Em Là Nữ Vương, Tôi Nguyện Cúi Đầu - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
224


Em Là Nữ Vương, Tôi Nguyện Cúi Đầu


Chương 10


“Ân… ừm Phương tổng, hay là để tiểu My giúp ngài ‘thư giãn’ a…” Thanh âm rêи rỉ đầy mê hoặc của phụ nữ vang vọng, lại một chút ám muội xen lẫn tiếng hôn, còn có tiếng quần áo xé rách.

Thật khiến người nghe đỏ mặt ngại ngùng.

Hoàng Sa run tay không dám xô cửa vào, cô lùi hai bước nhìn lên bảng tên ở cửa, xác định đúng nơi mới xúc động muốn mắng chửi.

Đệt đệt đệt, không phải nói nữ chủ vạn người mê sao? làm một lần liền nghiện, làm một lần liền quên hết nhân tâm sao?

Vậy mà! Vì lý do gì! Nam chủ lại đang lên giường với người khác???

Hoàng Sa niệm kinh trong đầu, thật muốn hư hóa biến mất khỏi đây.

Một giờ trước…

“Đưa đến CEO Hoa Phương.”  Khương Liệt đưa tệp hồ sơ cho Hoàng Sa, bắt cô đi giao thật nhanh.

Hắn cũng không nói bên trong có gì, chỉ im lặng nhìn cô đăm đăm, nhưng ánh mắt hắn rất lạnh nhạt, giống như muốn nhìn xuyên qua cô để thấy ai đó.

Bị cái nhìn của hắn làm cho khó chịu, Hoàng Sa vô biểu tình gật đầu, không nhanh không chậm đi giao đồ.

Chỉ là, Hoàng Sa không dám vào, cô rất muốn giao cái này cho thư ký của hắn.

Nhưng mà thư ký đâu? Chắc không phải là nữ nhân đang rêи la ầm ĩ bên trong chứ?

Qua một đoạn thời gian đấu tranh tâm lý, Hoàng Sa run tay gõ cửa phòng, bất quá nếu cô mà không gõ, mấy người bên trong chắc cũng cùng nhau lăn giường luôn rồi.

“Ai.” Giọng nam nhân trầm thấp lại mang theo chút khàn đặc do tình ɖu͙ƈ, hình như nam nhân bên trong rất bất mãn, hắn nắm tóc nữ nhân phía dưới, muốn cô ta nuốt thật sâu tiểu đệ của hắn.

Nữ nhân phía dưới cũng bất mãn không kém, còn cố gắng ôm chặt hông của nam nhân, phun ra nuốt vào cự vật thô to đã sớm cương cứng, theo động tác của cô ta mà đôi иɦũ ɦσα căng tròn cũng đung đưa đầy mị hoặc.

“Thưa Phương tổng, tôi mang đồ mà Khương tổng kêu giao qua.” Hoàng Sa rất muốn bịt kín lỗ tai, thanh âm ái muội bên trong thật to, làm người bên ngoài như cô cũng sớm đỏ mặt không dám nhìn.

Phương Duệ nhíu nhíu mày, đẩy cái nữ nhân đang giúp hắn ɭϊếʍ lộng ra xa, hắn lạnh nhạt kéo lại khóa quân, liền quay lại một thân hoa mỹ không chút lộn xộn, mà chỉ là ngay đũng quần hắn, địa phương căng phồng có chút bất mãn.

“Vào.”

Vuốt mồ hôi trêи trán, Hoàng Sa bắt mình phải thật bình tĩnh, đương nhiên cô biết Phương Duệ có danh phong lưu, nào ngờ mặt cũng lật thật nhanh.

Miệng nói yêu mình em, nhưng thân lại quan hệ kẻ khác, Phương Duệ một ví dụ thực tế.

Đẩy cửa vào, đập vào mắt cô là nữ thư ký xinh đẹp không một mảnh vải che thân. Cô ta bất mãn trừng cô một cái, không chút ngại ngùng mặc quần áo đã được chuẩn bị sẵn trong giỏ xách.

Đặt tệp hồ sơ lên bàn, Hoàng Sa thật nhanh muốn ly khai, cô vừa xoay người ra cửa, lại bị Phương Duệ kêu lại, hắn chăm chú nhìn cô, thật lâu sao mới ngỡ ngàng nói “Thật giống”.

Hoàng Sa nhíu chặt mày, cô biết ngay từ ánh mắt đầu tiên Khương Liệt nhìn cô, luôn mang một loại cảm giác kì lạ, giống như xuyên qua người cô để nhìn một ai đó.

Mà ngay cả Phương Duệ cũng thế, cũng dùng ánh mắt kì quái kia để đánh giá cô.

Thật khó chịu.

“Cô tên Hoàng Sa?” Phương Duệ như tìm thấy hứng thú, dung nhan diễm lệ hơn cả phụ nữ tươi cười, trong chớp mắt cô như vô thức mà nói ra khỏi miệng.

“Thật ẻo lả.” Hoàng Sa giật mình bịt kín miệng, không phải là cô cố ý nói ra, nhưng thực sự cô rất ghét những tên nam nhân ẻo lả, cũng không phải cô phản cảm gì với các bạn nam đồng tính. Mà là cô không nhìn nổi bọn hắn, đàn ông đàn ang cứ cư xử ẻo lả thật khó coi, ngoại trừ Bạch Cẩn.

Nhất là khi xưa….

Bỗng mặt Phương Duệ đen thui, hắn lạnh lẽo nghiến răng, một cơn lửa giận đùng đùng cháy lên.

“Cô nói gì?”

Tự vả mặt bản thân, cô thực bình tĩnh biểu tình ra bên ngoài, cố gắng mềm giọng vuốt lông Phương Duệ: “Ý của tôi là, ngài có một dung mạo thật kinh thiên, một dung mạo tuyệt sắc không như những nữ nhân ẻo lả.”

Phương Duệ không nói, hắn xem xét nhìn vẻ mặt cô, thấy cô thực bình tĩnh không có nửa phần dối trá thì hòa hoãn hơn không ít, hắn híp mắt mỉm cười: “Miệng lưỡi cô Hoàng thực ngọt.”

Thấy hắn như vậy, Hoàng Sa lặng lẽ cảm tạ ông trời, cô cũng hơi mỉm cười với hắn, rất muốn nói lời ly khai.

Mà ở một bên Lam My cau có bất mãn, cái nữ nhân đê tiện kia khi nãy cố ý phá hư chuyện tốt của cô ta, bây giờ còn muốn dụ dỗ luôn nam nhân của cô ta, hừ thật đáng ghét.

….

“Xử lý.” Hạ Di nhìn cái xác đầy máu me trêи giường liền biết hắn lại phát ‘bệnh’, chán ghét nhìn một thân đầy máu tươi của mình, hắn một bên ra lệnh cho người dọn xác, một bên tự mình đi tắm rửa.

“Thưa ngài, nữ nhân kia đã xử lý sạch sẽ.” Nữ hầu lạnh lùng ngồi một bên giúp Hạ Di lau chùi cơ thể, bọt nước từ thân thể hắn chảy xuống lồng ngực rắn chắc, mơ hồ cảm thấy làn da trắng nõn của hắn thực gợi cảm, tầng lớp da thịt bóng lưỡng, mềm mại hơn cả nữ nhân.

Nữ hầu nhìn xuống chủ nhân đầy dụ hoặc của mình, lại nhìn xuống địa phương khiến bao nam nhân hâm mộ kia, khuôn mặt lạnh lùng của cô ta không khỏi ửng đỏ.

Bàn tay mềm mại từ chút chà rửa xuống hạ thân, cô ta âm thầm nuốt nước bọt, như vô ý mà đưa tay lướt qua cự vật thô to.

Bỗng Hạ Di mở mắt, hắn lạnh lẽo nhìn nữ nhân đỏ mặt đang cố ý khiêu khích hắn, tâm bỗng nhiên cảm thấy thực chán ghét.

Hạ Di quăng hầu nữ ra xa “Chặt hai tay cô ta.”, hắn chán ghét ra lệnh, liền lập tức có hai người nam nhân áo đen xuất hiện, không một lời lôi kéo nữ hầu đang còn trong hoang man đi.

Chỉ nghe được cô ta ở phía xa, hét to cầu xin hắn…

Hạ Di nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn cảm thấy ‘bệnh’ của mình đang ngày càng chuyển biến xấu, số người hắn giết đang từng ngày tăng lên, mặc dù không thể khống chế căn ‘bệnh’, nhưng hắn lại có cảm giác khi giết người.

Hưng phấn, thích thú, vui sướиɠ…

Hắn không sợ pháp luật, chỉ là, xử lý xác chết có chút phiền toái.

Hạ Di bị cơn buồn ngủ đập tới, rất nhanh đã nghe tiếng hít thở đều của hắn.

Nhưng không được bao lâu thì hai mắt hắn liền mở ra, Hạ Di chậm rãi vuốt ve sườn mặt, đôi con người tàn bạo đối chiếu mặt nước…

…..

Một đêm này Hoàng Sa không ngủ, cô buồn chán lê bước ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn ánh trăng hình lưỡi liềm như ẩn như hiện bị mây che khuất.

Bỗng cô nghe được tiếng chuông điện thoại, vừa mới bấm vào nút nghe, đã bị một loạt âm thanh ầm ĩ đập vào trong tai, Hoàng Sa nhíu mày đưa điện thoại ra xa.

[Alo Đại tỷ à, chị có nghe em nói không,… Ở đây có nhị tỷ cùng tam tỷ, bọn em chơi ở Viên Đại a, chị tới chơi nha.] Âm thanh quen thuộc vang lên, Hoàng Sa suy nghĩ một chút liền chấp thuận, dự định chơi bời một chút, dù sao mai cũng là cuối tuần.

Lái xe tới Viên Đại, cô theo chỉ dẫn của phục vụ, mà đi vào phòng Vip đã được đặt sẵn, nhìn tới bọn bạn sùng bái cô hơn năm năm nay, Hoàng Sa có chút bất đắc dĩ.

” A Đại tỷ, …. Vào a.”

….

Hoàng Sa bị bọn họ ép uống rượu tới đầu óc quay cuồng mà ngất đi, khi tỉnh lại, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng khách sạn cao cấp, mà ở bên giường cô lại là một nam nhân.

Ôm đầu đang đau nhức tới ong ong, Hoàng Sa gào thét trong lòng.

Hết rồi, hết thật rồi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN