Em Là Phiền Phức Của Tôi - Chương 53
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Em Là Phiền Phức Của Tôi


Chương 53


Lưu Thi Nhã nghe điện thoại xong, hừ một tiếng. Không ngờ Chu Linh lại là vợ của Dương Thành.

Khi ở bệnh viện cô ta đã nghi ngờ rồi nhưng lại không chắc chắn.

Nếu không phải cô ta thông qua nhiều tầng quan hệ mới trở thành gương mặt đại diện của tập đoàn Dương thị thì cô ta cũng không biết được tin tức này.

Hừ… Nghe nói Dương tổng không thích vợ của anh ấy. Đây không phải cơ hội cho cô ta sao.

Lưu Thi Nhã tự nhận thấy mình xinh đẹp còn nổi tiếng. Sao cô ta có thể thua một diễn viên hạng chót như Chu Linh được chứ.

Cô ta sẽ không để Chu Linh được đắc ý lâu đâu.

Lưu Thi Nhã nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng ngừng lại, nhanh chóng xóa lịch sử cuộc gọi, đặt điện thoại vào chỗ cũ. Sau đó nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng.

Dương Thành tắm xong, liền đi ra tìm điện thoại gọi về cho Chu Linh nhưng gọi mãi cũng không có người bắt máy.

Lẽ ra hôm nay anh đã nói sẽ về sớm nhưng đến khi tan làm lại nhận được cuộc gọi từ nhà đầu tư nước ngoài nên đành phải đi tiếp họ. Nhớ đến Chu Linh còn chờ ở nhà, anh bèn lấy điện thoại ra nhưng lại phát hiện điện thoại hết pin. Gọi bằng điện thoại của trợ lý thì lại không có người nhấc máy.

Sau khi nhà đầu tư nước ngoài rời đi, Dương Thành vừa ra khỏi phòng họp thì gặp Hạ Hiểu Nhu bất cẩn làm đổ cà phê vào người. Nên đành vào phòng nghỉ trong văn phòng để tắm, nhân tiện cũng sạc pin cho điện thoại.

Bây giờ như cũ vẫn không gọi được cho cô, anh thật có chút lo lắng. Trên đường lái xe trở về, anh liên tục gọi điện nhưng vẫn không có ai bắt máy. Dương Thành tăng tốc về nhà.

Về đến nhà, thấy đèn nhà vẫn sáng, lo lắng trong lòng anh mới giảm đi một chút. Mặc dù một tuần nay, Chu Linh biểu hiện rất bình thường nhưng anh vẫn cảm thấy cô có gì đó rất lạ. Nhưng lạ ở chỗ nào thì anh lại không nói ra được.

Vừa rẽ lái vào cổng, Dương Thành liền nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé ngồi ở một bên cổng. Cô chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà mỏng manh, trên người vẫn mặc chiếc tạp dề quen thuộc, chân còn không mang dép.

Dương Thành không nghĩ ngợi, lập tức xuống xe, đi về phía Chu Linh, ôm cô đứng dậy. Cảm nhận được nhiệt độ của cô, Dương Thành cau mày.

– Sao lạnh như vậy? Em ngốc hay sao mà ngồi ngoài này?

– Em chờ anh. Cuối cùng anh cũng về rồi.

Chu Linh ôm chặt lấy cổ Dương Thành, phát ra âm thanh tràn đầy giọng mũi.

– Sao em không nghe điện thoại?

Dương Thành vừa hỏi vừa bế Chu Linh vào nhà.

-…

Chu Linh không nói gì. Cô nên nói gì đây.

Cô thật sự sợ nghe được cái gì đó không nên nghe.

Cô sợ người gọi không phải Dương Thành.

Cô không có can đảm để nghe.

Thời gian cô chờ Dương Thành ở cổng, cuộc hội thoại lúc trước vẫn luôn văng vẳng trong đầu cô.

Cô thật sự muốn hỏi Dương Thành sao anh lại ở cùng một chỗ với Lưu Thi Nhã.

Nhưng cô sợ một khi đã hỏi, mối quan hệ của cô và Dương Thành sẽ không còn như trước nữa.

Cô sợ cô sẽ không được ở cùng anh mỗi ngày. Cô không muốn chấm dứt những ngày tháng tốt đẹp này.

Nếu có ai nói cô hèn nhát, yếu đuối… cô xin nhận. Có lẽ cô đã thật sự rất yêu Dương Thành rồi. Cô thật sự không thể sống thiếu anh được nữa. Hèn nhát, yếu đuối có là gì chứ! Chỉ cần được ở bên cạnh anh thì cô đều có thể chấp nhận tất cả.

Dương Thành đưa Chu Linh vào đến nhà, liền để cô ngồi lên sô pha, rồi tăng nhiệt độ trong phòng lên. Đến khi quay lại, đã thấy Chu Linh khóc. Anh cuống lên lau nước mắt cho cô.

– Em làm sao vậy? Nói cho anh biết.

Còn chưa kịp nghe câu trả lời của Chu Linh, Dương Thành đã bị một màu đỏ gai mắt làm cho hoảng sợ. Anh không nghĩ ngợi gì đi lấy hộp cứu thương trong nhà đến. Nắm chân Chu Linh lên sơ cứu. Có vài mảnh thủy tinh găm tại chân cô, có lẽ được một lúc rồi nên máu đã đông lại. Dương Thành nhìn kỹ mới thấy không chỉ có vài mảnh mà còn có nhiều mảnh nhỏ nữa.

– Chân em… Sao lại thành ra thế này?

Thấy anh đau lòng như vậy, Chu Linh lập tức tỏ vẻ không sao.

– Em chỉ là bất cẩn một chút thôi. Không đau đâu.

Dương Thành nghe thấy cô không quan tâm như vậy, tay không điều khiển được mạnh lên một chút như muốn chút giận.

– A… anh nhẹ tay thôi.

– Vậy mà anh tưởng em được làm bắng sắt đấy. Còn nói cái gì mà không đau.

Chu Linh mỉm cười nhìn Dương Thành đang đau lòng vì mình. Lại không tự chủ được nghĩ đến việc khác. Khi ở cùng người con gái khác anh cũng như vậy sao?

Trong lúc không ý thức được, lời nói trong lòng đã tuôn ra.

– Thành… hôm nay anh đã ở đâu?

Dương Thành nghe ra khác lạ trong lời nói của Chu Linh, ngẩng đầu lên thấy Chu Linh đang nghiêm túc nhìn mình.

– Anh ở công ty.

– Tại sao anh về muộn như vậy?

Dương Thành vẫn không ngừng lấy những mảnh thủy tinh nhỏ trên bàn chân cô ra, trả lời tự nhiên.

– Anh phải tiếp nhà đầu tư nước ngoài nên mới về muộn như vậy.

Chu Linh đưa tay lên che lại nước mắt lăn dài trên mặt. Hôm trước thì khách hàng, hôm nay lại nhà đầu tư.

Chu Linh nhìn Dương Thành trước mặt, sau khi nói xong, anh lại tiếp tục sát trùng vết thương trên chân cô. Không nghĩ ngợi liền hất tay của anh ra sau đó đi lên phòng.

P/s: Mn ơi… tiếp tục ủng hộ mình bằng cách bắn 🌟 cho mình nha. Nếu chương này được 80🌟, ngay lập tức post chương tiếp theo😄😄😄.

“😂😂😂Thấy mình tham hư vinh kinh khủng😂😂😂”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN