Em Là Người Tôi Yêu
Chương 12: Chương 5 (tiếp theo)
Trước kia hàng tuần vào ngày chủ nhật, cả phòng ngủ chung quy đều bị cô chiếm đoạt, cô nằm ở thoải mái trên đệm giường mềm mại xem ti vi hoặc xem Anime, hơn nữa cô lại không thích đeo tai nghe. Anh lại không thích sự ầm ĩ ấy của cô, cho nên liền đi ra phòng khách để làm việc.
Nhưng cảnh vật xung quanh bọn họ khi đó không phải chỉ có như thế. Vách tường được cô dán giấy có hoa văn màu đỏ sậm, trên đầu tường còn treo một chiếc chuông gió hình cầu cực kỳ đẹp. Khắp nơi trong phòng khách đều là những món đồ chơi nho nhỏ mà cô đã mua. Trên ghế sa lon, trên mặt bàn đều có gối ôm. Đồ trang sức theo phim hoạt hình xâu thành từng chuỗi để tại bất cứ nơi nào mà cô có thể với tới được. Trước TV, trên ghế sa lon đều có cái chăn mỏng và áo khoác, thậm chí cả tây trang của anh, còn trên bàn trà đều luôn có đồ ăn vặt mà cô thích ăn và trái cây đã rửa sạch, dĩ nhiên bên cạnh chân bàn nhất định đã để sẵn giỏ rác.
Có lúc cô xem ti vi thấy mệt mỏi, liền chạy tới cọ vào anh một cái hoặc đột nhiên ôm lấy anh từ phía sau, hoặc là che kín ánh mắt của anh, hoặc là len lén ngồi xổm xuống bên cạnh anh cười hì hì đưa lên trước mặt anh một quả táo.
Mà thường hay xảy ra nhất là vào buổi trưa, cô lúc ẩn lúc hiện ở phía sau anh vuốt bụng nói một cách đáng thương: “Em đói bụng rồi.”
Anh biết làm cơm, hơn nữa tài nấu nướng của anh còn rất tốt.
Nếu như không phải là có chuyện gì rất quan trọng, anh cũng sẽ hớn hở đón nhận sự nũng nịu của cô, xoay người siết chặt lấy gương mặt của cô, gọi cô là “Đồ đại lười biếng”, sau đó đóng máy tính lại đi làm cơm.
Thỉnh thoảng cô sẽ đi theo cùng, tự phong cho anh làm hoàng thượng, lúc đeo cái tạp dề cho anh còn cợt nhả nói một câu: ” Xin mời Hoàng thượng.”
Thỉnh thoảng cô lại đến phía sau lưng anh cọ tới cọ lui, đến cuối cùng lúc bưng thức ăn đi phòng khách liền ra tay trước chiếm lấy lợi thế, ăn vụng một hai miếng.
Thỉnh thoảng cô lười không muốn động đậy, không ngừng oằn oại trên ghế sa lon xem ti vi, lúc ngửi thấy mùi thơm mới đứng bật dậy, kêu lên một tiếng thật to: “Thơm quá!” Sau đó quay đầu nhào tới: “Anh thật là lợi hại! Em yêu anh chết mất thôi! Bạn học Chu Đông Đông à!”
“Bạn học Chu Đông Đông” là cách gọi âu yếm của cô dành cho anh lúc cô đặc biệt cao hứng, sau đó cô sẽ nhảy dựng lên ôm hôn anh, làm bộ dạng như chim nhỏ nép vào người anh, dáng vẻ ngưỡng mộ không thôi, khen ngợi anh chăm chỉ.
Chỉ rất ít khi, có thể đếm được, khi anh gặp phải vấn đề khó khăn, hơi nhíu mày nhìn hướng về phía máy tính hoặc là sau khi nói chuyện điện thoại xong, hoặc trong công ty đã xảy ra chuyện gì đó, vẻ mặt anh không tốt thì cô mới có thể không dám làm phiền anh, tự mình đi ăn đồ ăn vặt.
… Vậy mà cuối cùng lại vẫn phải chờ anh tới nấu cơm cho cô.
Nếu không cô vẫn cố gắng, vẫn cố gắng chờ anh phát hiện ra cô ở đâu đó (hoặc là ngủ ở trên giường, hoặc là ngủ ở trên ghế sa lon, chôn mình trong chăn hoặc trong đống gối ôm). Chờ anh gạt những thứ này ra, tóm lấy cô kéo ra ngoài thì cô sẽ túm lấy tay anh, dùng giọng điệu kinh điển giống như trong kịch truyền hình khi sinh ly tử biệt bên cầu, hơi thở mong manh nói: “Không có anh… em sẽ sẽ… bị chôn sống trong chết đói mất thôi… Ô ô ô ô ô…”
Lúc ấy anh sẽ nửa oán giận nửa cười cười vẻ bất đắc dĩ, khẽ đánh một cái vào mông cô: “Em động đậy một chút sẽ chết à!”
Khóe miệng Trần Tri Tri cũng nhanh chóng cong lên.
… Không, không!
Đột nhiên Trần Tri Tri không dám tiến vào nữa, cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Những chuyện kia khi nhớ lại tại sao lại trở nên rực rỡ chói mắt như vậy? Làm hại cô đến hít thở dường như cũng sắp bị ngưng lại.
Trên thực tế, cô thừa nhận khi anh rời đi, người thấy không quen nhất lại chính là mình.
Không có ai nấu cơm cho cô nữa, không có ai ở bên cô vào thứ bảy chủ nhật, một mình cô ngồi xem ti vi đến chạng vạng, đi ra phòng khách cũng phát hiện nơi đó hoàn toàn không có một bóng người, tự mình mua thức ăn, mua dầu, tự mình xách túi đồ ăn to tướng đã mua mang lên lầu…
Có khi, nghe tiếng gió đêm kêu khóc rầu rĩ, gõ vang dội bên ngoài cửa sổ chống trộm, cô sợ hãi có chút không dám ngủ.
… nếu như không phải cô nghĩ đến anh đang ở căn phòng cách vách như đã nói, có thể cả đêm cô cũng sẽ bị mất ngủ.
Lúc Qua Qua ở đây, khi trở về cô còn có thể nói không ngừng với Qua Qua: “Qua Qua có đói bụng không? Chị đã mua thức ăn rồi đây này! Hôm nay chúng ta ăn đậu sừng rang nhé, còn có cà nướng nữa, có được không?”
Qua Qua kêu ư ử, nhiệt liệt hoan nghênh cô.
Khi Qua Qua không có ở đây, cô lại càng cảm thấy vắng vẻ thêm vạn phần. Ngay cả việc thường đọc tiểu thuyết và xem Anime mà cô rất thích kia cũng không còn hăng hái nữa. Ngày hôm nay hơn bảy giờ tối cô về nhà, nghe thấy tiếng Qua Qua cào cửa không ngừng, nghe nó kêu ư ử mãi thì lúc này cô không nhịn được nữa, liền ngồi cùng với nó một lát.
Cho đến hơn tám giờ, cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ, đang lau tóc mà vẫn có thể nghe được phía bên cửa đối diện Qua Qua gọi cô không ngừng, cho nên cô mới gọi điện thoại cho anh.
Không được, không được! Trần Tri Tri cúi thấp đầu, cô không cho phép mình nhớ lại nữa.
Hồi ức giống như lưỡi kiếm sắc bén chọc vào yếu huyệt, cô không thể mềm lòng được.
Cô xoay người định bước ra.
Vừa vặn Chu Đông về tới cửa. Anh đặt Trần Qua Qua xuống, theo thói quen đóng cửa lại: “Chúng tôi đã về rồi đây. Em có biết cô nàng đã chạy đi đâu không? Nó chạy lên tận tầng 15 đấy. Trên tầng 15 có một gia đình vừa mới nuôi một con Teddy, dáng dấp giống Qua Qua như đúc.” Thấy Trần Tri Tri rụt hai tay lại, đứng yên một chỗ, anh hỏi “Em có lạnh không? Để anh lấy cho em chiếc áo khoác.”
Trần Tri Tri lắc đầu một cái, Trần Qua Qua đã sớm nhào tới bên cạnh chân cô, ngửa đôi mắt sáng to tròn long lanh lên nhìn cô. Trần Tri Tri ngồi xổm xuống, vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Trần Qua Qua. Trần Qua Qua kích động chồm lên trên đầu gối cô cào cào.
Trần Tri Tri hơi cười một cái, sau đó mới đứng dậy, “Đã muộn rồi, em phải về đây.”
Chu Đông không trả lời.
“Hẹn gặp lại.” Trần Tri Tri cúi đầu đi tới cửa, lúc đi sát qua bên cạnh Chu Đông, chiếc áo choàng của anh còn mang theo hơi lạnh của màn đêm. Xoay trở lại mở cửa, Trần Qua Qua cũng tự nhiên đi theo cô về nhà, Trần Tri Tri quay người lại ra lệnh, “Em đừng đi theo chị nữa, mau trở về đi.”
Trần Qua Qua ngồi lại ở chỗ đó nhìn Trần Tri Tri, chính là không muốn để cô đi.
“Qua Qua!”
“Để cho bé con trở về với em đi. Ở với anh nó cũng không được vui.” Chu Đông đứng ở bên cửa, đổi chìa khóa từ tay trái sang tay phải, cúi đầu nhìn Trần Qua Qua, trong giọng nói còn mang theo tiếng thở dài nào đó.
Trần Tri Tri ngưng mắt nhìn gương mặt của anh.
Vẻ mặt của anh rất bình thản, không sao nhận ra được tâm tư của anh trong lúc này. Nhưng dù sao cũng đã chung sống nhiều năm như vậy, cô hiểu anh rất rõ, mỗi khi anh để lộ ra loại vẻ mặt lặng lẽ không nói gì và đầy thờ ơ thế này thì đại biểu cho tâm tình của anh đang rất xấu.
Trần Tri Tri cụp ánh mắt xuống, Chu Đông nghiêng mặt sang bên, “Sau này em đừng nên ra ngoài trễ thế này nữa, nơi này cũng không được an toàn lắm đâu.”
“Vâng!” Trần Tri Tri nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, ôm lấy Trần Qua Qua. Biết anh vẫn đang nhìn chăm chú vào mình, không biết vì lý do gì mà cô không dám nhìn anh nữa, “Em về đây.”
Nhưng vừa mới bước đi được mấy bước, cô nhìn cánh cửa nhà mình ở phía đối diện.
Cô chợt nhớ ra, lúc cô ra ngoài cũng không hề khóa cửa, vốn dĩ chỉ định tới trấn an Qua Qua một chút, thuận tiện gọi điện thoại cho anh. Không ngờ cánh cửa kia đã tự khép lại từ bao giờ không biết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!