Em Là Người Tôi Yêu
Chương 37
Nghỉ ngơi khoảng chừng mười phút đồng hồ, Trần Tri Tri giống như vừa được tiếp máu tại chỗ, bắt đầu phục hồi lại trạng thái ngồi thẳng lưng, bưng ly cà phê truớc mặt lên uống một hớp, sau đó vẻ mặt cô lộ ra rất khó uống, vội vàng đặt cái ly xuống, “Giời ạ, cà phê sao mà đắng thế!”
“Tri Tri, mẹ của anh ấy cố ý không thu xếp giúp chuyện của nhà cậu sao?” Lúc này Khâu Đình vẫn còn đang mải suy nghĩ quanh câu chuyện với bao nhiêu uẩn khúc bên trong kia.
“Tớ không biết.” Trần Tri Tri cười cười: “Có lẽ cũng không còn cách nào khác thật, cũng không cần phải nghĩ ngợi hao phí tâm tư đâu.”
“Sao cậu không nói với Chu Đông hả?”
“Mẹ của anh ấy đã nói không giúp được, anh ấy liệu có thể làm được gì chứ? Huống chi tớ và Chu Đông lại chưa kết hôn, cho dù đã kết hôn rồi, cũng không thể yêu cầu mẹ Chu Đông nhất định phải giúp một tay.” Ánh mắt Trần Tri Tri vẫn nhìn chằm chằm vào ly cà phê truớc mặt.
Khâu Đình đặt ly nước trái cây xuống, hiện giờ cô cũng cảm thấy chuyện này có chút khó khăn: “Tớ vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc cho hai người, nếu như cậu có thể trao đổi nói chuyện với anh ấy nhiều hơn, có lẽ chuyện này sẽ không xảy ra như vậy.”
“Thôi quên đi, chuyện phải tới cũng không ngăn được, cậu cũng đừng quá rối rắm về chuyện này.”
Kế hoạch tìm phòng thuê chung vẫn tiếp tục thực hiện.
Chỉ có điều bởi sự giới hạn về những điều kiện đã dự tính, về giá cả, đường xá.v.v. muốn tìm được một căn phải mà tất cả mọi người đều hài lòng thật không dễ dàng. Tối thứ bảy Khâu Đình phải ở lại với Trần Tri Tri để sáng sớm ngày chủ nhật hôm nay họ cùng đi ra ngoài tìm phòng.
“Có cậu đến thật sự quá tốt, chuyện gì cũng cần có bạn bè, đi ngủ cũng không sợ.” Trần Tri Tri vừa nghiên cứu bản đồ Bắc Kinh vừa nói đầy cảm kích: ” Rốt cục cả máy nước nóng cũng đã sửa xong.” Thậm chí Trần Tri Tri gần như phát khóc.
Khâu Đình chỉ khẽ cười, cô ra khỏi phòng, sau đó khóa cửa lại.
“Ừ… Địa điểm hôm nay chúng ta phải đi chính là nơi này, tiểu khu Hoa Lan.” Trần Tri Tri chỉ vào một chấm ở trên bản đồ, “Cũng ngồi tuyến số 1, sau đó chuyển tuyến số mười.”
“Ừ.” Khâu Đình cúi đầu nhìn bản đồ đường tàu điện ngầm, gật đầu.
Kẹt một tiếng, cửa đối diện đột nhiên mở ra, Chu Đông cũng vừa vặn đi ra ngoài. Lúc này gặp nhau trực diện, nếu không chào hỏi sẽ rất lúng túng, Chu Đông mở miệng trước, “Trùng hợp như thế, hai người cũng ra ngoài à?” Thuận tay anh cũng khóa cửa phòng.
“Vâng, chúng em đi tìm phòng.” Khâu Đình trả lời.
“Phải đi sao?” Chu Đông nhìn về phía Trần Tri Tri.
Bất kỳ người sáng mắt nào, bao gồm người trong cuộc cộng thêm cô, một người ngoài, cũng biết câu hỏi này có chủ ngữ là Trần Tri Tri, trả lời cũng chỉ có thể là Trần Tri Tri. Nhưng vào giờ phút này, từ sau khi Chu Đông ra ngoài đến giờ, Trần Tri Tri làm như mình là người tàng hình vậy, không nói lời nào không ngẩng đầu lên. Khâu Đình không thể làm gì khác hơn đành trả lời thay cô: “Đúng thế, tụi em dự định thuê chung một phòng.”
Ánh mắt Chu Đông nhìn cô hồi lâu mới dời đi, gật đầu một cái, không nói gì.
Lần này đến lượt Khâu Đình hỏi: “Anh cũng phải đi ra ngoài sao?” Cô biết mình câu mình hỏi thật rất vớ vẩn.
“Đúng thế, đi công ty làm thêm giờ.”
“Vậy sao?” Khâu Đình cười khô khốc: “Thật khổ cực.”
Hai bên trầm mặc một lúc, Chu Đông nói: “Anh phải đi rồi.”
“Vâng!” Đáp lại vẫn chỉ có Khâu Đình.
Chu Đông đi về phía trước mấy bước, đột nhiên lại quay đầu lại nói: “Đúng rồi, thứ Tư tuần sau lão Vương tới Bắc Kinh công tác, anh ấy nói muốn mời mấy người chúng ta ở Bắc Kinh cùng ra ngoài tụ tập. Em thông báo cho Bạch Tề và Từ Trì một tiếng nhé.”
Mặc dù anh không nói tên, nhưng vẫn biết lời này là nói với ai, hơn nữa lần này Khâu Đình cũng không có cách nào nói thay cho Trần Tri Tri.
Trần Tri Tri gật đầu một cái, vẫn không nhìn anh, chỉ nói một từ “Vâng”.
Chu Đông nhìn cô một lát, xoay người xuống lầu.
Khâu Đình nhìn anh rời đi liền thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí giữa bọn họ thật sự quá không bình thường. Một Trần Tri Tri luôn sôi nổi như vậy thế mà khi đứng trước Chu Đông lại hoàn toàn giống như chuột thấy mèo vậy, không dám làm một cử động nhỏ nào.
“Hai người vẫn muốn giữ cái bộ dạng khó xử như vậy tiếp sao?”
Lần này may có cô, có mặt người ngoài nên không khí lúc đó mới gọi là tàm tạm một chút, nếu như cô không có ở đây, hai người bọn họ gặp nhau không biết lúc ấy sẽ ra làm sao nữa. Khâu Đình nhớ lại bộ dạng bọn họ nhìn nhau không nói, cảm thấy có gì đó là lạ.
“Không sao đâu, dù sao tớ cũng sắp chuyển đi rồi.”
Nhìn Trần Tri Tri cầm tờ bản đồ đi ra ngoài trước, giọng nói cũng rất thản nhiên, tinh thần vốn đang rất hăng hái lúc này tựa như bị xuống thấp hẳn. Khâu Đình hơi dừng lại ở sau lưng cô, chợt nghĩ: Chẳng lẽ nguyên nhân bạn của cô muốn chuyển đi, chính là vì điều này sao?
Hai người đi tìm phòng suốt một ngày vẫn không có kết quả. Ngày mai đi làm nên Khâu Đình phải trở về nhà ngủ. Hai người chia tay nhau luôn ở nơi cửa ga xe điện ngầm, một mình Trần Tri Tri ngồi tàu điện ngầm trở về nhà.
Trở lại nhà, Trần Tri Tri mệt đến mức nằm xoài ra trên ghế sa lon, Trần Qua Qua nhảy lên ghế sa lon bò tới trên người cô, Trần Tri Tri nằm ôm nó nghĩ miên man một lượt những gì đã qua…
Reng… Reng… Reng, từ trong túi xách tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Trần Tri Tri cầm lấy điện thoại di động nhìn thấy một dãy số xa lạ của Thượng Hải, “A lô?”
“A lô, Tri Tri, không nhận ra anh nữa sao?”
Giọng của lão Vương vẫn luôn lảm nhảm như vậy bần, Trần Tri Tri nghe một cái liền nhận ra ngay, ngồi dậy, mừng rỡ gọi: “Lão Vương!”
“Ái chà, cuối cùng cũng đã nhận ra người quen rồi. Thứ tư tuần sau anh tới Bắc Kinh, em có đến không?”
“Dĩ nhiên là đến chứ.”
“Em và Chu Đông lại cãi nhau à, hôm qua anh gọi điện cho Chu Đông, bảo cậu ta đưa em theo cùng. Kết quả cậu ta lại nói hai người đã chia tay, còn cho anh số điện thoại để anh tự gọi cho em. Anh hỏi này, đang yên lành tốt đẹp, tại sao lại bắt đầu náo loạn lên vậy hả?”
Trần Tri Tri cười nghe anh nói đâu đâu.
“Ấy này này, thôi quên đi, em không muốn nói coi như xong. Chờ khi anh đến nơi sẽ hòa giải cho hai người nhé. Rốt cuộc anh cảm thấy, chuyến công tác này anh tới Bắc Kinh là để giải quyết mâu thuẫn cho bọn em là chính! A phải rồi, em gọi luôn cả Bạch Tề và Từ Trì nhé!.”
“Vâng.”
“Chờ em đó, lần này em mà không đến, thật sự không còn xem anh là bạn bè nữa rồi..”
“Yên tâm, nhất định em đến mà.”
“Hắc hắc, Tri Tri, “Nhất xuất khẩu, tứ mã nan truy” – một lời nói ra khỏi miệng, bốn ngựa khó đuổi theo, anh chờ em!”
Phải đến hơn hai năm rồi Trần Tri Tri chưa từng gặp lão Vương. Hình ảnh lão Vương luôn luôn ba hoa đã ăn sâu mọc rễ ở trong đầu cô, tuyệt đối không thể quên được. Nghĩ đến lão Vương, cô liền nghĩ đến Chu Đông, đến Phương ca, Lưu bân còn cả mấy cô bạn gái ở chung phòng ngủ với cô, suốt ngày không vui đùa nhốn nháo, không chọc ghẹo nhau thì không chịu được.
Ở trên QQ sau khi liên lạc với Từ Trì và Bạch Tề, xác định bọn họ cũng tới, cô bàn bạc với bọn họ một chút để chọn một địa điểm nằm trung tâm giữa mọi người. Dù sao lão Vương vừa tới Bắc Kinh, vẫn chưa quen với cuộc sống nơi đây, dĩ nhiên bọn họ lúc này là những chủ nhà sẽ phải chọn địa điểm mời khách.
Thời gian tụ tập là bảy giờ tối, địa điểm định chọn một trong ba KTV ở phía đông thành phố.
Nhưng Trần Tri Tri lại tới trễ.
“Ai dà, Tri Tri, cuối cùng em đã tới. Cũng chờ em sắp được nửa giờ rồi đó!” Lão Vương một thấy bọn họ đi vào liền kêu lên.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Trong KTV hơi mờ tối, dường như hơi nhiều người, Trần Tri Tri giơ tay điệu bộ xin lỗi, cứ thế đi vào, đi theo phía sau là Từ Trì, “Trên đường bị kẹt xe, chờ rất lâu mới thông xe để đi.”
Lão Vương nhìn thấy Từ Trì ngẩn người, “Em đi cùng Từ Trì à?”
“Đúng thế, cậu ấy làm ở một công ty cùng trong tòa nhà nơi em đang làm việc, cho nên thuận đường cậu ấy đưa em đi luôn tới đây.”
“Mau tới đây ngồi, mau tới ngồi.” Thoáng cái lão Vương liền chuyển đề tài, dứt khoát hoàn toàn coi mình tựa như chủ nhân của KTV này vậy. Cái mông chuyển qua một chút để cô ngồi, Trần Tri Tri đến gần mới nhìn thấy hóa ra ngồi bên cạnh anh lại là Chu Đông.
Chỉ có điều, giờ phút này Chu Đông đang cầm mic nhìn chằm chằm vào màn hình mà không hề nhìn cô.
Trần Tri Tri chần chừ một vòng, nhìn thấy bên cạnh Bạch Tề còn chỗ trống, cười nói: “Em muốn ngồi cùng với Bạch Tề.”
Lão Vương cười cười, lại ngồi trở lại vị trí cũ, gọi Từ Trì, “Từ Trì, tới đây ngồi đi.” Rút một điếu thuốc mời Từ Trì, “Từ Trì, bây giờ cậu làm ở đâu vậy?”
Từ Trì đẩy thuốc lá ra: “Xin lỗi, tôi không hút thuốc lá, hiện giờ tôi làm ở một tòa soạn tạp chí.”
“Vậy sao? Hình như đến bây giờ cậu vẫn rất thích những loại thuộc về văn hóa văn nghệ gì đó.”
Từ Trì cười cười: “Cứ coi như vậy đi.”
“Này, cậu đã kết hôn rồi sao?” Khi lão Vương đẩy lại điếu thuốc lá vào trong bao chợt nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón tay của Từ Trì.
“Vâng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!