Em Là Định Mệnh Đời Anh
Chương 24
Đưa chân hết quan chức này tới lãnh đạo khác, cuối cùng trong phòng triển lãm chỉ còn lại những người đến xem tranh thật sự, không khí bắt đầu yên tĩnh trở lại. Hai anh em nhà họ Cơ theo bố chậm rãi đi xem từng tác phẩm từ tầng một lên đến tầng hai.
Cơ Trọng Minh hỏi con trai: “Gần đây sức khỏe thế nào? Sao bố thấy con có vẻ phờ phạc thế? Tại mệt mỏi quá hay vì nguyên nhân gì khác?”
Cơ Quân Đào nói: “Sức khỏe con vẫn tốt, chẳng qua là cố hoàn thiện mấy bức tranh liền nên hơi thiếu ngủ”.
Cơ Quân Dã liếc nhìn anh trai: “Thiếu ngủ là vì cố vẽ cho xong hay là trằn trọc vì chuyện khác?”
Cơ Quân Đào tức giận nói: “Ngày nào em cũng đến nhà anh, còn có chuyện gì mà em không biết chứ?”
Cơ Quân Dã bật cười hì hì: “Chính vì ngày nào em cũng đến nhà nên mới biết anh không nói thật với bố”.
Cơ Quân Đào không để ý đến cô nữa, anh bước lên phía trước, tới một góc rẽ rồi đột nhiên dừng lại. Cách đó không xa, Hoài Nguyệt đang thong thả đi qua đi lại trước mấy bức vẽ, quan sát rất chăm chú.
Trái tim anh đập thình thịch không tài nào khống chế được, anh vô thức định xoay người ngăn cản bố và em gái đi về phía này. Chuyện Tiểu Dã vừa nói với anh lúc nãy còn không biết thật giả thế nào, anh cũng rất hiểu tính khí của bố nên không thể để Hoài Nguyệt và bố gặp mặt như vậy, nếu không hậu quả sẽ khó có thể tưởng tượng được.
“Hoài Nguyệt!” Cơ Quân Dã nhanh chân bước tới rồi vui mừng kêu lên: “Tôi còn tưởng cô đã về rồi cơ, hóa ra là cô lên trên này!”
Nghe tiếng gọi, Hoài Nguyệt quay lại, nhìn thấy cả nhà ba người họ đang đi tới. Cô cảm thấy hơi bất ngờ, lập tức khẽ hạ thấp người chào Cơ Trọng Minh rồi giải thích với Cơ Quân Dã: “Giám đốc Trần bị lãnh đạo gọi đi có việc nên tôi được giải thoát. Chẳng mấy khi được thấy các kiệt tác của hai họa sĩ lừng danh, đương nhiên tôi phải chiêm ngưỡng tử tế”.
Nói rồi cô gật đầu với Cơ Quân Đào bên cạnh coi như chào hỏi.
Cơ Quân Đào cũng khẽ gật đầu, động tác hơi cứng nhắc. Tiểu Dã đã tiết lộ bí mật của anh cho bố anh biết, hai bố con này nhìn kiểu gì cũng có vẻ như đang chờ xem kịch vui khiến anh vừa khó xử lại vừa bất an.
Cơ Quân Dã kéo tay bố đi lên phía trước một bước, nghiêm trang giới thiệu: “Bố, đây là Hoài Nguyệt, biên tập viên tạp chí Giao lưu văn hóa thuộc ban Đối ngoại tỉnh. Cô ấy là một tài nữ, cũng là một mỹ nữ, vừa viết một bài phỏng vấn anh trai con. Mà người đẹp này lại vừa khéo là hàng xóm của anh ấy, bọn con thân nhau lắm”.
Vừa nói cô vừa để ý quan sát sắc mặt Cơ Quân Đào, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Có vẻ như lơ đãng nhưng kì thực Cơ Trọng Minh đã đánh giá Hoài Nguyệt một lượt, thấy khí chất thanh nhã của cô, Cơ Trọng Minh thầm tán thưởng trong lòng, mỉm cười nói: “Bác vừa trở về đã nghe Tiểu Dã kể không ít về cháu, hôm nay được gặp mới biết trình độ ngôn ngữ của con bé này quá kém, hoàn toàn chưa thể khắc họa được một, hai phần phong thái của Hoài Nguyệt”.
Hoài Nguyệt hơi đỏ mặt, cô không quen được người khác khen ngợi trước mặt như vậy, cho dù là người già, nhưng đó là một đại danh nhân đích thực. Bây giờ cô mới hiểu thế nào là từ chối thì bất kính mà nhận lời khen thì lại xấu hổ. “Cơ tiên sinh quá khen, Hoài Nguyệt không dám nhận”.
Cơ Trọng Minh cười nói: “Cháu phải tin tưởng ánh mắt của một hoạ sĩ, có đúng không Quân Đào?”
Cơ Quân Đào nhìn Hoài Nguyệt, nói đúng thì không ổn, nói không đúng thì càng không ổn, do dự một hồi lâu anh mới nhẹ nhàng ờ một tiếng.
Cơ Trọng Minh hòa nhã hỏi: “Cháu có đặc biệt thích bức tranh nào không? Bác bảo Tiểu Dã giữ lại cho cháu”.
Hoài Nguyệt giật nảy mình, tất cả tranh được trưng bày hôm nay đều là tác phẩm nghệ thuật thực sự, bức nào cũng có giá trị rất lớn. Xem ra ông cụ hiểu lầm quan hệ giữa mình với hai anh em này, tưởng mình với họ là bạn thân rồi. Cô làm sao có thể nhận món quà gặp mặt lớn như vậy được.
“Cháu không hiểu về hội họa mấy, chẳng qua là học đòi thanh tao mà thôi. Nếu một bức tranh đẹp như vậy mà rơi vào tay cháu thì đúng là bạc đãi nó quá, lại khiến Cơ lão tiên sinh phải chê cười”. Cô nghĩ mình phải mau tìm cớ rời khỏi đây mới được.
Cơ Trọng Minh gật đầu, phụ nữ không cố ra vẻ cao sang đã hiếm rồi, dám tự giễu cợt, nói thẳng mình chỉ học đòi thanh tao trước mặt mình và con trai thì càng hiếm hơn, đúng là một người phụ nữ thú vị.
“Vậy để bác cùng Hoài Nguyệt đi xem mấy bức tranh, giảng giải vài vấn đề đáng chú ý trong đó, không biết cháu có muốn nghe không?”
Hoài Nguyệt đứng trân trân, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Cơ Trọng Minh tiếng tăm vang dội vừa tiễn cả Chủ tịch tỉnh về mà giờ lại định “xóa mù” cho một biên tập viên nhỏ bé như cô?
Cơ Quân Dã đứng sang bên cạnh cười trộm, ngẩng đầu ra vẻ đang thưởng thức một bức tranh sơn thủy. A Thích luôn nói tính mình hấp tấp, không phải tính bố còn hấp tấp hơn cả mình à? Ông cụ đã khó chịu với cuộc sống cô đơn của con trai từ lâu, xem ra lần này phải đích thân ra tay rồi.
Không tìm được đáp án từ vẻ mặt Cơ Quân Dã, Hoài Nguyệt đành phải ôm một bụng nghi vấn quay sang nhìn Cơ Quân Đào.
Cơ Quân Đào cũng đang nhìn cô, vẻ mặt phức tạp. Cô không đoán được ý anh là muốn cô đồng ý hay từ chối, trong lòng không khỏi càng thêm sốt ruột.
Cơ Trọng Minh thu hết vẻ mặt bối rối của Hoài Nguyệt vào mắt, cười hỏi: “Sao vậy? Hoài Nguyệt không tin bác à?”
“Không, không, không”, Hoài Nguyệt vội vàng nói: “Chẳng qua cháu sợ làm ảnh hưởng đến việc đoàn tụ của gia đình bác”.
Cơ Trọng Minh lại thầm gật đầu lần nữa, Hoài Nguyệt không hề khách sáo mà nói thẳng vào vấn đề, quả thật đã lâu lắm ông không gặp hai đứa con rồi: “Không sao, bảo cả hai đứa nó đi theo, bọn nó cũng chẳng mấy khi được nghe lời bình của bác”.
Hoài Nguyệt đành phải thấp thỏm đi theo Cơ Trọng Minh. Cơ Trọng Minh đi giữa, cô bên trái, Cơ Quân Đào bên phải, Cơ Quân Dã đi phía sau. Cô cảm thấy vị trí này cực kì không ổn nhưng lại không thể nói gì được.
“Đây là mẹ Quân Đào”, Cơ Trọng Minh đi thẳng tới, đứng trước một bức tranh sơn dầu: “Là tác phẩm của bác ba mươi lăm năm trước, khi đó bác vừa được biết cô ấy có thai Quân Đào. Đó là đứa con đã được mong chờ trong suốt mười năm, bác liền vẽ bức tranh này cho cô ấy làm kỉ niệm. Cháu xem, nhìn cô ấy hạnh phúc biết bao”.
Cơ Trọng Minh nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay người phụ nữ trong tranh, rõ ràng là bàn tay của một người già nhưng hình như Hoài Nguyệt lại có thể nhìn thấy sự yêu thương vô hạn tỏa ra từ đó.
“Tay cô ấy đặt trên bụng, rất mềm mại, rất nhẹ nhàng, nhưng ngón cái hơi tách ra nói rõ cô ấy rất căng thẳng, rất xúc động. Cháu lại nhìn gương mặt cô ấy này”, ngón tay Cơ Trọng Minh chỉ lên trên: “Mẹ Quân Đào là tiểu thư khuê các thực sự, cười không lộ răng, dịu dàng, trầm tĩnh, nhưng khuôn mặt này vẫn làm người khác cảm nhận được sự vui vẻ cực độ. Cô ấy không cười nhưng cháu lại cảm thấy cô ấy đang cười, tại sao có thể như thế? Bởi vì cô ấy thật sự vui vẻ, rất vui vẻ”.
Cơ Trọng Minh đắm chìm trong ký ức của mình: “Hốc mắt cô ấy rất sâu, góc cạnh ba chiều trên mặt rất rõ ràng nhưng ngũ quan lại phối hợp rất hài hòa. Cháu xem, không phải lúc cười ai cũng nheo mắt lại, lúc mẹ Quân Đào cười đôi mắt lại rất to, rất đẹp”.
Hoài Nguyệt nhìn người phụ nữ trong tranh, rất trẻ, rất đẹp, như một bài thơ. Trước mặt người phụ nữ này, mọi người sẽ bất giác cảm thấy tự ti. Cô không khỏi tròn mắt nhìn Cơ Quân Đào, ngoại hình anh rất giống mẹ.
“Đây là bức tranh bác vẽ dựa theo trí nhớ, lúc đó sức khỏe cô ấy không tốt lắm, suốt ngày phải nằm trên giường để dưỡng thai. Đương nhiên bác không thể bắt cô ấy vất vả làm người mẫu nên bác chỉ vẽ theo trí nhớ. Bác vẫn cho rằng đây là bức tranh chân dung đẹp nhất bác vẽ từ trước tới nay. Cảnh giới cao nhất của vẽ chân dung không phải là giống như thật mà là tình cảm. Cháu có thể thấy được tình cảm của người trong tranh, cũng có thể thấy tình cảm của người vẽ tranh đối với người trong tranh”.
Cơ Trọng Minh nói chậm rãi, Thương Hoài Nguyệt thấy hình như trong mắt ông cụ lấp loáng nước.
Bốn người tiếp tục đi về phía trước, qua bức Hẹn với hoàng hôn, Cơ Trọng Minh lại dừng lại.
Hoài Nguyệt nhìn, trăng treo ngọn liễu, mặt sông trống vắng, bên cây cầu nhỏ trên sông chỉ có bóng mấy cành liễu nhạt nhòa. Một trấn nhỏ không có bóng người, một chiếc đèn lồng treo trước cửa một ngôi nhà thấp bé. Bức tranh rất tối, rất u buồn, chỉ có nửa vầng trăng tỏa ra ánh sáng màu vàng mơ hồ.
Cơ Trọng Minh nói: “Lúc đầu vừa nhìn thấy bức tranh này, bác đã biết con trai bác quyết tâm phải vứt bỏ phong cách vẽ của bác rồi. Cháu xem, trong tranh thủy mặc, nó lại bắt đầu dùng những màu sắc sáng rõ của tranh sơn dầu, thậm chí còn có sự tương phản khá lớn, đây là ảnh hưởng của cách sử dụng ánh sáng và màu sắc theo trường phái ấn tượng. Đây chính là con đường nó đang đi, dùng thủy mặc làm nền, dùng màu sắc để khắc họa chủ đề. Hoài Nguyệt, bức tranh này gợi cho cháu cảm giác gì?
Hoài Nguyệt cực kỳ do dự, cô lén nhìn Cơ Quân Đào, thấy anh đang nhìn cô với ánh mắt khuyến khích liền lấy dũng khí nói: “Cháu nhìn cảm thấy rất khó chịu, hình như người mình đợi sẽ không đến”.
Ba người nhà họ Cơ lập tức yên lặng, Hoài Nguyệt cảm thấy hơi khó xử nên quay lại tìm Cơ Quân Dã như cầu cứu. Cơ Quân Dã tiến lên một bước, cầm tay cô nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, sẽ không quay về nữa. Hoài Nguyệt, cô đã hiểu rồi đấy”.
Một hồi lâu sau đó Cơ Trọng Minh không nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng dừng lại trước một vài bức tranh xem một lát rồi lại đi tiếp. Hoài Nguyệt nghĩ những bức tranh có thể làm ông ấy dừng lại xem chắc chắn đều phải có giá trị, vì vậy cô cũng chú ý quan sát hơn. Thấy cô cau mày suy ngẫm, Cơ Quân Đào rất muốn giải thích cho cô nghe, nhưng vì có bố và em gái bên cạnh, không tiện tỏ ra thân mật nên đành phải rầu rĩ bỏ qua ý nghĩ này.
Cuối cùng Cơ Trọng Minh dừng lại trước một bức “Xuân”.
Ông xem cực kì chăm chú, hoàn toàn tập trung. Hoài Nguyệt cảm nhận được sự xúc động của ông nên cũng chăm chú xem bức tranh đó.
Hình ảnh trong tranh là một gốc cây khô bị sét đánh gãy cực kì thảm hại, lại trải qua sự đày đọa của mưa gió nên càng mục nát. Nhưng bây giờ bên gốc cây khô đó lại có hai đôi chân, một đôi là chân phụ nữ, rất xinh xắn, trắng không tì vết như bạch ngọc. Một đôi là chân em bé, mềm mại, mũm mĩm, mỗi một ngón chân đều rất tròn trịa. Đôi chân này theo sát đôi chân phía trước, vui vẻ và quyến luyến.
Bởi vì hai đôi chân này đẹp như vậy, dường như tất cả những gì đẹp đẽ nhất, dịu dàng nhất, hồn nhiên nhất thế gian đều được dồn vào hai đôi chân khiến người xem lại không để ý tới dáng người và khuôn mặt hai người đó. Bước dưới giàn dưa, có thể hai người này đang hái dưa, cũng có thể đang tưới nước, những chiếc lá xanh che khuất phần lớn vóc dáng họ nhưng người xem vẫn cảm nhận được sự vui vẻ vô hạn của họ. Niềm vui này đã lan đến gốc cây khô, dường như nó đang cố gắng tỉnh lại dưới ánh mặt trời.
“Quân Đào, tất cả các bức tranh của con trong triển lãm này cộng lại cũng không bằng một bức này”. Cơ Trọng Minh cố gắng giữ cho giọng thật bình tĩnh nhưng vẫn không thể giấu được một thoáng run rẩy: “Lần trước bố nói sai rồi, bố nói tác phẩm của con còn khá hơn của bố lúc ba mươi lăm tuổi, đó là vì bố chưa thấy bức tranh này”.
“Đây là bức tranh bác Diệp mới bồi xong và đưa tới sáng nay”. Cơ Quân Dã giải thích: “Con đã dành vị trí này cho nó theo dặn dò từ trước của anh Quân Đào”.
“Thì ra con còn giữ lại một chiêu giấu ông già này”, Cơ Trọng Minh vui mừng gật gật đầu: “Sự tàn lụi cực hạn, thê lương cực hạn, tuyệt vọng cực hạn lại kết hợp với cái đẹp và sức sống cực hạn như vậy hết sức mâu thuẫn nhưng lại hoàn toàn kín kẽ, tạo thành sức chấn động cực lớn cho thị giác người xem, làm tâm linh người xem bị cảm động ở mức độ lớn nhất. Hai đôi chân này xem như đã làm cho bức tranh sống lại”.
Cơ Trọng Minh đưa tay lau khóe mắt: “Quân Đào, con đã thoát ra khỏi sự hạn hẹp của màu sắc, trong bức tranh này bố nhìn thấy sự tương sinh tương khắc, sự thống nhất của đối lập, nhìn thấy bản chất của thế giới. Có lẽ đây sẽ là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất của con trong cuộc đời này, ngay cả bố cũng không làm được”. Ông ta quay lại cười nói với con gái: “Bất kể ai trả giá cao đến đâu cũng không được bán. Tiểu Dã, một ngày nào đó làm ăn thất bại thì con sẽ có thể lật ngược tình thế nhờ bức tranh này của anh trai con”.
Cơ Quân Dã bản tín bán nghi hỏi: “Thật sự tốt như vậy à?”
Cơ Trọng Minh thất vọng nhìn cô rồi quay sang hỏi Hoài Nguyệt: “Hoài Nguyệt, cháu thấy sao?”
Đương nhiên Hoài Nguyệt cũng không nhìn ra đây có phải là tác phẩm mang tính cột mốc của Cơ Quân Đào hay không, cô thành thật trả lời: “Cháu cảm thấy hai đôi chân này rất đẹp. Cổ nhân nói mỗi bước chân sinh một đóa sen, thì ra thật sự có chuyện như vậy. Họ nhất định là mẹ con, ở bên nhau rất quyến luyến, rất vui vẻ.
Cơ Trọng Minh cười ha ha: “Bác đúng là dung tục quá rồi, chỉ có Hoài Nguyệt mới hiểu tranh như thế”.
Nhìn gương mặt ngượng ngùng của Hoài Nguyệt, Cơ Quân Đào thở dài trong lòng. Đúng là một người phụ nữ tâm tư đơn thuần, cô ấy không hề biết mình đẹp thế nào, mình làm người ta động lòng ra sao.
“Hoài Nguyệt!” Phía sau có người gọi, Hoài Nguyệt quay lại, thấy là Đặng Duyên Duyên liền nói vui vẻ: “Tại sao bạn cũng ở đây?”
Đặng Duyên Duyên gật đầu chào ba người còn lại rồi kéo Hoài Nguyệt sang một bên nói: “Tớ đến hẹn phỏng vấn, nghe chừng phỏng vấn Cơ Quân Đào không ăn thua nên tớ muốn thử xem Cơ Trọng Minh thế nào. Tại sao bạn lại ở cùng một chỗ với ba người nhà bọn họ? Hay là bạn nói giúp tớ được không?”
Hoài Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Tớ tình cờ gặp họ thôi, tớ cũng không có thể diện lớn tới mức dám đến hẹn phỏng vấn Cơ Trọng Minh”.
Đặng Duyên Duyên bực tức: “Hai cha con đúng là khó tính khó nết, chỉ khổ bọn lon ton như mình”.
Cơ Quân Đào đã gặp Đặng Duyên Duyên, biết cô làm ở đài truyền hình nên giải thích với bố: “Đó là bạn học của Hoài Nguyệt, cố ấy làm ở đài truyền hình, có lẽ là muốn đến phỏng vấn”.
Cơ Trọng Minh gật đầu, trao đổi với con gái qua ánh mắt rồi nói: “Gọi Hoài Nguyệt đến đây, bố có việc hỏi cô ấy”.
Cơ Quân Dã lại đến kéo Hoài Nguyệt về, Đặng Duyên Duyên nhìn bọn họ với vẻ hết sức hiếu kỳ như đang suy nghĩ gì đó.
Cơ Trọng Minh hòa nhã nói với Hoài Nguyệt: “Quân Đào nói đó là bạn học của cháu muốn hẹn phỏng vấn, vừa rồi Tiểu Dã đã từ chối hộ bác. Bây giờ cô ấy muốn nhờ cháu đến thuyết phục bác giúp cô ấy đúng không?”
Hoài Nguyệt nghĩ thầm, tại sao cả hai bố con đều có thể nhìn rõ vấn đề đến thế. Lần trước mình chưa mở miệng Cơ Quân Đào đã biết rồi, lần này ông cụ cũng vậy, chẳng lẽ hai chữ “ý đồ” trên mặt mình và Duyên Duyên rõ ràng như vậy sao?
Cô đành gật đầu khó xử: “Vâng, vốn bọn cháu đã hẹn cùng phỏng vấn Cơ tiên sinh”.
Cô chỉ Cơ Quân Đào, vẻ mặt ngượng nghịu, “Nhưng cháu đã phỏng vấn một mình, suýt nữa bị cô ấy mắng chết!”
Cô xấu hổ cười cười làm Cơ Quân Đào cũng cười theo: “Khi đó có thấy em nói gì đâu!”
“Cho nên cô ấy nói em là kẻ phản bội”, Hoài Nguyệt nói, không cần nghĩ ngợi. Cô nghĩ thầm, đột nhiên anh kể chuyện của anh, em có kịp chuẩn bị gì đâu.
Nụ cười trên mặt Cơ Quân Đào càng tươi tắn hơn, anh chỉ nhìn bố không nói gì.
Cơ Trọng Minh trợn mắt nhìn con trai, từ sáng đến giờ, cuối cùng anh chàng mới chịu giãn cái mặt ra, đúng là một nụ cười đáng giá ngàn vàng. Ông thở dài trong lòng: Thôi thôi, đành phải hy sinh bản thân vậy. Thằng nhóc này quyết tâm bán đứng bố để làm người đẹp vui đây mà.
“Được rồi, Hoài Nguyệt, bác cũng không thể thiệt thòi quá được. Bác đồng ý nhận lời mời phỏng vấn của bạn học cháu, đổi lại thứ Bảy này cháu phải mời bác ăn bữa cơm tại nhà cháu ở ngoại ô được không? Bác nghe Tiểu Dã nói hai anh em nó thường ăn chực uống chờ ở nhà cháu làm bác cũng thấy thèm”.
“Được ạ!” Hoài Nguyệt mừng rỡ, không kịp nghĩ vì sao Cơ Trọng Minh lại đòi ăn cơm ở nhà cô, chỉ hớn hở vẫy tay với Đặng Duyên Duyên.
Trong lòng ghen tị hết cỡ, Cơ Quân Dã nghĩ thầm: Đúng là người nổi tiếng có khác, mình phải giả bộ đáng thương, nói khô nước bọt mới bắt cô ấy mời cơm được. Bố mình chỉ cần thuận nước giong thuyền là xong, thậm chí Hoài Nguyệt còn phải hàm ơn nữa. Đương nhiên sướng nhất vẫn là anh trai mình, nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của anh ấy là đủ biết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!