe vậy có hơi rụt rè, nên đứng sau Vỹ Kỳ, nắm tay áo của cậu rất chặt! Cậu hiểu ý nên liền lấy tay ôm Đường Thy, Bích Kiều thấy hành động ấy nên rất tức giận. Vỹ Kỳ nói:
– Mẹ con nói nhé! Tiểu Thy đang run đây này!
Nghe vậy, bà liền quát vào mặt Vỹ Kỳ:
– Con cứ để Tiểu Thy nói!
Cậu sợ mẹ lên cơn, nên liền nắm tay của Đường Thy nói thầm:
– Dũng cảm lên! Không liên quan đến cậu đâu!
Cô liền bước lên một bước nói:
– Thưa mọi người, chuyện là: Tối hôm qua, khi buổi tiệc của chị Tân Lan đang diễn ra, thì Bích Kiều cầm va li của mình xin về mai đi học. Thì mọi người đồng ý nên cậu ấy đi.
Cô kể nhẹ nhàng, ai ai trong căn phòng đầy căn thẳng ấy cũng đều lắng nghe cả. Hai bàn tay của Vỹ Kỳ và Đường Thy vẫn còn đan xen nhau. Cô kể tiếp
– Và hôm đó khoảng một giờ sáng, khi cháu và Vỹ Kỳ đang ngủ trong phòng thì Vũ Trương điện cho Vỹ Kỳ nói Bích Kiều đi lạc, nên cháu và cậu ấy liền đến đó. Rồi cả bọn liền đi tìm.
Rồi khi cháu và Vỹ Kỳ đang đi, thì cháu nghe thấy tiếng của Vũ Trương hét lên nên liền chạy đến. Đến nơi thì thấy Vũ Trương đang bị đánh, Vỹ Kỳ liền xông vào đánh luôn, còn cháu và A Linh lại đỡ Bích Kiều. Vài phút sau, Vỹ Kỳ đã hạ gục hết, bọn chúng định chạy trốn, thì Vũ Trương dùng một cước đa vào mặt của tên cầm đầu. Và sau đó thì mọi người biết rồi đấy!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN