Em Là Cả Nhân Gian Của Anh - Chương 272: Lấy một trả mười (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Em Là Cả Nhân Gian Của Anh


Chương 272: Lấy một trả mười (2)


Editor: Nguyetmai

Khi cô định lên tiếng đáp trả, sau lưng bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc: “Cảnh Hảo Hảo bị sao hả?”

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Lương Thần mặc áo khoác đỏ, càng tôn lên làn da trắng trẻo của anh.

Cảnh Hảo Hảo khẽ nhíu hàng mày thanh tú, sao anh lại đến đây?

Chu Nam không hề ngẩng đầu lên, nghe thấy câu này thản nhiên tiếp lời: “Cảnh Hảo Hảo không diễn theo kịch bản, lại còn ra tay đánh người, tôi không quay bộ phim này nổi nữa. Hôm nay, tôi cần một lời giải thích khiến mình hài lòng!”

“Giải thích? Giải thích gì cơ?”

Lương Thần hỏi ngược lại. Giọng anh tuy không lớn nhưng khiến ai cũng phải ngoái đầu nhìn.

Ánh đèn của đoàn phim phản chiếu bóng anh trải dài trên nền đất, khuôn mặt tuấn tú mê người không có quá nhiều cảm xúc. Dù bị nhiều người nhìn chằm chằm, anh cũng không không hề bối rối, cứ như họ không hề tồn tại, cầm chìa khóa xe nhàn nhã đi tới.

Dù giới showbiz không thiếu trai xinh gái đẹp nhưng sự xuất hiện của Lương Thần vẫn khiến mọi người trầm trồ, choáng ngợp.

Những người đang có mặt đều biết Lương Thần nhưng chưa ai có cơ hội được gặp ngoài đời bao giờ nên nhất thời không nhận ra.

Đạo diễn lại từng tiếp xúc với anh hai lần, giật mình giây lát mới hoàn hồn, loạng choạng bước tới chào đón anh: “Tổng Giám đốc Lương, sao cậu lại đến đây?”

Tổng Giám đốc Lương?

Tất cả mọi người trong đoàn phim đều sững sờ, hồi lâu sau mới dần liên hệ người đàn ông anh tuấn trước mặt với hình ảnh của CEO tập đoàn Giang Sơn thỉnh thoảng xuất hiện trên tạp chí và tivi.

Thì ra… đây chính là “vị vua trẻ tuổi” của thành phố Giang Sơn trong truyền thuyết!

Quả nhiên người thật còn khiến người ta mê mệt, điên đảo hơn hình ảnh đơn điệu thường thấy trên tin tức gấp nghìn vạn lần!

Tất cả mọi người lập tức nín thở nhìn Lương Thần, lại nhớ đến câu hỏi ban nãy của đạo diễn: Đường đường là vua của thành phố Giang Sơn, nửa đêm đến đoàn phim của họ để làm gì chứ?

Anh như không nghe thấy câu hỏi của đạo diễn, chỉ ung dung sải bước đi về phía Cảnh Hảo Hảo.

Cả phim trường yên lặng như tờ, tầm mắt của mọi người đều bị anh thu hút, dần di chuyển theo bước chân anh đến trước người Cảnh Hảo Hảo.

Vì yêu cầu của cảnh quay, Cảnh Hảo Hảo mang giày đế bệt, thấp hơn Lương Thần rất nhiều, vì vậy khi đứng trước mặt cô, anh phải hơi khom người xuống.

Anh chưa kịp hỏi han gì đã thấy chân cô dính đầy bùn, tức thì nhăn mày, hếch cằm về phía chân cô, giọng điệu vốn lơ đãng bỗng nặng nề hẳn: “Có chuyện gì vậy?”

Đám người vây quanh tức khắc hóa đá.

Lương Thần… vừa đến nơi liền bắt chuyện với Cảnh Hảo Hảo trước?

Không lẽ, Lương Thần chính là chỗ dựa sau lưng Cảnh Hảo Hảo?

Mọi người không kìm lòng nghĩ đến khả năng này, sau đó, ai nấy im lặng nhìn nhau, dời tầm mắt sang Chu Nam rồi lại đồng loạt nhìn về phía Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo.

Đạo diễn cũng kinh ngạc không kém.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN