Em Là Học Trò Của Tôi Thì Sao?
Chương 34: Ngoại truyện
Chiếc xe lửa đầu tàu hình viên đạn màu trắng sữa hú còi rời bến.“Kính thưa quý khách, đã đến Vô Tích, mong quý vị chuẩn bị hành lý xuống xe.”
Hi Vọng cầm hành lý đứng trong đoàn người xuống xe, vốn ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, khi xe dừng lại thì tất cả mọi người đều cùng đứng lên, gương mặt quen thuộc đột nhiên đập vào mắt.
Không biết đã xa nhau bao lâu, bởi vì cứ ngỡ rằng cả đời này không thể gặp lại nhau, dường như khi thời gian qua trôi qua rất dài, đã quen việc không có em trong cuộc sống này, đã quen với nụ cười của một ai khác bên cạnh, đã không còn nhớ nhung gì, thế nhưng bất chợt ngoảnh lại lại phát giác ký ức ấy mãi hiện hữu trong lòng, chưa từng tan biến.
Vẫn mái tóc cong cong, so với lần trước thì đã dài hơn chút, miệng khẽ mân lên, cô rõ ràng là đang ngủ.
Nhiều lần sau khi tan học, anh đi chơi đá banh, cô luôn chờ trong phòng đọc sách, ngồi coi tí thì đã ngủ gục, đến khi anh quay về thì chỉ trông thấy một gương mặt đỏ au đang say sưa trong giấc ngủ còn nhiễu nước bọt lên sách, anh luôn cảm thấy buồn cười, bề ngoài thì nhìn rất điềm đạm nho nhã nhưng thật ra cô lại rất lười và có tí ranh ma nữa, người lớn cứ cho rằng cô rất mềm yếu, nhưng ai biết được cô luôn ức hiếp anh, nhưng không sao cả, anh lại rất thích.
Anh sẽ vừa nhìn cô ngủ, vừa làm bài tập, sau khi thu dọn mọi thứ rồi mới gọi cô dậy.
Cầm khăn giấy kê bên miệng cô, cô cảm thấy nhột nhột tự nhiên sẽ thức dậy.
Anh huơ huơ khăn giấy, nói, “Cuồn cuộn nước sông kìa.”
Cô vừa thẹn vừa giận đấy, vừa nguýt vừa nhe nanh múa vuốt giành tờ khăn giấy với anh.
Cách nhau chỉ chừng ba bước chân, anh quay đầu nhìn cô, đã từng đau lòng hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, gặp lại nhau chính là chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian, trong chiếc xe chật ních người, cô bình thản ngủ, đeo tai nghe, dựa vào cô gái kế bên, tất cả trong tầm tay với của anh.
Những người trước mặt di chuyển, anh nhích từng chút về phía trước, vươn tay, suýt nữa đã đụng vào cô, phát giác cô gái kế bên cô nhìn mình với ánh mắt kì quái, anh vờ như vô tình nắm vào thành ghế sau lưng cô.
Hi Vọng có chút giận dỗi, bực cô cứ mải miết ngủ. Anh rất muốn biết khi cô thình lình nhìn thấy anh thì sẽ có phản ứng gì, phải chăng cũng bang hoàng không thể bình tâm giống như anh, vì sao chỉ có mình anh suy nghĩ bay tán loạn. Anh rất giận, giận không thể đi đến véo vào mặt cô, điều mà anh đã từng làm nhiều lần trước đây.
Thế nhưng anh lại sợ cô sẽ tỉnh giấc, anh phải phản ứng thế nào với ánh mắt kinh ngạc của cô đây, xem nhau như người xa lạ đã lâu không gặp ư? Anh không làm được.
Anh cứ thế cúi đầu nhìn cô, cô vẫn ngủ say trong tay anh.
“Đinh”, xe tới bến, dòng người nườm nượp đi xuống, mãi đến khi phía sau có người vừa đẩy vừa hô, “Đi đi kìa.” Anh mới dịch tay, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của vợ đang đứng trong sân ga, có chút ngẩn ngơ.
Anh bắt đầu bước tới, đứng bất động tại cửa ra vào của xe lửa, nghiêng người lại cho người khác đi qua, anh quay đầu nhìn cô, cô vẫn ngủ ngon lành, anh sớm biết vậy rồi, cô vốn rất giỏi ngủ, cứ hễ muốn ngủ là ngủ li bì.
“Hi Vọng.” Vợ và con của anh đứng gọi ở cửa sân ga, anh bước xuống xe lửa, cầm chặt tay vợ mình.
“Đinh”, xe lửa lại lăn bánh đi xa không chút lưu luyến.
Triệu Thuỷ Quang nghe có người gọi tên “Hi Vọng”, chau mày tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn lối đi nhỏ trong xe lửa, hai người phụ nữ ngoài tứ tuần đang trò chuyện, một trong hai người lắc đầu thốt lên, “Hi vọng không nhiều lắm, hi vọng không nhiều lắm!”
Triệu Thuỷ Quang tự giễu bản thân, đây như phản xạ có điều kiện vậy.
Em họ Thần Thần thấy cô thức, liền sốt sắng nói, “Chị họ, nãy đi ngang ga Vô Tích có một anh chàng cực kì đẹp trai đứng kế bên chúng ta đó! Em với anh ta còn nhìn nhau nữa!”
Triệu Thuỷ Quang tiếc nuối, “Thế à, thật sao, sao em không chịu kêu chị dậy gì hết!”
Cô không hề biết, mấy phút đồng hồ trước đây có một người lòng đầy rối rắm đã nhìn cô thật lâu.
Đời người dài như thế, thế giới lại nhỏ như vậy, chúng ta luôn ngỡ sẽ không gặp nhau, em ở đây, còn anh lại ở nơi nào đó, không sao cả, bởi vì anh biết đây chính là duyên phận lớn nhất của chúng ta.
CUỘC SỐNG VỢ CHỒNG
Vào ngày nào tháng nào năm nào đó, một người chồng anh tuấn phong độ hào hoa kiệt xuất đi làm về nhà, đổi giày, ôm lấy người vợ đang loay hoay trong bếp. Anh hôn vành tai của cô, “Buổi tối chúng ta ăn gì thế?“
Tay cô đang bận bịu, tai đã đỏ ửng lên, “Vâng, ăn mì.“
Đôi môi mỏng của anh kề sát tai cô, “Bạn học Triệu Thuỷ Quang.”
“Sao?” Hô hấp của cô không ổn định.
“Xin hỏi chúng ta tổng cộng có bao nhiều ngày ăn mì nữa?” Anh rời khỏi cái cổ trắng nõn của cô, khoanh tay hỏi.
Đã một tuần lễ từ sau ngày kết hôn, cô xung phong trổ tài nấu nướng “cao siêu” lúc còn ở Canada, được thôi, anh không ngăn cản cô, thấy cô vợ bé nhỏ cần mẫn chịu khó như thế anh cũng rất mừng.
Tuy nhiên, tuy nhiên, suốt cả tuần nay anh chỉ ăn mì, ngày nào ngày nấy cũng mì và rau, rất tốt, cực kỳ tốt, anh sắp sửa ăn thịt người luôn rồi.
Cô ngước mắt, nhìn cặp lông mày nhướng cao của anh, thẳng thừng nói, “Hôm nay ăn mì Ý!“
Anh cầm cái xẻng trên tay cô, xoắn tay áo, đặc biệt trịnh trọng nói, “Ái phi, từ nay về sau hãy để Trẫm nấu cơm!”
Thế là từ đó, quyền sở hữu nhà bế đ được chính thức trao cho Đàm gia!
Kết hôn sáu năm, Triệu Thuỷ Quang lâu lâu lại nổi hứng muốn ăn mì Ý, hai người cùng ngồi trên ghế sofa vừa ăn vừa xem phim.
Sáu năm đi qua, đã không còn tình cảm mãnh liệt sục sôi như trước, nhưng có đôi lúc Đàm Thư Mặc lại nhắc đến lần đầu tiên Triệu Thuỷ Quang trong bệnh viện e thẹn nói mình còn chưa trưởng thành, rồi cô tức giận đánh anh.
Sáu năm đi qua, còn nhiều hơn cả một câu nói hiểu nhau đơn giản, cãi nhau ầm ĩ cũng là một niềm hạnh phúc nho nhỏ. Anh mỗi ngày đi làm về sớm nấu sẵn đồ ăn, còn cô thì mỗi tuần ngồi ở sofa xếp đồ cho anh, lúc cô về nhà đã thấy đ ăn nóng hôi hổi, anh vừa mở ngăn kéo ra vừa cười khi thấy mấy đôi vớ cuộn thành hình nấm hương.
Sống trên đời này, mỗi ngày không biết có bao nhiêu nụ cười và nước mắt, ở đây cóngười đang cười, ở kia lại có người đang khóc. Cuộc sống quá ngắn ngủi, lại có quá nhiều người, đến rất nhanh rồi ra đi cũng rất vội vàng. Cuộc sống dài đằng đẵng, may mắn có anh ở bên, nắm tay cùng nhau vượt qua, mới có thể đối mặt với khó khăn, đối mặt với ranh giới mong manh của sự sống và cái chết mà không mảy may sợ hãi, chí ít còn sống chính là còn hạnh phúc.
Tình yêu cũng vậy, cuộc sống cũng thế, đừng chờ khi hoa nở, rồi th mới hái trái, hãy trân trọng duyên phận trong tay, quý trọng người bên cạnh, đừng để đến lúc mất đi mới biết quý trọng những gì mình đang có, thừa dịp hiện tại vẫn còn kịp, quý trọng tình yêu, quýtrọng giá trị đẹp của cuộc sống.
VỀ CON CÁI –…
Ngày đó, anh ăn cơm xong, ngồi trên ghế sô pha đọc tạp chí, trên TV đang chiếu chương trình văn nghệ mà vợ anh thích xem, thi thoảng có tiếng hoan hô vang lên, vợ ngồi bên cạnh bật cười khanh khách, anh tò mò buông tạp chí xuống.Trên TV là một cặp song sinh rất đáng yêu, chừng năm sáu tuổi, đang biểu diễn một bài tấu nói, còn nhỏ mà đã thông minh lanh lợi, trông rất lém lỉnh. Anh chỉ vừa xem chút cũng đã mỉm cười.
*** Tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Cuối cùng, người dẫn chương trình lên sân khấu, giữ hai cô bé đó lại không cho đi, lần lượt đưa micro qua, hai chị em trịnh trọng cầm micro nói, “Xin chào!” Chào khán giả đang xem, không giống dáng vẻ lém lỉnh hoạt bát hồi nãy, mắt chớp chớp đáng yêu, hồn nhiên trẻ thơ,
DJ dẫn chương trình thấy hai cô bé hồi hộp, càng muốn trêu chọc hai cô bé này hơn, hỏi tên của hai đứa, bé gái buộc tóc nói, “Đàm Ngải Ngải”, bé gái tóc bum bê đáp, “Đàm Cần Cần”. Đôi mắt to tròn sáng long lanh.
DJ dẫn chương trình hỏi, “Trong hai đứa, ai là chị?”
Qua một lúc, bé gái buộc tóc Đàm Ngải Ngải chỉ qua bên cạnh nói, “Cần Cần là chị.”
Bé gái tóc bum bê Đàm Cần Cần mắc cỡ không dám nói chuyện, cứ cúi đầu nhìn giày mình.
DJ dẫn chương trình hỏi, “Ai dạy hai đứa tấu nói thế?”
Bé gái buộc tóc đáp, “Là mẹ dạy!” Bàn tay nhỏ ú nu chỉ về phía camera.
Ở trên màn hình, một cô gái hơn hai mươi tuổi đứng bên cạnh camera, đột nhiên phát hiện mình xuất hiện trên màn hình, thoáng sửng sốt, sau đó còn mỉm cười trên màn hình, lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ xinh, giơ ngón tay cái lên với hai cô con gái.
Tay Hi Vọng cầm tạp chí bỗng niết lại, trố mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn trên màn hình, tóc của cô đã dài rồi, mềm mại buông xõa, lúc nãy suýt nữa đã không nhận ra, chỉ cảm thấy quen thuộc khó tả, khi thấy má lúm đồng tiền lúc cô cười thì mới giật mình nhận ra, một hình bóng xa xưa, một nỗi buồn xa xăm, mông lung theo gió đêm ùa về.
Lần trước gặp cô là khi ở trên tàu, giờ thì đã là mẹ của người ta rồi.
Lại đột nhiên nhớ đến, năm đó khi hoa sơn chi nở, cô đứng dưới táng cây, kéo tay của anh, và nói, “Hi Vọng, khoá kéo của em lại hư nữa rồi!” Giọng nói nghe như đành chịu, thế mà nét mặt lại cười tươi như hoa, lộ má lúm đồng tiền nhỏ nhỏ xinh xinh.
Chất lượng đồng phục cấp hai không mấy tốt, cô lại là người chân tay lóng ngóng nữa, thường xuyên kéo dây khoá sai khớp, mỗi khi như lúc này đều chạy đến tìm anh, còn anh thì luôn “nhận lệnh”, ngoan ngoãn cúi xuống, khom lưng, giúp cô sửa lại khoá kéo, đương nhiên cũng không quên hôn lên má của cô, ai kêu cô để anh mất mặt làm chi.
Theo thời gian, dường như đã quên đi những giây phút rung động bồi hồi ấy. Rồi lại có thêm nhiều chuyện xảy ra, khiến con người ta dần dần quên lãng.
Bé gái tóc bum bê đưa tay lên đầu, vẻ rất nghiền ngẫm, sau đó hô to, “Sai rồi, là mẹ chỉ huy, ba giám sát mới đúng!”
DJ dẫn chương trình buồn cười, thuận miệng hỏi, “Ba hai đứa cũng tới à?”
Bé gái tóc bum bê gật đầu, ngón tay chỉ thính phòng, la lên, “Ba kìa!” Có thể nhìn ra bé gái này rất ỷ lại ba, ở hàng phía trước, một người đàn ông tuấn tú đang ngồi, nhìn rất điển trai, màn hình ngừng ở anh ta vài giây, người đàn ông nhìn hai đứa bé, cười cười, lông mày giãn ra, đôi mắt tràn ngập sự hãnh diện của một người cha.
Hai tay người DJ dẫn chương trình kéo hai đứa bé gái lại, hỏi, “Hai đứa thích ba nhất hay là mẹ nhất?”
Bé gái tóc bum bên đáp không do dự, “Ba!”
Bé gái cột tóc Đàm Ngải Ngải kéo tay tóc bum bê, kêu lên, “Cần Cần ngốc, thích nhất là mẹ! Ba cũng nói thích nhất là mẹ, thiểu số phải phục tùng đa số!”
Người xem cười “ha ha” một tràng, toàn bộ người ở thính phòng cũng bật cười, ngay cả DJ dẫn chương trình cũng nở nụ cười, cặp song sinh này thật sự buồn cười.
Màn hình chiếu người mẹ, mặt hơi ngoái về sau, lườm mắt, ánh mắt như giận hờn. Đổi lại, khi màn hình chiếu hình ảnh người đàn ông ấy, trong mắt ngập tràn yêu thương, đối với hai cô con gái bé bỏng, và cả với người vợ yêu dấu.
“Ông xã, ăn trái cây đi!” Vợ cầm mâm trái cây, đặt ở trước mặt Hi Vọng, Hi Vọng chợt hoàn hồn, buông tờ tạp chíu bị niết đến nhăn nhíu, nhàn nhạt mỉm cười, lấy miếng cam bỏ vào miệng, mọng nước, có chút chua chua, nhưng sau đó lại ngòn ngọt.
Anh nhìn đứa con đang thiếp ngủ trên ghế sô pha, đứng lên, choàng tay ôm lấy nó, làm cho đứa nhỏ thức giấc, ôm lấy cổ ba của nó, nũng nịu hô, “Ba.”
Hi Vọng cười, cõng đứa nhỏ trên vai, “Ngồi máy bay bay nè!”
Người vợ nói, “Chậm thôi, cẩn thận đó, mau dẫn nó đi ngủ đi!”
Hi Vọng quay đầu lại, nháy mắt mấy cái, “Dạ rõ!”
Trên đường đi, hai cha con cười khúc khích không ngừng.
Tiểu Quang, nhiều năm sau, người bên cạnh em đã không phải là anh nữa, mà ở bên cạnh anh từ lâu cũng đã dành cho người khác, nhưng anh vẫn sẽ rất xúc động khi nhớ đến em, nhớ đến năm tháng tuổi trẻ chúng ta cùng nhau vượt qua, thế nhưng tất cả giờ đây chỉ còn là hoài niệm mà thôi.
Cám ơn em, cũng cám ơn thời niên thiếu của chính anh đây!
VỀ SỞ PHI PHI…
Tôi là Sở Phi Phi.
Chuyện là một số người nghĩ tôi là người đồng tính, thưa các quý cô, mấy người coi nhiều BL, GL quá rồi hả? Thật là tức chết tôi mà!
Tuy là phần lớn cuộc đời Sở Phi Phi tôi đây phải vượt qua cái bóng của nhóc họ Đàm kia, nhưng ai nói tôi sẽ tự đày đoạ bản thân đến tâm lý bất bình thường thế!
Lại nói, khi còn nhỏ, dầu gì tôi cũng được người người mê đấy!
Năm đó, tôi nhận thư tình đến mỏi cả tay064, ôi, đừng có mà không tin, khà khà, mặc dù chỉ là nhận dùm nhóc con họ Đàm kia 018!
Ai kêu cậu ta trông hung dữ, còn tôi thì lại hiền lành, mà cái khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh như băng kia, thế mà hết lần này đến lần khác có nhiều cô gái thích đến vậy!
Các cô gái ơi, chẳng lẽ cái người không hiểu cái gì gọi là “thanh niên đầy hứa hẹn, đang ngay trước mặt” sao.
Đừng trợn mắt nha, tôi cũng được người yêu mến đấy042!
Lại nói tiếp, ngày đó, hoa đào bồng bềnh trong chiều gió, tôi vẫn đứng dưới gốc cây hoa đào, nhận thư tình, à ừm, được rồi, là giúp họ Đàm kia nhận thư tình, bỗng có một cô gái mặc áo trắng phất phơ trong gió đi tới, không cần phải nói, tôi chìa tay ra, nhận lấy thư tình!
“Tên?”
“Tiêu Lang.”
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, cô gái xinh đẹp mảnh mai, vậy mà tên Tiêu Lang, tôi mới là ‘Tiểu Lang‘ đây này!
*** Lang ở đây là “sói”, ý SPP nói cô gái xinh đẹp như thế mà lại tên Tiêu Lang, anh ta là Sói (háo sắc) mới đúng.
“Tuổi”, tôi tiếp tục hỏi.
“16″, Ồ, lớn hơn tôi hai tuổi!
“Muốn để di ngôn không?”
“Hả?”
“À, không, muốn nhắn lại gì?” Tôi vội vàng hỏi lại, gì mà nhắn lại chứ, nhóc họ Đàm kia chẳng buồn liếc mắt, huống chi là xem, thật ra thì tôi cũng biết chắc chắn cậu ta sẽ không xem đâu!
“Nhắn lại?” Cô gái sửng sốt!
“Phải, cô không phải muốn tôi đưa thư cho Đàm Thư Mặc à!” Tôi hơi bực bội, mê trai cũng có chỉ số thông minh khác nhau!
Mặt cô gái kia lập tức đỏ lên, ôi, xấu hổ đây mà, chắc tôi nói thẳng quá.
Cô ấy lại nói tiếp, lời vừa nói ra đã khiến tôi sững sờ, ánh mắt cô ấy rất hung dữ, rống to lên, “Sở Phi Phi, lá thư này, là tôi đưa cho cậu!”
Nói một mạch rồi im lặng, tôi ngớ người, “Hả?”
Cô ấy xoay người bước đi, chừng được nửa bước, chợt quay đầu lại, hung hăng nói, “Muốn nhắn lại chứ gì, vậy thì ghi cảm nghĩ 500 chữ, ngày mai đưa lại cho tôi!”
Áo trắng lại bồng bềnh lướt đi!
Chỉ có kẻ đáng thương là tôi đây, lá thư chết toi này, mỏng tanh thế này, kêu tôi viết cảm nghĩ gì chứ, chết tiệt, cô ấy lời quá rồi còn gì!
Câu chuyện giữa tôi và cô gái họ Tiêu kia bắt đầu từ đây, cũng như tôi chưa từng nghĩ nhóc họ Đàm kia sẽ thật sự yêu Tiểu Quang, cũng không ngờ tôi gặp lại Tiểu Lang ở buổi họp lớp, để rồi rơi vào bể tình, sau đó, bách niên giai lão, rồi sau này, vẫn chạy tới kiếm họ Đàm kia tán gẫu, ngay cạnh bên nhà.
Ồ, đừng nghĩ tôi muốn thế nhé!
Hết cách rồi, cư xá mà cậu ta mua chính là cư xá tốt nhất trong thành phố, theo như phẩm vị của tôi thì cũng phải chịu thiệt làm hàng xóm với cậu ta thôi!
Lại nói tiếp nữa, cuộc sống này luôn khiến bạn đầy bất ngờ!
Các cô gái, các cô thấy đúng không??
À, VỀ H!…
Đêm đó, gió lay cành lá rung rinh, ngoài cửa sổ, có một cây hoa quế rất lớn, vào cuối hè, toả hương ngan ngát.
Tiểu Quang nhìn Mặc Mặc vừa mới tắm xong, anh chỉ quấn khăn tắm trên đầu, lộ ra khuôn ngực vạm vỡ rắn chắc, trong ánh đèn mờ ảo, như toả thêm vầng sáng.
Tiểu Quang nuốt nuốt nước bọt, Mặc Mặc ngồi xuống, nệm lõm xuống, ra trải giường nhung đen nhăn nhúm một góc nệm.
Chiếc lưỡi khéo léo lượn lờ trên chiếc cổ trơn bóng, có chút ướt át, lại có tí lành lạnh, phòng mở máy lạnh thế mà lại cả người dần dần nóng lên.
Tay của anh vuốt ve cánh tay đang run rẩy của cô, ngón tay cái nhẹ nhàng mơn trớn cổ của cô, rồi từ từ đi xuống,
Đầu óc cô mụ mẫm, hơi thở ngày càng nóng hổi, ngực càng lúc càng phập phồng.
Bờ môi mỏng của anh chầm chậm di chuyển xuống, nhè nhẹ chạm vào da thịt…
Cô tận dụng lý trí còn sót lại, hỏi, “Cái kia… Cái…” Hô hấp không ổn định.
Miệng anh chẳng rỗi rảnh, cũng không buồn ngẩng đầu lên, hỏi “Sao?” một tiếng, chiếc lưỡi đỏ nhè nhẹ hôn lên từng tấc da thịt nõn nà.
“Bộ chúng ta thật sự phải ‘ấy’ vì phải ‘ấy’ hả?”
Anh giơ tay lên, nâng mặt, ánh mắt mê hoặc lòng người, có gì đó sáng loáng mơ hồ.
Anh khều cái cằm nhẵn bóng của cô, hà hơi, “Em nói đi?”
“Roẹt”, cánh tay vững vàng vươn ra, ngón tay thanh mảnh, thả màn xuống.
Trong ngọn đèn lay lắt, bóng người quấn lấy nhau, tiếng thở dốc nho nhỏ…
“Phụt”, đèn cũng đã tắt…
– ——– Theend ———
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!