Em Là Học Trò Của Tôi Thì Sao? - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
204


Em Là Học Trò Của Tôi Thì Sao?


Chương 31


CHUYỆN KHÓ KHĂN NHẤT TRONG CUỘC ĐỜI…

Tuần kế tiếp, Triệu Thuỷ Quang loay hoay bận tối mắt tối mũi, nào là tìm Trưởng khoa viết đơn đề cử, rồi phải chuẩn bị thi viết.

Cô không phải không nghĩ tới bàn bạc chuyện này với Đàm Thư Mặc, cô biết một chuyện quan trọng như vậy nếu Đàm Thư Mặc biết được từ miệng người khác, hậu quả sẽ nghiêm trọng.

Nhưng Triệu Thuỷ Quang không tìm được cơ hội để cả hai cùng ngồi xuống nói chuyện, Đàm Thư Mặc phải tham gia hết hội nghị này đến hội nghị khác, gần đây lại đi công tác, hai người thường xuyên liên lạc với nhau qua điện thoại.

Triệu Thuỷ Quang không thích nói chuyện này qua điện thoại, giọng nói rất dễ đánh lừa, không thể nhìn thấy ánh mắt của anh, cũng chẳng biết nét mặt anh thế nào, cô nhất định sẽ cảm thấy vô cùng bất lực.

Triệu Thuỷ Quang cũng từng nghĩ sẽ viết thư, nhưng mỗi lần ghi được phần mở đầu rồi thì lại không biết phải tiếp tục thế nào. Ghi tới ghi lui chỉ có vỏn vẹn hai câu.

Cô có thể nói gì chứ, chẳng lẽ nói hi vọng ‘anh có thể chờ em’?

Cô không thể ích kỷ như vậy, trên thế giới này không có ai chờ đợi ai vô điều kiện cả.

Thế thì, ghi là ‘đừng chờ em, hãy quên em đi’ sao?

Thực tế mà nói, cô rất hi vọng có thể cùng anh đi hết quãng đường đời này.

Nghĩ chuyện còn chưa tới đâu, Triệu Thuỷ Quang thấy vẫn có thể từ từ suy nghĩ, thế nên để thi viết xong rồi hẵng tính sau.

Triệu Thuỷ Quang từng đề cập chuyện này với mẹ, lúc ấy ba Triệu đã nói, “Con gái, con muốn đi du học thì cứ đi, ba mẹ tuy không phải giàu có gì, nhưng làm lụng cả đời này, tất cả rồi cũng cho con, cho con đi du học thì tiền nhất định phải có. Con cũng đã lớn khôn, hãy tự mình quyết định.”

Mẹ Triệu biết rõ con gái đang lo lắng chuyện gì, bà hỏi, “Thầy Đàm của con sắp 30 rồi phải không?”

Triệu Thuỷ Quang gật đầu, “Cuối năm nay.”

Ngày hai mươi tháng mười hai, ngày này Triệu Thuỷ Quang cả đời nhớ mãi không quên.

Mẹ Triệu thở dài nói, “Cần phải nói với người ta, con phải nói rõ mọi chuyện với cậu ấy, để không làm lỡ tình cảm của người ta.”

Quan niệm tình yêu của đàn ông 30 tuổi với cô gái 20 tuổi khác xa nhau một trời một vực, mẹ Triệu là người từng trải, dĩ nhiên nhìn thấu đáo mọi thứ.

Khi một cô gái hai mươi tuổi yêu nhau với một chàng trai cũng trạc hai mươi, con trai hơn hai mươi vẫn chưa có sự nghiệp, hì hục tìm việc làm, đổi hết việc này đến việc khác, tâm lý vẫn chưa ổn định; còn con gái hai mươi tuổi, cười rạng rỡ, tươi tắn như một đóa hoa xuân, có thể nói đây chính là giai đoạn vui vẻ nhất trong đời một cô gái để cùng người con trai vượt qua chuỗi ngày bấp bênh nhất trong cuộc đời của anh ta.

Đàn ông khi đã ba mươi, tâm lý cùng sự nghiệp đều vững vàng ổn định, dáng đi mạnh mẽ, dáng vẻ ung dung trầm tĩnh, phụ nữ đã ba mươi thì lại không còn như thời thanh xuân mơn mởn, cho nên đàn ông ba mươi yêu cô gái hai mươi tuổi, nhìn như khập khiễng, nhưng thật ra lại rất phù hợp.

Hiện tại, trong ký túc xá của Triệu Thuỷ Quang đang có một cặp đôi yêu xa, chính là bạn Dương Dương và bạn trai thanh mai trúc mã, người con trai này tên là A Thanh.

Lại nói, A Thanh ngày nào cũng gọi điện thoại cho Dương Dương, có hôm nói tới chuyện đến căn tin ăn mấy đấu cơm, A Thanh lúc ấy đã nói: Có con gái nào lại ăn hai đấu cơm chứ.

Mà Dương Dương thì chính là cô gái ăn hai đấu cơm, lập tức nổi giận, cúp ngang điện thoại.

Dương Dương tuy là mạnh miệng, mắng thì mắng thế thôi, nhưng ngày hôm sau khi đến căn tin mua cơm, cô nàng đã nói với đầu bếp rằng: “Sư phó, lấy một đấu cơm thôi.”

Sư phó nhận ra tụi cô, tay mau mắng múc hai đấu cơm, tiền cũng lấy rồi.

Dương Dương nổi đoá, gõ thau cơm nói, “Tôi muốn một đấu cơm, không cần thối lại, lấy ít cơm lại cho tôi.”

Sư phó vung muôi lớn, khó hiểu nhìn Dương Dương, gẩy một chút cơm lại, nhưng mà so với phần cơm của Triệu Thuỷ Quang thì vẫn là nhiều.

Tuy nhiên, điều làm ba người còn lại cười nghiêng ngả, chính là Dương Dương vừa cầm muỗng múc cơm bỏ vào chén của ba người bọn họ, vừa thong dong nói, “Cười cái gì, giúp mình ăn bớt đống này đi!”

Triệu Thuỷ Quang đang ăn canh bí đao suýt nữa là sặc chết rồi, vội bảo, “Bạn Dương Dương, có thể đừng dùng từ “đống” khi đang ăn cơm không!”

Yêu xa dường như rất mặn nồng ngọt ngào, bởi vì có gian nan cho nên càng thêm quý trọng.

Thật ra, nguy hiểm rình rập tứ phía, bởi khi anh và em cùng sống ở hai thế giới khác nhau, hai người không có bất cứ một điểm chung nào.

Dần dần, cảm thấy đối phương đã thay đổi, thực tế có lẽ do chính mình thay đổi, cũng có thể chẳng có gì thay đổi cả, chỉ là bản thân viện cớ thoái thoát, và rồi tình cảm từ từ phai nhạt, thế là mọi chuyện đi vào hồi kết, mỗi người sống cuộc sống của riêng mình.

Dương Dương thường hay dùng giọng điệu tràn đầy hâm mộ nói với Triệu Thuỷ Quang, “Bạn thì tốt rồi, có một người tuyệt vời ở bên cạnh.”

Triệu Thuỷ Quang giờ nghĩ lại, thấy đời người thực sự rất mỉa mai.

Kết quả thi viết của Triệu Thuỷ Quang rất nhanh đã có, không ngoài dự đoán cô đã đậu, vì thế mỗi ngày cô đều gọi cho Đàm Thư Mặc, nhưng lòng thì nơm nớp lo sợ, việc gạt anh luôn làm cô bứt rứt khó chịu.

Đàm Thư Mặc là người nhạy cảm, thấy Triệu Thuỷ Quang như vậy, anh từng hỏi qua, “Gần đây có chuyện gì sao?”

Triệu Thuỷ Quang có tật giật mình, lập tức nói, “Không có, có thể có chuyện gì chứ.”

Đàm Thư Mặc không hề hỏi nhiều, anh không phải người nhiều chuyện, chỉ là anh đang đợi, đợi đến khi cô muốn nói anh nghe, hai người yêu nhau đã hai năm, rất nhiều chuyện không cần phải nói ra cũng biết, nhưng anh đâu ngờ chuyện mình chờ đợi lại là một chuyệt rất lớn.

Hôm thứ sáu, Triệu Thuỷ Quang nhận được điện thoại Đàm Thư Mặc nói anh đã về, giọng anh có chút mệt mỏi, anh nói, “Mới xuống máy bay, lát anh có cuộc họp, ở văn phòng chờ anh, anh đưa em về.”

Buổi chiều Triệu Thuỷ Quang đúng lúc có cuộc phỏng vấn, không muốn để anh mệt nhọc, cô bèn nói, “Em đúng lúc có chuyện, không sao đâu, em tự về được mà, anh nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”

Vẫn còn kiên trì, giọng nói anh nồng đậm êm dịu phát ra từ trong điện thoại, “…Nhớ em…” hoà cùng chất giọng khàn uể oải, gợi cảm vô cùng, nghe như kề cận bên tai.

Triệu Thuỷ Quang đột nhiên nhận ra, Đàm Thư Mặc đã bước vào thế giới của cô, cùng sống dưới một bầu trời, ngẩng đầu nhìn lên cũng là cùng một mặt trời, anh thật sự đã về rồi, lòng cô nhộn nhạo “Ừ” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Cuộc phỏng vấn cũng xem như tạm ổn, gồm có hai vòng, vòng đầu thì do trường học xét duyệt từng cá nhân, tất cả đều dùng tiếng Trung, Triệu Thuỷ Quang xưa nay là cô bé khéo léo lễ phép, bối cảnh gia đình cũng đơn giản, bởi thế vòng này cũng không mấy khó khăn.

Vòng thứ hai, nghe nói là người phụ trách, giáo sư trường liên thông và cộng với giáo viên trong trường cùng phỏng vấn. Triệu Thuỷ Quang vừa nghĩ tới nhiều người như thế thì đã đau đầu, thế nhưng giáo sư Thẩm đã từng nói với cô, không cần phải khẩn trương, đều là người của trường chúng ta cả.

Triệu Thuỷ Quang gõ cửa, bên trong tĩnh lặng, chỉ chốc lát, nghe tiếng nói cất lên, “Come in.”, cô giữ vững tinh thần đẩy cửa đi vào.

Đi vào rồi, đúng thật có một hàng người ngồi trong phòng, giáo sư Thẩm ngồi gần cô nhất, mặt không cảm xúc, lúc này chính là lúc ngay cả họ hàng anh em cũng không nhận, người quen duy nhất chỉ có thầy Peter, thầy ngạc nhiên nhìn Triệu Thuỷ Quang, Triệu Thuỷ Quang cười cười, còn chưa nhìn hết mặt mọi người, đột nhiên chứng kiến khuôn mặt quen thuộc ngồi ở giữa, Triệu Thuỷ Quang phát giác mình cười không nổi nữa rồi.

Người nọ mặc bộ đồ vest màu đen, bên trong là chiếc áo sơ mi màu đen thẳng tươm, thắt cà vạt sọc trắng, gương mặt hơi tái nhợt, nhưng vẫn cương nghị vô cùng. Triệu Thuỷ Quang lúc nãy nghe giọng anh, biết rõ anh đang rất mệt mỏi, bởi thế sắc mặt mới nhợt nhạt như vậy, nhưng Đàm Thư Mặc là người bất luận vất vả thế nào cũng tuyệt đối không thể hiện sự mệt mỏi ấy ra ngoài, thậm chí vừa rồi do Triệu Thuỷ Quang đã nghe quen giọng anh, cho nên vừa nghe đã biết anh đang mệt mỏi rã rời. Anh lúc nào cũng giống như bây giờ, ngồi thẳng lưng, đường nét khuôn mặt như được phác hoạ bằng bút than lãnh ngạo bức người, ánh mắt lại tinh tường và tràn đầy sự bền bỉ.

Người nọ cũng đang nhìn Triệu Thuỷ Quang, người khác nhìn không ra, chứ Triệu Thuỷ Quang lại cảm thấy lạnh cả xương sống.

Tại sao hết lần này đến lần khác lại để anh biết mọi chuyện trong tình trạng tồi tệ nhất, từng mạch máu trong người cô như muốn toát ra mồ hôi lạnh, tai vạ đến nơi rồi.

Đầu óc Triệu Thuỷ Quang từ lúc nhìn thấy Đàm Thư Mặc đến giờ rất rối trí, trong lòng trù tính làm sao có thể vượt qua cuộc phỏng vấn này, may là cô đã chuẩn bị phần lớn các câu trả lời, cô giờ chỉ biết theo đó mà trả lời thôi.

Lúc Triệu Thuỷ Quang trả lời câu hỏi của thầy Peter, đầu cũng không dám nghiêng sang phải, mắt thì đảo nhìn nhưng chỉ chú ý vào chỗ đằng kia, cô thấy người nọ đang lật tài liệu, mà ngay cả tiếng giấy lật giấy “sột soạt” cô cũng nghe rõ mồn một.

Thầy Peter hỏi xong, đến lượt một người dường như là lãnh đạo cấp cao đang ngồi chính giữa hỏi, Triệu Thuỷ Quang vốn không nghe rõ ông ta hỏi gì, nhưng nghe được một vài từ, loáng thoáng đoán được câu hỏi, thế mà lúc bắt đầu trả lời, mọi suy nghĩ đều bay đi đâu hết. Cô tự biết mình rớt chắc rồi.

Sau khi đáp hết, người ngồi chính giữa gật đầu, ngó sang hai bên, ý hỏi còn ai muốn đặt câu hỏi nữa không, Triệu Thuỷ Quang biết rõ đây là câu hỏi cuối cùng, trong lòng rối rắm, chỉ muốn cuộc phỏng vấn mau mau chấm dứt.

Đã đến lượt anh đặt câu hỏi, Đàm Thư Mặc ngồi chống đầu, một tay thon dài cầm bút bi, lật tài liệu “sột soạt”, tim cô thì đập “thình thịch”, anh cũng không ngẩng đầu lên, cũng không hề nhìn cô, tiếng nói quen thuộc của anhlại vang lênbên tai cô, “Tại sao phải đi nước ngoài?”

Dù giọng điệu lạnh lùng như một giám khảo, nhưng chỉ có hai người họ mới biết rõ câu hỏi này có ý nghĩa khác.

Cũng là giọng nói cách đây một tiếng đồng hồ, còn trầm thấp thì thầm “Nhớ em”.

Đâu ngờ rằng chỉ một giờ ngắn ngủi, thế giới của cô và anh đã khác nhau.

Đối với câu hỏi này, Triệu Thuỷ Quang biết thế nào cũng xuất hiện trong cuộc phỏng vấn, cô từ chuẩn bị từ trước, chỉ là do anh Đàm Thư Mặc hỏi tất nhiên lại mang một ý nghĩa riêng biệt, nếu là giám khảo khác hỏi, cô sẽ tự tin trả lời rằng có thể tăng giá trị bản thân, học được tính tự lập, nói một cách trơn tru để người ta tin, nhưng cô biết rõ câu hỏi anh nhất định không phải ý đó, cô sao có thể nói với anh “tự lập”, “tăng giá trị bản thân”. Cô, nói không nên lời.

Cô trả lời không được, anh cũng không nhìn cô, giám khảo chung quanh rỉ tai thì thầm, cô biết rõ nếu như mình đã lựa chọn, thì vĩnh viễn không cách nào thay đổi được.

Cuối cùng, cô đứng thẳng lên, xoay người cúi thật thấp chào, và nói: “Sorry” rồitức thì mở cửa, không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.

Lúc đi ra, cô đi ngang hai sinh viên nữ, một trong hai cô gái oán trách, “Nếu như lần này tôi mà coi luôn mấy chương sau, chắc chắn không có thi be bét như vậy đâu!”

Triệu Thuỷ Quang vừa đi qua, liền sững sờ khựng lại, đứng ở lan can hành lang, ánh mắt trời chói chang rọi vào mắt, cô nhớ, rất nhiều người cũng đã từng nói thế, “Nếu như mình mà học hành chăm chỉ, thế nào cũng đứng Top 10 toàn lớp cho xem”, “Nếu như mình chịu khó học, việc giành học bổng là chuyện nhỏ”, nếu như tôi lúc ấy đã làm thế, hiện tại như thế nào và thế nào.

Thật ra, trong đời người không có quá nhiều cái “nếu như”, cũng chẳng có quá nhiều “sự nhất định”, đó chỉ là sự viện cớ cho bản thân, một cái cớ biện minh cho sự nỗ lực chưa tới của họ. Nếu bạn thật sự chịu khó học, nhất định có thể sẽ đứng Top 10 toàn lớp sao? Có bản lĩnh thì bạn hãy học hành chăm chỉ, cầm học bổng cho tôi xem đi. Tất cả “nếu như” chỉ là lời nói mạnh miệng mà thôi, mọi thứ bên trên đều chẳng có nếu như, hai chữ “nếu như” chính là cơ hội mà bạn không bao giờ có được.

Chính Triệu Thuỷ Quang cũng không muốn nói: “Nếu như lúc đầu mình không chọn ra nước ngoài, mọi chuyện đã không thành ra thế này”, cô không muốn có cái “nếu như” như vậy, lời phàn nàn ấy, khiến người ta cảm thấy chán ghét.

“Tại sao phải đi nước ngoài?” Cô đã từng chân thật hỏi lấy bản thân.

Thật sự cô không thích ngành Thương Mại Quốc Tế, học ngôn ngữ là một trong những ước mơ của cô. Cô thật sự không muốn bắt đầu đã lựa chọn việc mình không thích, nếu bây giờ cũng vậy, bốn mươi năm sau thì sao, chẳng lẽ vẫn sẽ vật lộn với sự lựa chọn của bản thân, như vậy sẽ tốt ư?

Kế đó, chuyện bà ngoại cũng đã ảnh hưởng ít nhiều đến cô, Triệu Thuỷ Quang nghĩ đến ba mẹ của mình, tương lai khi đã già rồi cần phải có người chăm sóc, nếu như bản thân cô không có thực lực, nếu như cuộc sống bản thân khó khăn, kinh tế eo hẹp, để ba mẹ sinh ra một đứa con như thế, chẳng phải rất đáng buồn sao?

Hơn nữa,cô khó mở miệng nói với Đàm Thư Mặc, hiện tại bất cứ ai nhìn bọn họ đều xì xầm nói là thầy trò yêu nhau, kỳ thật cô hiểu rõ mọi chuyện không phải như vậy,mọi người nhận định thế chỉ là vì anh là thầy của cô, mà cô lại là học trò của anh!

Nhưng chính vì những lời chỉ trích này, cô không tài nào mở miệng được, đến bây giờ cô vẫn một mực gọi anh là “Thầy Đàm”, nếu như không ra đi, nếu như không trưởng thành, cô vĩnh viễn là “đứa con” của anh, được bảo vệ bao bọc lớn lên từng ngày, điều cô muốn chính là sự bình đẳng, chứ không phải là nhìn anh với ánh mắt kính sợ. Cô muốn đường hoàng nắm tay đứng bên cạnh anh.

Đã thế, cô phải nói thế nào đây chứ!

Triệu Thuỷ Quang đứng tần ngần trong ngày gió mát tháng chín, bị gió thổi bụi bay vào mắt liền nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, lệ từng giọt tuôn trào, câu nói “Nhớ em” của anh vẫn còn quanh quẩn ấm áp bên tai cô, nghĩ đến câu nói ấy, lòng cô nghẹn ngào trào dâng, chạy thục mạng về ký túc xá.

YÊU LUÔN ĐI ĐÔI VỚI NỖI BUỒN…

Triệu Thuỷ Quang ngồi chồm hổm trước cửa phòng làm việc của Đàm Thư Mặc, anh vẫn chưa trở lại, chắc hẳn cuộc phỏng vấn còn chưa chấm dứt, nói ra thì thật buồn cười, cuộc họp của anh và chuyện bận của cô là cùng một chuyện.

Cô cũng không dám gửi tin nhắn cho anh, thứ sáu lúc tan sở, đa phần giáo sư đã về hết, chỉ còn mình cô ngồi xổm ở đó, ngẩng đầu nhìn gió thổi qua tàng cây lung lay bên ngoài hành lang, tiếng lá cây xào xạc lẫn trong từng cơn gió trong không gian phiêu đãng, thổi bụi bay vào mắt làm cô dụi mắt liên tục. Bầu trời trong xanh, với những đám mây trắng, Triệu Thuỷ Quang không ngừng cố gắng mở mắt nhìn, nhìn bầu trời một lúc lâu, khiến cô choáng váng.

Lúc nghe tiếng bước chân, cô vội đứng lên, tiếng bước chân ấy lại còn ai vào đây nữa chứ.

Đàm Thư Mặc đứng từ xa nhìn cô cúi thấp đầu, trông giống như đứa trẻ làm điều sai quấy.

Cô thấp giọng nói, “Thầy Đàm, xin lỗi.” Anh không đoái hoài đến cô, cầm chìa khoá mở cửa.

“Cạch” tiếng cửa mở ra, không khí lạnh mát mẻ trong phòng tràn tới.

Anh bước vào, cũng không ngoảnh lại nhìn, giọng nói lành lạnh như băng tuyết quét qua cõi lòng, “Anh đã bỏ quyền rồi.”

Triệu Thuỷ Quang nghe không hiểu mấy, liền hỏi “Cái gì”.

Nhìn không được khuôn mặt anh, chỉ nghe được tiếng anh cất lên, ẩn nhẫn nói, “Anh không có chấm điểm, em yên tâm.”

Cảm xúc chủ quan như vậy, nói anh sao có thể đưa ra phán đoán chuyên nghiệp!

Triệu Thuỷ Quang sốt ruột, đi theo vào, hô nhỏ, “Em không biết chuyện sẽ như vậy, em định hôm nay sẽ nói anh biết!”

Anh đặt chìa khoá lên bàn làm việc màu đỏ, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy nét mặt nhăn nhó, môi khẽ nhếch lên, bầu không khí khô hanh cuối hè hết sức căng thẳng.

“Triệu Thuỷ Quang, em có từng nghĩ đến cảm giác của anh khi nhìn thấy tư liệu đó không?” Anh vừa xuống máy bay, nghe được giọng nói hồn nhiên của cô, cả người mệt mỏi đều tan biến cả, một lòng muốn làm xong mọi chuyện để được gặp cô, hai người sẽ có một buổi cuối tuần đẹp đẽ, không ngờ rằng trước khi ấy lại nhìn thấy đơn xin du học của cô.

Anh chịu trách nhiệm hỗ trợ Học Viện trong việc sàng lọc, thật ra chỉ là việc trên danh nghĩa mà thôi, anh có thể mượn cớ công việc bề bộn để không đi. Tuy bản tính hay thất thường, nhưng đối với những chuyện liên quan đến việc học thì anh lại cẩn thận kỹ lưỡng, bản thân phải có trách nhiệm, vì vậy anh quyết định tham dự, nhưng đến khi nhìn thấy tư liệu của cô, người thì đang ngồi trong phòng họp, nhưng lòng như muốn bốc hoả, anh hận không thể lao ra khỏi phòng, chất vấn cô, dứt khoát dẫn cô đi.

Cô sao có thể chứ, sao có thể gạt anh! Anh tự hỏi bản thân mình trăm ngàn lần.

Mãi đến khi Triệu Thuỷ Quang bước vào, đứng giữa phòng, cười chào hỏi, Đàm Thư Mặc ngược lại bình tĩnh hơn. Lạnh lùng nhìn cô trả lời. Cuối cùng nhất, cũng đến lượt anh đặt câu hỏi, nhưng anh biết dù có hỏi thì cô cũng không trả lời được, theo như hiểu biết của anh về cô.

Khi nhìn thấy Triệu Thuỷ Quang chạy đi, ngón tay Đàm Thư Mặc duỗi ra cố gắng đưa lên xoa hai bên thái dương, nhắm hờ mắt không nói thêm gì nữa.

Một người đàn ông như anh, lần đầu tiên sâu sắc biết được tinh thần và thể chất kiệt sức là thế nào.

Cô đi qua, nhẹ nhàng vòng tay ôm chặt phía sau lưng anh, tay dán lên khuôn ngực phập phồng của anh, thì thào, “Xin lỗi, em thực sự muốn nói với anh! Em phải nên bàn trước với anh! Em chỉ muốn bản thân tự trải nghiệm, muốn xem ở thế giới này, em có thể trở thành người như thế nào, có thể đi được bao xa trong cuộc đời này! Em rất muốn đi, rất muốn, để tương lai sau này có thể đường hoàng đứng bên cạnh anh!”

Gương mặt cô áp sát áo vét tơ tằm của anh, chất liệu vải mịn, mang theo hơi ấm cơ thể của anh, cách tấm lưng rộng lớn vững vàng, cuồn cuộn truyền đến, khiến hai má cô nóng hổi.

Bàn tay thanh mảnh mạnh mẽ của anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, xoay người lại.

Anh cúi người, cái trán bằng phẳng tựa vào đầu cô, đôi mắt đen tuyền sáng rực ngân ngấn nước, anh cất giọng khàn, “Ở bên cạnh anh, không tốt sao? Như bây giờ vậy, ở bên cạnh anh thế này không tốt ư?”

Hơi thở cả hai gần trong gang tấc, anh không muốn nghĩ nữa, nhắm mắt lại tìm đến môi cô, đặt một nụ hôn thật dài lên đôi môi phấn hồng kia, đầu lưỡi khẽ lướt nhẹ lên môi cô, từng nụ hôn nồng cháy nhẹ nhàng đọng trên đôi môi, tha thiết như đối với báu vật.

Mỗi nụ hồn của anh, đều như một câu nỉ non: “Ở lại” “Ở lại”.

Triệu Thuỷ Quang đắm chìm trong vòng xoáy mật ngọt này, cô biết anh cuồng ngạo, nhưng lại chưa từng thấy anh dùng lời nói nhỏ nhẹ như thế, dù cô nhắm mắt lại nhưng cũng có thể trông thấy dáng vẻ yếu ớt của anh, với cá tính kiêu ngạo thì anh sẽ không muốn cô biết.

Trong thời khắc này, Triệu Thuỷ Quang đột nhiên cảm thấy buồn phiền vô cùng, vươn tay ra, ôm chặt người anh, đầu ngón tay chạm vào da thịt anh, lòng không muốn buông ra.

Anh hôn lên đôi mắt đẫm lệ của Triệu Thuỷ Quang, ánh nắng ấm áp chiếu vào đôi mắt cô, “Đừng đi, được không?” Âm cuối ngân lên, mang theo sự khắc khoải chờ mong.

Cô tưởng rằng cổ họng mình không thể phát ra tiếng, tuy nhiên, vẫn còn nghe thấy câu trả lời của mình, “Em xin lỗi.”

Cô suýt nữa đã đồng ý, nhưng nếu hiện tại đồng ý, về sau cũng không thể nào giữ lời hứa được, đến lúc ấy lại sẽ hối hận. Thực xin lỗi, cô không thể thực hiện một lời hứa như vậy.

Anh hỏi cô rằng “Vậy không tốt sao”, cùng là một câu hỏi trong đêm hôm ấy, anh cũng hỏi cô “Em đừng lo sợ tương lai không biết gì, anh sẽ chỉ dẫn toàn bộ cho em. Anh đều làm trước mọi việc cho em, có cái gì không tốt?”

Đúng vậy, anh vẫn đứng ở trước mặt cô, thế nhưng giờ đây, chính cô lại là người muốn ra đi. Chút hi vọng nhỏ nhoi, tương lai bản thân có thể hãnh diện xuất hiện trước mặt anh.

Anh không nói thêm gì nữa, hôn lên giữa trán cô, đôi môi lành lạnh áp vào, như một con bươm bướm lướt gió bay tới. Tay anh nhẹ nhàng buông tay của cô, cô vội nắm chặt lại, nhưng móng tay chỉ chạm vào được lòng bàn tay của mình.

Anh chậm rãi thu tay bỏ vào túi quần của mình, lui về sau, tựa vào bàn làm việc, lại duỗi tay ra, kéo nhẹ cà vạt của mình, để lộ ra yết hầu, và xương quai xanh rõ ràng. Chỉ là một hành động đơn giản, lại như qua bao năm tháng.

Đàm Thư Mặc bước đi, không hề nhìn cô.

Anh nói, “Triệu Thuỷ Quang, anh cũng có tự tôn của anh.” Ngắn ngủi vài giây, như thể đã qua nhiều năm, anh lại nói tiếp, “Anh để em đi.”

Giọng nói quyết tuyệt mà lại kiên định, đúng vậy, anh Đàm Thư Mặc sao lại lâm vào tình cảnh này, theo đuổi từ trường cấp ba đến tận nơi đây, nếu như cô muốn đi, dù anh đuổi theo đến đâu cũng sẽ vô ích. Với tư cách là một người đàn ông, anh cũng có thứ mình khao khát muốn có, nếu như anh thật muốn sống ở nước ngoài thì hà cớ gì phải từ nước Anh trở về chứ, gốc rễ của anh là ở đây, một khi đã quyết định trở về tuyệt sẽ không rời đi. Dẫu cho tình yêu là thứ rất tuyệt vời, thế nhưng từ khi nào anh Đàm Thư Mặc cần phải hèn mọn đến như thế. Từ lúc bắt đầu yêu nhau, cô đã không muốn tiết lộ quan hệ của hai người, đến bây giờ cô vẫn khăng khăng che dấu. Trái tim anh thật sự đã giá băng.

Anh Đàm Thư Mặc cho dù chỉ sống côi cút một mình suốt quãng đời còn lại, cũng sẽ không van xin tình yêu, đây là tôn nghiêm của anh.

Ngày ấy, chiều tà bóng ngả về tây, trong căn phòng tràn ngập kỷ niệm, ánh mặt trời chiếu rọi từng mảnh vỡ nơi cõi lòng.

Hi Diệu phát giác Triệu Thuỷ Quang dạo gần đây sao sao ấy, liền kéo Triệu Thuỷ Quang ra ngoài, nói là uống trà giải khuây, vẫn thấy lạ sao Triệu Thuỷ Quang lại rảnh rỗi như thế, nghe mới biết, thì ra có một chuyện quan trọng như vậy.

Với tính cách của Hi Diệu, việc Triệu Thuỷ Quang giấu giếm chuyện lớn như thế, nhất định sẽ mắng cô té tát, nhưng thấy cô tinh thần hoang mang, Hi Diệu cũng không thể nào mắng được.

Hi Diệu cũng biết Triệu Thuỷ Quang là người thận trọng, chuyện nắm chắc tám chín phần mới dám nói ra, tức thì có tức, nhưng đây chẳng phải lúc bạn bè so đo tính toán với nhau.

Hi Diệu hỏi, “Em bây giờ định làm sao?”

Triệu Thuỷ Quang nhổ ống hút ra, đáp, “Không biết, em không muốn đi nước ngoài nữa!”

Hi Diệu nói, “Không đi cũng không sao, chủ nghĩ tư bản xã hội độc ác, ung dung tự tại thế này cũng hay mà! Không sao cả, đi, chị cùng em đi uống trà!”

Triệu Thuỷ Quang cười gượng gạo. Hi Diệu thấy Triệu Thuỷ Quang cứ cúi thấp đầu, thở dài một hơi.

Lấy tư cách suốt ngày chơi cùng những thanh niên ham mê diễn xuất, Hi Diệu cảm thấy người đàn ông như Đàm Thư Mặc rất thanh cao. Người ta hay nói đàn ông ăn nói nhỏ nhẹ chính là vũ khí chết người, một người đàn ông mềm mỏng như nước sẽ làm rung động lòng người, nhưng con gái thường không cảm động với dạng đàn ông ăn nói khép nép.

Đến cuối cùng Đàm Thư Mặc còn có thể giữa được tôn nghiêm đàn ông, một người như vậy mới được coi là một loại độc, một khi đã trúng thì sâu tận xương tuỷ.

Kết quả phỏng vấn đã có, Triệu Thuỷ Quang đứng ở cuối danh sách được chọn, tiếp theo sẽ được đào tạo trong vòng tám tháng, còn phải thi lấy bằng IELTS, cuối cùng sẽ do giáo sư trường đại học Melson đích thân xét duyệt, lựa chọn lại lần nữa.

Rõ ràng một trường học lớn thế, hai người lại không thể gặp mặt nhau, nhiều lần cô trông thấy bóng lưng cao ngất của anh trong nhóm giáo sư, nhiều lần đi ngang qua đường nhỏ phía sau trường học nhìn thấy đuôi xe quen thuộc, trái tim cô bỗng thổn thức.

Anh vốn là người nói là làm, cô biết tinh tường hơn bất cứ ai. Chỉ là, anh dấu yêu, khi em cố tìm kiếm bóng hình của anh, chạm vào hơi thở của anh, anh cũng sẽ ngoảnh đầu lại nhìn em sao?

Triệu Thuỷ Quang nói chuyện trao đổi sinh viên cho ba người trong ký túc xá biết, mọi người cũng không biết phải nói sao cho phải, Hứa Doanh thì bảo, “Tiểu Quang, bạn còn vướng bận, làm sao có thể ra nước ngoài được! Có câu tục ngữ nói thế này nè: một căn phòng cũng không quét sạch sao có thể càn quét thiên hạ được.”

Mọi người vừa nghe liền cười ngặt nghẽo, mỗi lần dọn dẹp vệ sinh ký túc xá, đồng chí Triệu Thuỷ Quang đều quét không sạch, liền bị dì quản lý trừ điểm, cuối cùng Hứa Doanh dứt khoát để cho cô đổ rác mà thôi.

Triệu Thuỷ Quang nằm trên giường, chân gác lên tường, bên cạnh cửa sổ treo đầy hình mấy anh chàng đẹp trai, đúng vậy đấy, cô thích nhất chính là tính trầm ngâm củaHoa Trạch Loại1, còn về Ngô Ngạn Tổ2, vai diễn cô ưa thích của anh là nhân vật Âu Hải Văn3. Còn phim hoạt hình nữa, cô thích đôi lông mày lạnh lùng của Kaede Rukawa4.

Triệu Thuỷ Quang bỗng cảm thấy lúc này đây, thời gian hai năm trôi qua quá nhanh.

Bạn bè, việc học, tình yêu, bất ngờ ập đến trong cuộc sống, ai sẽ đến dạy cô làm sao để lựa chọn.

Cô cúi sát đầu xuống mép giường, mơ màng nhớ đến hình ảnh người nọ vô tình nâng ống tay áo màu vàng lên, nhớ cảm giác khi chạm vào gương mặt điển trai ấy, cô vuốt từng đường nét trên gương mặt đó, đôi mắt sáng biết cười, ngón tay thanh mảnh.

Cô đã yêu một người có đôi môi mềm mại nhất thế gian.

Chương trình phát thanh của trường lại lên sóng, người chủ trì học cùng khoá với tụi cô, giọng cô ta qua đài nghe thật lạ lẫm, phát bài hát theo yêu cầu, tiếng nhạc du dương chầm chậm vang lên, đó là album “Cỏ quên sầu5” của Chu Hoa Kiện6, là bài hát rất cũ, cô trước kia cũng từng nghe qua, giờ phút này lời bài hát lại như chạm vào tim cô.

Anh ta hát: “Bạn bè đồng hành cùng nhau đến suốt cuộc đời này7.”

Anh ta hát rằng: “Dạo gần đây rất buồn phiền8.”

Anh ta cất tiếng hát êm dịu: “Khi yếu đuối chúng ta mới hiểu được sự tàn nhẫn, để rồi sẽ dũng cảm đối mặt với sự khắc nghiệt của cuộc sống. Có người dù yêu nhau lưu luyến không rời, thế nhưng lại hữu duyên vô phận”, “Đôi ta gặp gỡ để rồi chia xa, quen biết chi thà rằng gặp nhau cười nhạt còn hơn.”9

Lòng đau đau nỗi chua xót khiến cô thình lình không thở nỗi, những giọt nước mắt chực chờ nơi khóe mi lăn dài rồi rớt xuống gối, hai dòng lệ khô khốc.

Cô lấy khăn nơi đầu giường, che lại đôi mắt nhoà vì lệ.

Thời gian hai năm ấy, chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời em.

ANH CHỜ EM, TRONG HAI NĂM

Thời gian sau đó, có rất nhiều giấy tờ, giấy chứng nhận cần phải làm, Triệu Thuỷ Quang cũng không còn ở trong trường nữa, nhưng vẫn giữ lại giường ở ký túc xá, cô nói: Lúc gần đi muốn về ngủ một đêm.Ở trường, cũng bắt đầu cúp học, ở đại học, việc giúp nhau điểm danh cũng là một chuyện rất ly kì, Bành Hiểu Hiểu phụ trách giúp Triệu Thuỷ Quang điểm danh, tên cũng cách nhau khá xa, nên điểm danh cũng không sao.

Giáo viên gọi “Bành Hiểu Hiểu”, Bành Hiểu Hiểu nói, “Có.”

Tên của Triệu Thuỷ Quang thì ở phía sau, Bành Hiểu Hiểu điểm danh xong, tháo dây buộc để tóc xoã, cởi áo khoác ra, chuyển chỗ ngồi.

Giáo viên gọi “Triệu Thuỷ Quang”. Bành Hiểu Hiểu giơ tay lên, “Có.”

Việc này cứ thế mà trôi qua êm đẹp.

Việc gặp phải giáo viên tinh mắt cũng là đành bó tay, năm nay thì lại có một vị giáo viên như thế, chính là cô giáo lão luyện môn Thống Kê, một trong “Tứ đại danh bộ” của trường. Mỗi khoá học nhất định sẽ điểm danh, bốn buổi học là hết hai buổi điểm danh, vắng mặt 3 lần thì cấm thi.

Học thống kê đấy, trí nhớ ai cũng tốt vậy sao?

Trong một lần điểm danh, giáo viên ngẩng đầu ngó dáo dác, nét mặt nghiêm nghị, nói, “Trương Đào, Trương Đào, là ai? Điểm danh dùm người khác, nếu phát hiện thì cả hai đều bị trừ điểm.”

Nam sinh thì lại khá mưu mẹo, giữa các lớp với nhau sẽ lập nhóm hỗ trợ lẫn nhau, điển hình như Mã Minh ở lớp Thương Mại 1, Hoàng Triết lớp Thương Mại 2, Lâm Hiểu Phong lớp Thương Mại 3, Trần Hào ở lớp Thương Mại 4 chính là một nhóm điển hình.

Giáo viên nếu gọi “Mã Minh” thì Hoàng Triết sẽ điểm danh thay, gọi “Hoàng Triết” thì Lâm Hiểu Phong điểm danh. Sinh viên khoa Thương Mại thông minh cực!

Đáng tiếc nữ sinh khoa Thương Mại lại không có lá gan đó, vì vậy, những tiết học sau của “Lão thái thái”, Triệu Thuỷ Quang đều đi học đầy đủ.

Tuần này có tiết học Thống Kê, vừa mới lên lớp, Dương Dương đã căng thẳng, nói nhỏ với Triệu Thuỷ Quang, “Tiêu rồi, điện thoại của mình để quên ở phòng tự học rồi.”

Bây giờ, để quên đồ ở phòng tự học chẳng khác nào là ném đi, khẳng định không thể lấy lại.

Một năm Dương Dương làm mất hai cái điện thoại, không phải cô nàng muốn đổi, mà là hết cách!

Triệu Thuỷ Quang nhìn “Lão thái thái” đang nói đến việc lấy mẫu điều tra, nói nhanh đến chóng mặt luôn, nghe Dương Dương hoảng loạn như vậy, cô bèn nói, “Mau đi tìm đi.”

Dương Dương nói nhỏ, “Mình không dám.”

Triệu Thuỷ Quang thấy bộ dạng sợ sệt của cô nàng, lại thêm bản thân cũng đang bực bội trong người vì những chuyện xảy ra gần đây, cô đáp, “Mình đi với bạn, chuồn ra bằng cửa sau.”

Hứa Doanh cũng kề sát nói thầm, “Đợi lát nữa cô ghi bảng, thừa dịp đó hai người chạy đi.”

Triệu Thuỷ Quang và Dương Dương cùng dịch chuyển chỗ ngồi, chuyển đến hàng ghế chót nhất, thấy “Lão thái thái” xoay người rồi, Hứa Doanh gầm nhẹ câu, “Chạy”.

Triệu Thuỷ Quang, cùng Dương Dương, y như đang thi chạy 50 mét vậy, chạy trối chết ra ngoài.

Chạy đến ngoài cầu thang, hai người lúc này mới nhìn nhau, bật cười “ha ha”.

Triệu Thuỷ Quang liều mình cùng trốn rất đáng, vì Dương Dương đã tìm được di động. Tuy nhiên, hai người vẫn phải trở về phòng học, vì cuối giờ cô giáo lại điểm danh.

Hai người thập thò ở cửa phòng học, đợi cô giáo quay đầu ghi bảng, lập tức vọt vào ngồi lại trên ghế!

Còn chưa ngồi nóng ghế, “Lão thái thái” đã đập bảng một cái rầm, ném phấn trêntay, lớn tiếng nói, “Mấy người nhìn mấy người đi, đây mà gọi là lớp học hay sao, mấy cậu sinh viên kia, chân gác cả lên bàn rồi!”

Đôi mắt nghiêm nghị nhìn về phía Triệu Thuỷ Quang, “Vừa rồi có phải có người đang học nửa chừng chạy ra ngoài không, đứng lên mau, đừng tưởng là tôi không thấy được.”

Dương Dương nhìn Triệu Thuỷ Quang, hai người buộc phải đứng lên.

“Lão thái thái” rất hài lòng khi thấy có người đứng lên, cầm lấy phấn trên bục giảng, “Đúng là coi lớp học y như quán trà mà, sinh viên các người thời nay, chẳng ai chịu học hành tử tế, không chịu đến lớp học, mà đã đến thì lại chuồn về, cái này mà gọi là học, là đọc sách sao!”

Dương Dương có chút oan ức, tủi thân nói, “Thưa cô, điện thoại em bị mất nên phải đi tìm.”

Cô giáo quát lên, “Tôi không cần biết em có vấn đề gì, dù sao thì các người cũng viện cớ được cả! Có sai cũng không thừa nhận!”

Triệu Thuỷ Quang thật cũng không muốn nói ra, theo tình huống bây giờ, cô có thể năn nỉ ỉ ôi, tuy nhiên, thật xin lỗi, cô đang rất phiền lòng, gần đây cũng chẳng dễ chịu chút nào.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô cũng bắt đầu chán ghét cái vẻ bọc đó rồi.

Triệu Thuỷ Quang ngước mắt nhìn, thấy mặt Dương Dương đỏ bừng, mắt đã ươn ướt. Triệu Thuỷ Quang biết rõ, đừng nhìn cô nàng Dương Dương này ngày thường điênđiên khùng khùng, thật ra rất hay để ý đến những lời người khác nói. Cô cũng là người biết rõ sự thật, không đành lòng trơ mắt nhìn Dương Dương chịu oan ức, càng nhìn càng thấy khó chịu.

Đành mở miệng nói, “Thưa cô, em cho rằng đến trường, học bài, đều là để cho người ta thêm can đảm, bởi vì biết bản thân vô tri nên mới học tập, học tập mới phát hiện mình quá nhỏ bé, quá trình học tập là để cho chính mình không sợ hãi tương lai sau này”, đột nhiên nhớ tới một người, cô chậm rãi nói, “Trước kia từng có một giáo viên nói với em rằng: ‘Khi đã trưởng thành, chúng ta trước hết sẽ mất đi sự can đảm, nếu như lúc nào đó mình phạm sai lầm thì cũng không cần phải lo sợ, cho dù gặp phải chuyện gì thì cứ ưỡn ngực tiến về phía trước, không chùn bước’!”

Trong phòng học mênh mông xếp ghế theo hình bậc thang, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô, cô đột nhiên hồi tưởng lại, cách đây thật lâu, ánh mắt trong veo bình yên của người ấy, bóng lưng thẳng tắp! Bóng dáng ấy in đọng tận sâu trong đáy lòng, chỉ trong tíc tắc, đã là một đời một kiếp.

Anh yêu dấu, thì ra thời gian đã trôi qua quá lâu!

Triệu Thuỷ Quang ngẩng đầu quan sát cô giáo đang nhíu mày, mới cảm thấy lời này nói ra có chút hơi quá, dù sao cô cũng không phải người thích làm rối tung mọi chuyện, đã quen làm một sinh viên gương mẫu, cô hơi xấu hổ, thấy cô giáo đứng bất động trên bục giảng, ngẫm lại liền nói, “Thưa cô, em xin lỗi, đáng lẽ chúng em trước khi đi nên xin phép cô, nhưng vì tình huống khẩn cấp nên mới làm thế. Những lời vừa rồi em nói không có ý gì cả, chỉ hy vọng cô hiểu cho, chúng em nói đều là sự thật, không hề viện cớ!”

Cô giáo hắng giọng, mắt nhìn Triệu Thuỷ Quang, trả lời, “Hai em ngồi xuống đi, tôi không muốn trễ nãi thời gian lên lớp.”

Cuối giờ, khi điểm danh, đến phiên Triệu Thuỷ Quang bị gọi tên, cô giáo ngẩng đầu nhìn Triệu Thuỷ Quang thật lâu, Triệu Thuỷ Quang khổ không nói nên lời, môn Thống kê này coi như tiêu tùng rồi.

Thứ sáu, Triệu Thuỷ Quang gọi điện thoại hẹn gặp trưởng khoa để lấy thư đề cử, thầy trưởng khoa nói hôm nay có cuộc họp, khá bận, nên sau khi viết xong, để ở phòng giáo vụ cho Triệu Thuỷ Quang đến lấy, cô đến đúng lúc tan họp.

Triệu Thuỷ Quang nghĩ lại thì những nhà lãnh đạo này cũng quá “có” hiệu suất, lưng vác cặp công văn, vừa cầm vừa đi, đã đến giờ còn chưa chịu tan họp, cũng không đủ sức đứng chờ lãnh đạo, cô bèn ngồi xuống ghế cạnh cửa.

Tiếng nói chuyện trong phòng họp không ngừng truyền ra, Triệu Thuỷ Quang thật không phải cố tình nghe, ngặt nỗi hành lang quá yên ắng cũng chỉ có thể nghe được âm thanh này. Thật ra nghe cũng không êm tai cho lắm, Triệu Thuỷ Quang cúi đầu xuống sát ngực, chợt nghe trưởng khoa nói, “Thầy Đàm, lần này công tác vất vả rồi, về còn phải giúp đỡ hạng mục trao đổi sinh viên nữa.”

Triệu Thuỷ Quang chợt hoảng hốt, tim bỗng ngừng đập, mồ hôi tuôn như mưa.

Cô rất muốn nghe, nhưng rồi lại sợ, trong trường này còn có “thầy Đàm” thứ hai ư?

Quả nhiên là giọng của người ấy, nhè nhẹ xen lẫn lạnh lùng, lại có chút khàn khàn, “Là việc phải làm, về chuyện trao đổi sinh viên, trưởng khoa Vương, em muốn rút khỏi.”

Triệu Thuỷ Quang chỉ nghe được giọng của anh, không dám thở mạnh, sợ thở ra sẽ không nghe được gì nữa.

Nghe xong lời này, đầu cô nháy mắt quay cuồng, anh trước giờ rất nghiêm khắc với công việc, lần này xác định đã hạ quyết tâm, thật sự không hề muốn dính líu gì đến cô nữa.

Những câu sau đó, cô cũng không có nghe, bởi chẳng còn lòng dạ nào mà nghe cả, chỉ lẳng lặng ngồi ở trên ghế, cả người như thời tiết dạo gần đây vậy, lúc lạnh lúc nóng.

Trong chốc lát, tiếng cửa mở “lạch cạch” vang lên, Triệu Thuỷ Quang lại càng hoảng sợ hơn, chắc hẳn là đã tan họp, cô chẳng hề do dự lập tức trốn đến góc cầu thang, cũng không hề lấy thư đề cử, cô khẩn trương đến chẳng còn nhớ gì nữa. Lúc này, cả nhóm giáo sư cùng đi ra, vừa đứng đợi thang máy, vừa nói chuyện, cô mong chờ cả buổi nhưng không thấy được Đàm Thư Mặc.

Đang cảm thấy lạ, ấy vậy mà lúc nhìn thấy một bên mặt của Đàm Thư Mặc, chỉ là liếc nhìn mà thôi, cũng đủ làm cho tim cô đập thình thịch.

Là tiếng của trưởng khoa, “Cô Chu, lúc nào về hưu thế?”

Cô giáo môn Thống Kê đáp, “Sắp rồi, sang năm thôi, về nhà chăm cháu trai, sinh viên thời nay quả là khó dạy khó bảo, hôm qua ở khoa Thương Mại, có một sinh viên nữ tranh luận cùng tôi, nói cái gì mà học tập để cho người ta không sợ hãi, còn nói cái gì có một giáo viên nói với em ấy là: ‘Người trưởng thành rồi sẽ chẳng còn can đảm nữa!’, rồi gì gì nữa đó, sinh viên thời nay càng ngày càng khủng khiếp mà!”

Triệu Thuỷ Quang nghe xong người run lập cập!

“Lão thái thái” lại bắt đầu phàn nàn, nói liên miên không dứt, trưởng khoa xen vào nói, “À, Tiểu Đàm, không phải cậu có cô bạn gái nhỏ cũng là học ngành Thương Mại đó sao.”

Triệu Thuỷ Quang nghe có người nhắc đến mình, cô không nghe thấy anh lên tiếng trả lời, có chút sốt ruột.

Đợi cả nửa ngày, người nọ mới đáp, “Đó chính là bạn gái của em, người nhỏ nhắn, cô bé có mái tóc ngắn, tên là Triệu Thuỷ Quang.”

Triệu Thuỷ Quang tựa vào bức tường lạnh như băng, tay nắm chặt lại, không dám thở mạnh.

Bên kia, bầu khí dường như ngượng ngùng, trưởng khoa cười ha ha nói,

“Trùng hợp vậy, cô Chu, mau để cho Tiểu Đàm tạ lỗi với cô đi.”

Cô giáo vội nói, “Thế thì không cần.”

Nói còn chưa dứt lời, đã nghe thấy giọng của Đàm Thư Mặc, trước sau vẫn lạnh lùng, “Cô Chu, em tin cô bé ấy không có ác ý gì.” Từ ngữ khách sáo nghe kỹ lại lộ rakiên định, “Nếu như nhận lỗi thay, thì chính là thừa nhận em ấy đã sai, em tôn trọng mỗi chuyện cô bé ấy làm, từng lời cô bé ấy nói. Người có lỗi phải xin lỗi chính là em mới đúng.”

Không gian rất là yên tĩnh, chỉ nghe hai tiếng bước chân, tiếng của anh lại vang lên, “Xin lỗi, người mà cô bé ấy nhắc đến là giáo viên cấp 3, em nghĩ, chính là em.”

Im lặng một lúc, anh lại nói tiếp, “Cô Chu, người học trò chỉ tồn tại trong trí nhớ của thầy cô trong chốc lát, nhưng thầy cô trong trí nhớ của học trò là kỷ niệm cả đời.”

Triệu Thuỷ Quang nghe anh nói: “Em tôn trọng mỗi chuyện cô bé ấy làm, từng lời cô bé ấy nói”, nỗi chua xót dâng trào tận trong cõi lòng. Khi nghe anh nói vậy, nước mắt lại tuôn rơi, khoé miệng run run mằn mặn chat chát.

Triệu Thuỷ Quang cô cho dù đi đến bất cứ nơi đâu, cũng sẽ không gặp được Đàm Thư Mặc thứ hai!

Người nọ nói, “Các vị đi thong thả, em đi bằng cầu thang.”

Tiếng bước chân ngày càng gần, Triệu Thuỷ Quang sợ sệt kêu lên một tiếng, vội vàng lấy tay lau đi nước mắt.

Còn chưa kịp chạy đi, cửa cầu thang bị mở ra, cô đành phải đứng lại, với vẻ mặt bối rối.

Cô nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của anh, vẫn là khuôn mặt điển trai ngày nào, cô mỉm cười, “Chào thầy Đàm.”

Đã bao lần, cô đều gọi anh như thế, chắc hẳn cũng chẳng còn nhiều cơ hội gọi như thế này nữa, có lẽ đây là lần cuối cùng, cô cố gắng nở nụ cười, thất vọng lại để cho anh bộ dạng chật vật lúc này của mình.

Đàm Thư Mặc tựa ở cạnh cửa, đứng yên bất động, đột nhiên anh duỗi tay ra, từng ngón dài ngón ngắn đưa tới, đốt ngón tay lạnh buốt vuốt mặt của cô, lau đi nước mắt còn vương, anh mấp máy môi, hỏi, “Triệu Thuỷ Quang, em đang làm gì vậy?”

Anh không hề hỏi “Triệu Thuỷ Quang, sao em lại khóc”, mà anh hỏi “đang làm gì vậy”, như thể đang nói với một đứa bé đang hờn dỗi.

Triệu Thuỷ Quang ngước nhìn anh, mắt không hề nháy, giọng điệu khăng khăng nói, “Thầy Đàm, em không đi nữa.”

Cô kéo áo khoác của anh, lại như nài nỉ, “Em không đi, được không.”

Lúc anh vươn tay ra, rồi cả đến thời điểm này anh vẫn che chắn bảo vệ cho mình,cô bỗng nhiên không muốn đi nữa, nhưng mọi chuyện cần thiết đều đã được tiến hành đâu vào đấy, mẹ của cô cũng bắt đầu giúp cô mua đồ dùng để xuất ngoại, cô không dám thay đổi chủ ý, sợ để nhiều người phải thất vọng, dù sao lật lọng cũng không phải bản tính của cô.

Có thể gặp được anh hôm nay, cô cảm thấy sự kiên trì của mình quả là buồn cười.

Con đường tuy muôn phần cảnh đẹp, nhưng nếu không có anh bầu bạn, còn gì là cảnh đẹp, còn gì là niềm vui ở đời.

Năm đó Hi Vọng đi, cô không hề giữ lại, nghĩ đến bây giờ, có lẽ là báo ứng, hôm nay đổi lại là cô, đời người quả thật trớ trêu.

Lần này đến phiên cô nói, đến phiên cô hỏi, “Được không?”

Đàm Thư Mặc nhìn đôi mắt sáng do khóc của Triệu Thuỷ Quang, anh nói, “Triệu Thuỷ Quang, em đã từng nghe câu ngạn ngữ “Over the hill” chưa? Ý nói rằng đã qua cái thời huy hoàng của đời người. Sau này, anh có bình tình suy ngẫm lại những lời em nói, anh hiểu ý em, em bây giờ đang ở trong thời gian leo núi, chờ đợi thời gian đẹp nhất đến, những người trẻ tuổi hơn sẽ chạy về phía trước nhanh hơn em, thậm chí còn leo cao hơn cả em, dễ dàng vượt qua em, lúc này em chỉ còn biết đứng nhìn người khác leo lên thật cao. Cuộc đời con người chúng ta là một chuỗi nối dài của nhiều giai đoạn, một khi đã bỏ lỡ thời gian đẹp nhất, sẽ không còn cơ hội thứ hai! Nhất là tuổi thanh xuân của người con gái!”

Triệu Thuỷ Quang sửng sốt, ngẩng cao đầu hỏi, “Anh nói là anh để em đi ra nước ngoài sao?”

Cô không hiểu, lúc anh bảo cô đừng đi, cô lại kiên quyết đi, hiện tại đến khi cô nói không đi, anh ngược lại muốn cô đi.

Đàm Thư Mặc lưu luyến rút tay lại, đút vào túi quần, anh xoay mặt qua một bên, không hề nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cô.

Triệu Thuỷ Quang nôn nóng, đưa tay kéo tay anh lại, thốt lên, “Em ở lại cũng vậy mà, ra nước ngoài cũng chưa chắc gì sẽ tốt cả, đúng không!” Lại phát hiện cổ tay anh nóng phừng phực.

Cô lập tức rút tay lại, vén tóc anh lên, sờ trán của anh, rất nóng, Triệu Thuỷ Quang không dám tin, “Anh có phải đang sốt không?”

Anh kéo tay cô xuống, nắm trong tay mình, từng đợt truyền đến tay cô, đôi mắt đen của Đàm Thư Mặc có thần không giống người bệnh tí nào.

Anh trả lời, “Không cần lo lắng, chỉ là cảm mạo thôi. Triệu Thuỷ Quang, em phải biết rằng, ra nước ngoài không có nghĩa là trốn tránh, nếu như em nói em muốn tự lập, thì phải trả giá rất nhiều thứ, giống như hôm nay đi, cảm mạo, phát sốt, sẽ không ai biết, không ai lo lắng cho em, phải chính mình mua thuốc, phải gắng gượng đi học. Em phải suy nghĩ thật kỹ cuộc sống như vậy.”

Triệu Thuỷ Quang vẫn không nhúc nhích, cô nhìn đôi mắt toả sáng lạ thường của anh, biết rõ những chuyện anh vừa nói đều đã từng xảy ra với anh, anh cũng chưa từng kể những điều này, khi ở bên anh, cô nghĩ rằng dù trời sập xuống anh cũng chẳng sợ, lại không ngờ rằng anh cũng đã từng trải qua những điều như thế.

Đàm Thư Mặc buông tay cô ra, đánh vào lan can một cái, khiến Triệu Thuỷ Quang càng thêm sợ.

Chắc hẳn do phát sốt, mặt anh hơi hồng, thở nhè nhẹ, người hơi cúi xuống, anh nói, “Triệu Thuỷ Quang, anh không chỉ là thầy của em, đừng ép anh phải nói như thế nữa.”

Có trời mới biết, anh rất hy vọng cô sẽ ở lại, nói ra những điều như thế, ngay cả chính anh cũng không dám tin mình là người cao thượng như vậy.

Đàm Thư Mặc có chút căm tức bản thân mình, cầm chặt cánh tay cô, ánh mắt tha thiết lại để người không thể chối từ, nói, “Anh không có cao thượng như vậy, anh chỉ là một người đàn ông bình thường, rất muốn giữ em mãi ở bên mình, suốt đời suốt kiếp, nhưng còn có những chuyện còn quan trọng hơn điều này,” Dừng lại, anh than nhẹ, “Đó chính là anh hy vọng em có thể hạnh phúc!”

Giọng nói anh trầm thấp tràn ngập yêu thương, như thể đã tìm được hạnh phúc đích thực của mình, cô không ngăn được từng giọt nước mắt lã chã rơi trên mặt mình.

Anh thu tay lại, bước chầm chậm đi ra ngoài, lúc mở cửa, anh nói, “Triệu Thuỷ Quang, em đã muốn tự mình trải nghiệm cuộc sống này, thì anh sẽ cho em thời gian hai năm, điều kiện tiên quyết là, từ giờ trở đi, em không thể gọi điện thoại khóc lóc kể lể với anh, cũng không thể chạy đến tìm anh, cũng không liên lạc với anh, phải tự mình tự lập, hai năm sau số điện thoại của anh vẫn không đổi, chỗ ở cũng như cũ, anh sẽ ở nơi này chờ em, khi em về hãy nói anh biết, rằng em đã có thể đường hoàng đứng bên cạnh anh hay chưa.”

Anh vốn thật sự rất giận, anh làm ngơ cô, cô cũng không tìm anh, dù cho giận đến mức nào, cô nói gì anh đều nghe được cả, hôm nay nhìn dáng vẻ đáng thương này của cô, anh thật không thể không mềm lòng, đã thế, hai năm thì hai nắm, anh Đàm Thư Mặc đến lúc đó mới ba mươi hai tuổi thôi, chỉ là hai năm thôi, đâu có gì lớn lao.

Triệu Thuỷ Quang hoàn toàn không biết tình huống lúc này là sao, nghe Đàm Thư Mặc nói vậy, chẳng phải cô khóc bù lu bù loa là uổng phi hay sao, những buồn phiền mấy ngày qua chẳng phải đều vô ích sao!

Đàm Thư Mặc quay đầu lại, nhìn cô ngơ ngác đứng ở đó, tâm trạng anh lúc này rất tốt, ai bảo cô bé này trước kia khiến anh lo lắng làm chi, anh nhoẻn miệng, nở nụ cười mê hoặc lòng người, “Triệu Thuỷ Quang, đàn ông càng lớn tuổi, giá thị trường càng cao, em hãy lo chuyện hoàn thành tốt khoá học này đi, năm đó, thầy Đàm Thư Mặc của em chính là lưu học sinh đầu tiên được nhận bằng tốt nghiệp danh dự đấy, đừng nói với anh, là em làm không được?”

Triệu Thủy Quang cũng không còn khóc nữa, nhìn đôi mắt khiêu khích của anh, ánh mắt tràn ngập vui sướng, đó chính là Đàm Thư Mặc bấy lâu nay mà cô biết.

Mà cô Triệu Thủy Quang vẫn là Triệu Thủy Quang, lại bị mắc lừa nữa rồi!

Đời người, có đôi lúc, cảm thấy quyết định lúc này đúng cũng chưa chắc gì sẽ đúng ở tương lai, hoặc lại cảm thấy quyết định hiện tại không đúng, chưa chắc cũng sẽ không đúng trong tương lai. Cho nên, đừng suy nghĩ nhiều như thế, hãy cứ sống lạc quan vui vẻ, và luôn mỉm cười! Ai nói tương lai sau này không có chuyện tốt đang chờ bạn chứ.

*** Over the hill (thành ngữ) có 3 nghĩa:

1. escaped from prison or the military. (trốn tù hoặc đào ngũ)

Ex: Two privates went over the hill last night. They broke out of jail and went over the hill. (Hai binh nhì đã đào ngũ tối qua. Họ đã trốn khỏi doanh trại và đào ngũ)

2. too old (for something) (quá già để làm gì)

Ex: You’re fifty now! You’re over-the-hill to run 500-meter marathon race. (Ông đã năm mươi tuổi rồi! Quá già để chạy marathon 500 mét.)

3. no longer able to do something because of age (không còn đủ khả năng để làm việc gì đó do tuổi tác) = If someone is over the hill, they have reached an age at which they can longer perform as well as they used to (Nếu ai đó “over the hill”, tức là nói họ đã ở ngưỡng tuổi không còn có thể tung hoành ngang dọc / hoạt động hăng say / linh hoạt như trước nữa)

Nói nôm na là đã qua thời kỳ phong độ nhất / đỉnh cao nhất = đã qua thời kỳ huy hoàng của đời người

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN