Em là gì của anh!?
Chap 1- Angel\'s past (1)Đoàn Thảo My
Tại ngôi biệt thự trắng…
-Từ nay, người này sẽ là mẹ của con.
-Papa, con ko hiểu, người này ko phải là mẹ của con nha, sao con lại phải gọi dì ấy là mẹ? Con có mẹ mà.- bé gái khoảng 5 tuổi, gương mặt bầu bĩnh, làn da trắng mịn, đôi môi đỏ hồng, ánh mắt trong veo như chứa nước, chiếc váy trắng càng làm nổi bật vẻ thuần khiết và ngây thơ của cô.
-Bởi vì từ nay về sau, dì ấy sẽ là mẹ của con- người đàn ông chừng 30 tuổi, khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan tinh tế cho thấy lúc trẻ, hắn từng là một mỹ nam ko kiên nhẫn trả lời.
-Cái j`?Tại sao cô ta lại là mẹ của Tiểu My? Em mới chính là mẹ của nó mà!?- người phụ nữ 25 tuổi, dáng người vẫn thon thả, dịu dàng, nhan sắc xinh đẹp, kinh hoảng(kinh ngạc và hoảng sợ) lên tiếng.
-Lí do? Ko phải rất rõ ràng rồi sao? Sau này, cô ấy sẽ là vợ tôi, là nữ chủ nhân của căn nhà này.
-Em rõ ràng mới là vợ hợp pháp của anh, anh cư nhiên lại có thể dẫn tình nhân cũ về nhà.
-Cô nên biết, cô ấy là người phụ nữ tôi yêu nhất- Đoàn Khánh Minh lạnh nhạt nói.
-Vậy anh xem em là gì?-Khổng Tú Anh cảm thấy bờ má mình đã ấm đi, hai dòng lệ ko kìm chế được mà rơi xuống.
-Tôi đối với cô chỉ là trách nhiệm, hãy kí vào đơn li dị này đi, chúng ta sẽ được giải thoát.-Đoàn Khánh Minh vừa nói vừa rút tờ giấy trong tay đặt xuống bàn.
-Li dị? Anh muốn li dị với em để cưới cô ta?Anh có thể ko nghĩ đến em, nhưng còn con gái của chúng ta, anh có nghĩ đến bé My chưa?
-Con gái của tôi?Năm xưa cô vì muốn tôi cưới cô mà đã leo lên giường của tôi, rồi bắt tôi phải chịu trách nhiệm với cô mà phụ bạc Vân Hy, khiến chúng tôi phải xa cách nhau, cô vì lợi ích cá nhân mà ko ngại bán rẻ chính mình, cô dám chắc nó là con của Đoàn Khánh Minh này?- ánh mắt hắn ta lộ ra tia chán ghét.
-Anh nói j z? Tiểu My là con gái ruột của anh mà? Anh cũng đã nuôi dưỡng và yêu thương nó 5 năm qua, lại bảo nó ko phải con anh?Hơn nữa, chuyện năm xưa vốn là nhầm lẫn, em ko có ý định đó-Khổng Tú Anh tuyệt vọng nói.
-Nếu ko vì cái gia sản này, tôi cần phải nhẫn nhịn cô, yêu thương chiều chuộng đứa con gái suốt ngày chỉ biết khóc của cô sao? Hai mẹ con các người mau rời khỏi nhà tôi đi- Đoàn Khánh Minh giọng nói đầy khinh thường và xa cách.
-Khánh Minh, anh không thể đối xử với em như z- Khổng Tú Anh đau đớn gào lên
Đoàn Khánh Minh ko để ý đến bộ dạng khổ sở của Khổng Tú Anh, choàng tay ôm vai người phụ nữ mà mình yêu nhất rời khỏi phòng khách cùng hai đứa con của họ.
-Mama à, sao mama lại khóc? Papa làm mama buồn sao?- cô bé lo lắng hỏi. Papa lớn tiếng với mama?Papa nói ko yêu mẹ? Lại còn choàng vai người phụ nữ kia?
-Tiểu My ngoan của mẹ, đừng hỏi nữa.
-Có phải papa hết thương Tiểu My và mama nữa ko? Mama, có phải là do Tiểu My ko ngoan, làm papa giận… huhu…
-Tiểu My, papa đã ko còn là papa của con nữa rồi, chúng ta mau rời khỏi đây.
Tại đường phố vào buổi xê chiều…
Trên con phố rộng lớn, tấp nập người qua kẻ lại, đều mang theo gương mặt tươi tắn, vui mừng, một phần vì bận rộn với công việc, một phần lại vô tâm, ko một ai quan tâm đến hai mẹ con đang loạng choạng đi trên đường. Tiếng hò hét từ phía sau vang lên, xa xa đang diễn ra một trận đua xe. Bỗng \”RẦM\” một cái, họ chỉ thấy bóng chiếc xe moto vội vã rời đi, để lại giữa đường là người phụ nữ xinh đẹp nằm trên vũng máu, trong tay ôm chặt cô bé mặc trên người chiếc váy trắng thanh khiết đã nhuộm đầy máu đỏ vào lòng như bảo bối sợ bị hao tổn, họ chỉ đứng xung quanh chỉ trỏ, bàn tán,…không một ai… không một ai giúp mẹ con cô… cô có cảm giác như…cô đã mất tất cả… cả thế giới đều bỏ rơi cô… ánh mắt cô từ những tia ngây thơ thoáng chốc trở nên lạnh nhạt và mang theo sát khí… kể từ giây phút này… Đoàn Thảo My đã chết …
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!