Em Là Của Chính Tôi
CHƯƠNG 11:GIẬN DỖI (2)
– Cô đi đâu mà về muộn vậy?
Khả Ngân ngẩng đầu lên.
– Sao anh biết tôi về muộn?
Vương Dịch Phong hừ một tiếng, không trả lời câu hỏi của Khả Ngân mà trực tiếp hỏi một câu khác.
– Di động của cô đâu? Sao không nghe máy?
Khả Ngân lau lau áo, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Vương Dịch Phong.
– Tôi để quên ở nhà. Mà anh hỏi làm gì chứ?
Vương Dịch Phong rõ ràng từ lúc bước vào nhà đều dùng thái độ bực tức nói với Khả Ngân. Cô nhất thời chẳng hiểu gì nhìn hắn, Vương Dịch Phong cau mày quay mặt đi bước lên lầu, gấu quần vẫn còn ẩm ướt.
Vương Dịch Phong lấy đồ trong tủ đi tắm, Khả Ngân ngu ngốc, vậy mà hắn còn sợ cô ta quên mang ô, tự mình lái xe tới trường đón cô, kết quả chờ cả tiếng đồng hồ đến khi sinh viên về hết rồi cũng không thấy bóng dáng đâu. Đến khi hỏi thăm mới biết, sinh viên năm nhất đã về từ trước rồi.
Vương Dịch Phong vừa cầm quần áo xoay người định bước vào phòng tắm, Khả Ngân đã ù ù từ bên ngoài chạy vào.
– Vương Dịch Phong anh là đồ ngốc sao, gọi tới hơn ba mươi cuộc, điện thoại tôi cũng sắp hết pin luôn rồi.
Vương Dịch Phong đang bực mình, nghe Khả Ngân nói vậy lại càng giận dữ quát:
– Đúng rồi đấy, tôi là đồ ngốc nên mới quan tâm cô, sợ cô bị mắc mưa nên mới tan làm sớm đến đón cô.
Khả Ngân, kết quả thì sao chứ? Kết quả là cô đi với người khác, còn được người ta đưa về tận nhà.
Khả Ngân ngẩn người.
– Anh đến đón tôi sao?
Vương Dịch Phong hừ một tiếng, không nói một câu xoay người bước vào phòng tắm. Còn lại Khả Ngân cầm cái điện thoại đứng ở giữa phòng, vẫn chưa tin được những gì mình vừa nghe ở bên tai.
Vương Dịch Phong tới đón cô? Khả Ngân sa sẩm mặt mày, thảo nào mà trời lại mưa to.
Vương Dịch Phong tắm xong, ngồi ở trên giường dùng khăn bông lau khô tóc. Khả Ngân mở cửa, không trực tiếp vào mà chỉ ló cái đầu vào nói.
– Anh xuống ăn cơm đi.
Vương Dịch Phong không nói năng câu gì đứng dậy xuống dưới nhà, đến khi ngồi vào bàn ăn nhìn hai bát mì liền đen mặt, ức nghẹn không nói nên lời.
– Cô……
Khả Ngân biết hắn định nói gì, vội xua tay.
– Chỉ hôm nay thôi, nhất định ngày mai sẽ nấu cơm cho anh.
Vương Dịch Phong hừ lạnh một tiếng cầm đũa lên bắt đầu ăn mỳ. Khả Ngân gảy gảy cọng hành trong bát, lén lút nhìn Vương Dịch Phong, biết hắn vẫn còn đang giận dỗi.
– Chuyện ngày hôm nay anh tới đón thực sự là tôi không ngờ tới. Còn chuyện nói anh là đồ ngốc….tôi xin lỗi.
Vương Dịch Phong không nói gì, cũng không ngước mắt nhìn cô, chỉ bình tĩnh nhai nhai mì. Khả Ngân cắn cắn môi.
– Sau này đi đâu cũng sẽ mang điện thoại theo, anh gọi một tiếng, tôi lập tức nghe.
Vương Dịch Phong dường như đã bị điệu bộ ngoan ngoãn của Khả Ngân làm dịu bớt. Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô hỏi.
– Hôm nay cô đi đâu?
Khả Ngân thành thật trả lời.
– Tôi đi tìm một lớp dạy nấu ăn như anh nói, tìm được một chỗ người quen.
Vương Dịch Phong nhếch miệng.
– Quen tới nỗi đưa cô về nhà sao?
Khả Ngân bĩu môi.
– Người ta có lòng tốt thôi, anh nhỏ mọn gì chứ?
Vương Dịch Phong thấy mình dường như đã đi quá giới hạn rồi cho nên chỉ im lặng cúi đầu ăn mỳ. Cũng chỉ là một cuộc hôn nhân không tình yêu, hai người bọn họ vốn chẳng có tình cảm, hắn có tư cách gì quản những mối quan hệ xung quanh Khả Ngân cơ chứ? Cô ta quen với ai cũng chẳng phải là chuyện của hắn. Chỉ là trong lòng có một chút khó chịu.
Khả Ngân thấy hắn không còn giận nữa liền tiếp tục chuyện trò.
– Anh không cần lo, vài ngày nữa sẽ cho anh được thưởng thức tay nghề của tôi.
Vương Dịch Phong khinh bỉ nhìn.
– Đừng có ám sát tôi.
Khả Ngân uất ức.
– Đã nói tay nghề tôi không tệ rồi mà.
Dù sao nhà cô cũng là quán ăn, những món trong quán, cô đều nấu rất rành. Ai bảo Vương Dịch Phong quá kén ăn chứ. Vương Dịch Phong ăn mỳ xong, liếc nhìn tấm ảnh cưới vẫn còn dựa vào kệ bếp.
– Cái đó cô mau xử lý đi.
Khả Ngân quay đầu nhìn tấm ảnh cưới đang nằm vạ vật ở một góc, lại nhìn Vương Dịch Phong nhíu mày.
– Thực sự treo trong bếp sao?
Vương Dịch Phong đẩy ghế đứng dậy.
– Giữa nhà bếp và nhà vệ sinh, tùy cô chọn.
Khả Ngân lườm hắn.
– Không phải trong đó cũng có cái mặt của anh sao?
Vương Dịch Phong phẩy tay.
– Tôi không quan tâm đâu, cô không thích treo ở trong này thì cứ mang ra ngoài mà vứt.
Vương Dịch Phong nói xong, đi ra khỏi phòng bếp, Khả Ngân cắn đầu đũa liếc hắn, nhỏ giọng lầm bầm.
– Đồ ôn thần.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!