Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Chương 121: Nhẫn nại (3)
Giờ đây cô mới biết, hóa ra không có tình yêu vẫn có thể làm chuyện đó, nhưng đối với cô, khoảnh khắc ấy không khác nào sự giày vò nơi địa ngục.
Theo sự xâm chiếm từng chút một của Lương Thần đang đắm chìm trong cơn mê đắm, cũng như lần trước, Cảnh Hảo Hảo siết chặt ga giường, cắn chặt môi dưới, buộc bản thân phải yên lặng tiếp nhận tất cả.
Bầu trời đêm nay không chút trăng sao, đen kịt như một đốm mực không thể phai mờ.
Trong phòng ngủ ở tầng hai biệt thự, ngoài tiếng thở dốc của đàn ông, không có bất kỳ âm thanh nào của phụ nữ.
***
Cảnh Hảo Hảo không biết mình đã chịu giày vò trong địa ngục ấy bao lâu, Lương Thần mới chậm rãi rời khỏi người cô, nằm sang bên cạnh.
Ánh đèn rực rỡ sáng đến lóa mắt, cả gian phòng yên lặng như tờ.
Cảnh Hảo Hảo mệt mỏi kiệt sức, rất buồn ngủ nhưng lòng vẫn băn khoăn liệu Lương Thần có tha cho Thẩm Lương Niên hay không, thế nên, cô chỉ nghỉ ngơi giây lát rồi thoáng mở mắt nhìn sang Lương Thần đang nằm bên cạnh mình.
Gương mặt anh vẫn còn dư âm sau cơn hoan lạc, toàn thân tỏa ra nét quyến rũ khó cưỡng.
Anh nhắm mắt, tay gác lên trán che khuất chút ánh sáng đang chiếu rọi.
Có lẽ vì mắt anh đã bị che khuất, Cảnh Hảo Hảo chợt cảm thấy anh không còn mang khí thế bức người khiến người ta nhìn mà run sợ như mọi ngày, do đó, cô mới có cơ hội quan sát anh kỹ càng hơn.
Tuy trong suốt quãng thời gian lăn lộn trong giới showbiz cô chỉ toàn đóng các vai phụ nhạt nhòa nhưng cũng vẫn có cơ hội thường xuyên gặp các sao nam nổi tiếng. Không ít người trong số đó được cô đánh giá là anh tuấn, quyến rũ, ngay cả Thẩm Lương Niên cũng là người có ngoại hình vô cùng nổi trội, nhưng so với Lương Thần, họ đều trở nên thua kém hơn nhiều.
Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, Cảnh Hảo Hảo đã biết tướng mạo Lương Thần vốn hơn người nhưng cô lại chưa bao giờ quan sát anh thật kỹ. Lúc này có cơ hội ngắm nhìn, cô mới phát hiện, hóa ra anh hoàn toàn khác biệt với những người có ngoại hình nổi trội kia. Những người ấy ít nhiều đều có chút khuyết điểm, có thể là không đủ trầm ổn, hoặc mắt không đẹp, hoặc mắt mũi miệng tuy không đẹp nhưng phối hợp với nhau lại khá hài hòa, trong khi đó, từng đường nét trên gương mặt Lương Thần dù hợp lại hay tách ra đều hoàn mỹ không chút tì vết.
Cô vốn muốn thăm dò tâm trạng Lương Thần có tốt hay không, thế mà cuối cùng lại ngắm nhìn anh đến ngẩn người.
Dường như cảm nhận được ánh mắt cô, Lương Thần bỗng mở choàng mắt, nghiêng đầu nhìn cô.
Bắt gặp ánh mắt anh, cô giật mình, bất giác dời tầm mắt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!