Em Là Sinh Mệnh Của Anh - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1823


Em Là Sinh Mệnh Của Anh


Chương 11


Nhiên trở về căn hộ, tắm táp rồi lên giường ngủ. Đầu óc cô vẫn còn ong ong sau trận rượu hôm qua, trong lòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo sau cuộc trò chuyện với Nga. Cô quyết định phải mạnh mẽ, bởi dù cô có tự hành hạ bản thân thì cũng chẳng thay đổi được sự thật về cô và Quân. Quân, cái tên này nhất định cô phải quên đi, tại sao phải là cô nhớ? Tại sao phải là cô đau cô khóc lóc mà không phải anh ta? Cô có sống chết thế nào anh ta cũng chẳng màng, vậy nên cô tự nhủ sau ký ức về chuyện tình của cô và Quân cũng trôi theo dòng nước mắt hôm qua mà đi. Nhiên bỗng nghĩ đến Văn bất chợt lấy giấy bút ghi ra kế hoạch mà cô đã định. Phải rồi nhất định cô sẽ lợi dụng tên đàn ông này. Ngày hôm sau sau một ngày ngơi nghỉ, Nhiên đã xốc lại được tinh thần để đến công ty. Buổi sáng cô trang điểm xinh đẹp, mặc bộ đồ Văn mua cho cô từ hồi sinh nhật bắt xe bus đến công ty. Khuôn mặt cô rạng rỡ đầy sức sống, chỉ cần là nam giới nhìn cô cũng không cưỡng được lại nhất là khi cô nhoẻn miệng cười để lộ hai lúm đồng tiền. Nhiên chép miệng, đi thẳng lên phòng làm việc mở cửa bước vào, đột nhiên há hốc mồm sững người, một người phụ nữ xinh đẹp, mái tóc nhuộm sành điệu đang đứng trong phòng làm việc của Văn.

Là Nga! Quỷ tha ma bắt cô ta đi sao ám cô từng ngày thế này?

Cô nhíu mày, cuối cùng quyết định gõ cửa phòng Văn rồi bước vào. Nga thấy cô không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, vẻ mặt lại giống như trước kia đầy tự đắc nhún vai giọng điệu mỉa mai:

– Chào cô!

Cô nhìn Văn, nở nụ cười thật tươi rồi đáp lại:

– Chào Giám đốc, chào chị.

Nói rồi cô lấy cốc uống cà phê của Văn định đi ra ngoài liền bị Văn gọi lại:

– Nhiên, tìm cho tôi tập hồ sơ sản xuất đồ bảo hộ ra đây.

Nhiên nhanh chóng gật đầu dù sao cô cũng đang tò mò xem chị ta đến đây làm gì liền mở tủ, lục tìm tập hồ sơ. Cô vừa tìm, vừa liếc nhìn Nga, cô ta mặc một chiếc váy ôm sát cơ thể, chân đi đôi giày cao gót màu đỏ. Dù cô không thích Nga cũng không phủ nhận cô ta thật sự rất xinh đẹp. Đột nhiên Văn cầm bản hợp đồng quay sang nói với Nga:

– Chẳng phải Giám đốc của cô nói rằng trưởng phòng của cô là người trực tiếp sang đây làm việc sao?

Nga cười giả lả:

– Vâng, nhưng trưởng phòng lại được cử đi công tác nước ngoài gần một tháng mà công ty chỉ còn tôi đủ chuyên môn nên Giám đốc giao lại cho tôi, dù sao tôi cũng có kinh nghiệm làm việc nhiều năm ở nước ngoài, bản hợp đồng này lại do chính tôi giúp Giám đốc nên tôi là sự lựa chọn hợp lý nhất. Pháp luật tôi nắm rất rõ, nên có thể yên tâm giao cho tôi.

Văn liếc nhìn Nhiên, trong lòng anh đã có dự định sẵn cho mình cuối cùng gật đầu đáp:

– Được! Giám đốc của cô cũng đã nói vậy, cô lấy bản hợp đồng này tôi sẽ nói với nhân viên sắp xếp cho cô một phòng làm việc.

– Thưa giám đốc, không cần phiền như vậy đâu, chỉ cần cho tôi một bàn làm việc phía ngoài kia cùng cô Nhiên là được. Dù sao bản hợp đồng này cũng là tôi làm trực tiếp cùng anh nên ở gần thế này dễ trao đổi.

Nga ngừng lại một chút, liếc về phía Nhiên rồi nói:

– Huống hồ tôi cũng quen biết cô Nhiên, có gì còn có thể nhờ cô ấy được một số việc.

Nhiên nhếch mép, xem ra cô ta đến đây không phải vì cô mà vì công việc, nhưng trong lòng cô rất rõ chắc chắn chị ta có ý đồ chứ không đơn giản thế này. Cô cầm tập hồ sơ vừa tìm thấy đưa cho Văn rồi nói:

– Thưa Giám đốc, hồ sơ của anh đây ạ.

Văn nhận tập tài liệu, vừa đúng lúc muốn hỏi ý kiến cô liền lên tiếng.

– Nhiên, cô chuyển vào đây làm việc, nhường lại bàn ngoài kia cho cô Nga. Trong này cô chỉ cần kéo một chiếc ghế là được. Bàn làm việc của tôi rất rộng, cô chịu khó một thời gian được chứ?

Anh quay ra Nga nói tiếp:

– Được rồi, cô chuyển qua bàn của cô Nhiên, có gì cô cứ trao đổi thoải mái. Dù sao sếp của cô sáng cũng nói qua với tôi rồi. Rất hân hạnh được đón tiếp cô.

Nhiên hơi sững người, không nghĩ rằng Văn lại quyết định thế này. Quả thật đối với cô lúc này phương án này rất hợp tình hợp lý, vừa để cô được gần anh, lại khiến Nga khó chịu ra mặt. Chỉ có điều, Văn vốn là người lạnh lùng, không thích người khác làm phiền mình khi đang làm việc trong lòng cô không rõ tại sao anh lại cho phép cô ngồi chung bàn. Cô nhìn Nga đang đứng trước mặt Văn, điệu bộ rõ ràng rất miễn cưỡng, trên mặt cô ta nở nụ cười gượng gạo cầm bản hợp đồng ra ngoài bàn làm việc của Nhiên. Nhiên xách túi kéo chiếc ghế xoay vào bàn của Văn đặt chiếc túi lên rồi đứng dậy cầm chiếc cốc ra ngoài pha cà phê cho Văn. Thấy cô bước ra khỏi cửa, Nga liền vội vàng theo sau. Cô ta đi về phía trước cô rồi nói:

– Nhiên, cô đừng vội đắc ý!

Cô nhíu mày, nhún vai tỏ ra khó hiểu:

– Chị đang nói gì vậy?

– Tôi nói gì chắc cô rất rõ mà, cô biết vì sao tôi lại nhận cùng Văn làm bản hợp đồng này không? Tôi muốn cho cô biết, dù thế nào tôi cũng không dễ dàng để cô và Văn đến với nhau đâu. Tôi nghe nói hai người cũng chưa hề có gì với nhau đúng không?

Cô cảm thấy một thứ cảm giác vô cùng khó chịu đang cuộn lên trong lòng. Rốt cuộc dù cô và Quân đã chia tay, cô ta vẫn không buông tha cho cuộc sống của cô. Dường như cô ta đang muốn dồn cô đến đường cùng! Cô nắm chặt chiếc cốc, cố ngăn cơn giận đang bừng bừng trong lòng, cố giữ bình tĩnh đáp:

– Thưa chị, chẳng phải hôm qua chị nói rằng chị sắp sang đoàn tụ với anh Quân sao? Tại sao chị lại phải mất công xen ngang chuyện tình cảm của tôi? Tôi và Giám đốc Văn có thế nào hình như không liên quan đến chị thì phải.

– Tôi thích xen vào đấy, tôi không muốn nhìn thấy cô hạnh phúc, và sẽ làm cho cô không bao giờ được hạnh phúc nhất là với Văn.

– Hoá ra là chị ích kỷ chứ không phải chị yêu Quân, là chị không chấp nhận rằng anh Quân đã từng yêu tôi. Chị ghen tỵ với với khoảng thời gian hai năm nay của chúng tôi nên chị mới tìm mọi cách để làm cuộc sống của tôi bị xáo trộn. Đến giờ phút này tôi và anh Quân đã chia tay nhau, chị vẫn còn bám theo tôi chỉ để làm cho tôi trở nên bất hạnh. Là vì chị không có được hạnh phúc nên chị cũng muốn người khác bất hạnh theo chị sao?

Nga nghiên răng đáp:

– Ai nói tôi không hạnh phúc? Tôi rất hạnh phúc, tôi có Quân, có sự nghiệp còn gì viên mãn hơn. Là tôi không thích loại con gái đu bám đàn ông như cô, tôi ngứa mắt nên phải ngăn cản cô vì Giám đốc Văn hay Quân đều là những người đàn ông tốt. Cô đều không xứng với họ.

– Chị giấu được tôi, giấu được người khác nhưng có thể giấu được lòng mình hay không? Chị hạnh phúc hay không bản thân chị tự rõ, người hạnh phúc sẽ không bao giờ đi phá đám người khác đâu vì họ phải dành thời gian cho người đàn ông, cho cái hạnh phúc viên mãn của họ. Còn chị muốn xen vào thì cứ việc, tôi rất hoan nghênh, bởi tôi là người ưa thử thách. Mà này, ngày hôm qua tôi còn cho rằng chị với Quân thực sự đến với nhau nhưng kể từ giây phút chị nói với tôi mấy điều kia tôi có thể đảm bảo, Quân dù có chia tay tôi lý do cũng không phải là vì chị. Hoặc nếu có là vì chị thì tôi nghĩ người đàn bà như chị mới đáng khinh chứ không phải tôi, hết đu bám Quân, giờ quay sang đu bám anh Văn “nhà tôi” sao. Chẳng qua vì chị quá xấu tính, chị thấy Văn hơn hẳn Quân về mọi mặt nên mới bẩn tính muốn phá vỡ tôi thôi chứ gì. Chị nghĩ anh Văn sẽ để ý đến chị sao? Nếu không là tôi, chắc chắn cũng không là chị! Văn không phải là của tôi thì rồi sau này cũng là của tôi, bằng mọi cách tôi sẽ làm anh ấy yêu tôi.

Nói rồi cô xoay người, cầm cốc ưỡn thẳng lưng đi về phòng làm việc bỏ mặc Nga với ánh mắt đầy căm phẫn. Nhiên đặt cốc cà phê lên bàn, vừa ngồi vào ghế liền thấy Nga bước vào. Cô liếc nhìn Văn, anh cầm cốc cà phê lên uống rồi lại cúi xuống làm việc, trong lòng cô chợt thấy hổ thẹn. Mấy lần lấy anh ra làm bia đỡ đạn cho mình, cô thấy áy náy vô cùng. “Nhà tôi” cô nhớ đến từ đó bất chợt rùng mình, không thể nghĩ mình lại có thể thốt ra một cách dễ dàng như vậy.

– Sao thế? Mặt tôi có gì à?

Tiếng Văn kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ, hoá ra nãy giờ cô nhìn anh chằm chằm mà không để ý bỗng đỏ mặt lắc đầu:

– Không có gì cả tại tôi suy nghĩ lung tung thôi.

Văn bất giác mỉm cười, cô há hốc mồm kinh ngạc, hình như đây là lần hiếm hoi cô thấy anh cười, cô ngẩn người, hoá ra người đàn ông này khi cười còn đẹp trai hơn lúc lạnh lùng rất nhiều, bỗng dưng cô thấy lúng túng, lấy tập tài liệu trước mặt giả vờ cúi xuống.

– Không phải cô muốn xem thông tin của giám đốc Thanh sao?

Văn đẩy một sấp giấy trước mặt cô rồi nói tiếp:

– Đây, cô xem đi xem có đúng là người quen của cô không?

Nhiên gật đầu, nhận lấy sấp giấy có lẽ mới được photo, mở những trang đầu tiên. Hoàn toàn không có gì ngoài những thông tin cô đã thu thập được. Cô kéo xuống dưới, đột nhiên dừng lại ở trang cuối cùng.

“Giám đốc nhân sự Vũ Văn Thanh, từng giữ chức vụ phó phòng nhân sự từ năm 2002-2005 dưới sự đương nhiệm của cố Tổng giám đốc Lưu Diệp An Bình, năm 2005 khi Tổng giám đốc chết trong một vụ tai nạn, ông đã được đề cử lên chức Phó giám đốc nhân sự do đã có công rất lớn trong việc tìm ra nguyên nhân cái chết của Tổng giám đốc đưa bốn kẻ sát nhân ra ánh sáng và cũng là người giúp công ty vực dậy sau khi cố Tổng giám đốc Lưu Diệp An Bình không còn.”

Nhiên dừng lại, từng dòng chữ này không giống với một thông tin cá nhân của một người, nó giống như một đoạn trích về lý do hắn ta được lên chức Phó giám đốc và ngày hôm nay là lên được Giám đốc nhân sự. Hoá ra bốn tên sát nhân kia là người đã bị hắn đưa vào tù, nhưng tại sao hắn vẫn ung dung đến tận bây giờ? Rốt cuộc có thế lực nào đứng sau hắn, hay hắn chính là kẻ ném đá giấu tay mà đến bay giờ công an cũng không thể điều tra ra nổi? Nhưng ít nhất bốn tên kia đã bị triệt tiêu, giờ thì cô chỉ còn mục tiêu duy nhất là hắn, cô run rẩy, hít một hơi thật sâu rồi hỏi lại Văn:

– Giám đốc lấy đọan trích này ở đâu vậy?

Cô giơ tờ giấy cuối cùng lên, Văn không tỏ vẻ ngạc nhiên đáp lại:

– Đó là tôi tự viết theo hiểu biết của tôi

– Anh biết cố Tổng giám đốc Bình chứ?

Văn quay sang nhìn cô, gật đầu:

– Tôi biết, nói mới nhớ hình như cô có mối quan hệ gì đó với cố Tổng giám đốc đúng không?

Cô giật nảy mình, lắp bắp hỏi lại:

– Tại sao anh lại hỏi như vậy?

Anh cầm sấp giấy trầm tĩnh đáp:

– Chẳng phải cô là Lưu Diệp An Nhiên, còn cố tổng giám đốc là Lưu Diệp An Bình sao?

Nhiên cắn chặt môi, Văn là người thông minh, chuyện này anh suy luận ra được không lấy gì làm ngạc nhiên. Cô chưa kịp trả lời anh lại nói tiếp:

– Thật ra trên đời này cũng rất nhiều sự trùng hợp, chỉ có điều nếu cô là con gái của cố Tổng giám đốc thật thì càng tốt. Vì giám đốc Thanh vẫn muốn tìm cô gái ấy để thay Giám đốc Bình chăm sóc.

“Chăm sóc” cô chợt cảm thấy nực cười, tìm cô vì biết trong tay cô có bằng chứng tham nhũng của hắn ta, cũng là vì cô biết hắn là một trong những kẻ giết ba mẹ cô tìm cô cũng để phi tang nhân chứng vật chứng mà thôi. Cô nhìn Văn, nói dối:

– Tôi nghĩ chỉ là trùng hợp thôi, vì tôi mồ côi ba mẹ từ khi còn rất nhỏ. Tôi được nuôi trong làng trẻ em từ khi tôi mới ba tuổi, ba mẹ tôi bị tai nạn xe hơi.

– Ừm.

Cô cố nở nụ cười gượng gạo, cảm thấy bản thân đúng là càng ngày càng không còn gì là không thể nói ra được.

– Nhưng tại sao cô lại muốn biết thông tin về Giám đốc Thanh?

Cô cười giả lả:

– Tại tôi thấy ông ấy giống với chồng của bác Ngân trong làng trẻ em, hồi tôi mười mấy tuổi chồng bác ấy đến vài lần sau đó nghe nói chồng bác ấy bỏ bác ấy theo người khác. Nhưng xem kỹ lại ảnh mới thấy không giống mặc dù tên rất giống nhau, nhìn qua ngoại hình cũng có nét giống.

Nhiên nói một hơi, nhìn ánh mắt Văn dò xét, trong lòng chợt cảm thấy tội lỗi với người chồng hiền lành của bác Ngân khi đã bịa ra một lý do thế này. Văn không đáp lại, chỉ gật đầu hờ hững rồi cúi xuống tiếp tục làm việc. Cô thở phào nhẹ nhõm, cất sấp giấy vào túi rồi cầm tập hồ sơ mang xuống văn thư để gửi đi, đi qua Nga cô mới để ý khi làm việc Nga rất tập trung. Dù cho cô ta đáng ghét thế nào nhưng cô cũng phải công nhận rằng đối với công việc Nga nghiêm túc hết mực. Ngoài đường mấy tán cây đã rụng gần hết lá, cô thở dài, cuộc đời con người cuối cùng cũng như những chiếc lá trở về với cát bụi. Cô lại nhớ đến ba mẹ mình, trong lòng nỗi căm phẫn lại cuộn lên. Kẻ hại chết họ lại được tung hô như thể người anh hùng, thật nực cười. Cả ngày hôm đó, Văn rất tập trung làm việc, còn Nhiên, cô không tài nào tập trung nổi một việc gì ra hồn, đầu óc cứ như trên mây trên gió. Buổi tối cả công ty tổ chức ăn nhà hàng để chào đón Nga, dù cô ta chỉ là theo hợp đồng ba tháng để làm nhưng cũng được coi là một nhân viên của công ty. Sáu giờ tối theo thông báo của Văn toàn bộ mọi người có mặt tại nhà hàng BBQ trên quận Hà Đông. Nhiên quay sang Văn khuôn mặt hết sức van nài:

– Giám đốc, giờ này tan tầm đông xe, Giám đốc có thể cho tôi đi nhờ xe anh được không? Ngồi xe bus tôi sợ muộn lắm.

Văn nhìn điệu bộ của cô liền đáp:

– Được.

– Sếp Văn, sáng nay tôi đi vội không mang theo xe, tôi đi nhờ xe anh được chứ?

Nga không biết từ đâu chui lên, nói xen vào. Trong lòng Nhiên có chút không vui, rốt cuộc cô ta định ám cô đến khi nào đây. Văn đứng dậy, lấy điện thoại rồi nói:

– Cô Nga muốn đi cùng tôi tôi không nỡ từ chối. Chỉ có điều hôm nay cô là trung tâm của buổi tiệc nên tôi đã điều cho cô sẵn một xe rồi, xe đến đón rồi đấy, cô xuống trước đi.

Nga nhìn Văn rồi liếc sang Nhiên, bộ mặt vô cùng khó coi miễn cưỡng đáp:

– Vâng, vậy tôi cảm ơn.

Đợi cô ta ra khỏi phòng, Văn bấm số gọi trưởng phòng bộ phận nhân sự nói:

– Cậu cho một xe xuống đón cô Nga đến nhà hàng BBQ Hà Đông, nhanh giúp tôi.

Nói rồi anh quay sang Nhiên giục giã:

– Chúng ta đi thôi.

Cô hơi ngạc nhiên, trong lòng vừa khó hiểu, lại vừa vui mừng đi theo anh lên xe. Nhà hàng sang trọng nhưng lại nằm khuất ở một góc phố vắng. Văn và Nhiên xuống xe bước vào đã thấy mọi người chờ sẵn, anh kéo ghế ngồi xuống cạnh cô nở nụ cười xã giao:

– Mọi người ngồi xuống hết đi.

Nói rồi anh đưa menu cho Nhiên rồi nói:

– Cô thích ăn gì thì chọn đi.

– Anh Văn!

Nga ngồi xuống bên còn lại của Văn, tỏ ra trách móc:

– Hôm nay anh nói tôi là trung tâm bữa tiệc, tại sao lại để cô Nhiên chọn món thế kia?

Văn nhìn Nga, cười đáp:

– Tôi thành thật xin lỗi cô, do tôi nghĩ cô chưa đến nên để Nhiên gọi tạm vài món trước. Được rồi, cô muốn ăn gì cứ gọi đi.

Nhiên thở dài, đưa quyển menu cho Nga không ngờ cô ta lại đẩy lại.

– Tôi chỉ đùa thôi, tôi ăn gì cũng được mà. Cô cứ chọn thoải mái đi.

Nhiên thấy kinh tởm cái điệu bộ giả tạo của Nga liền nói:

– Chị gọi đi, không lại trách tôi.

Cô ta xua tay rối rít, chu môi nũng nịu:

– Không, tôi nào dám trách cô chứ. Cô chọn món ăn đi, nếu không tôi lại áy náy đấy. Tôi cũng ăn như mọi người nên cô cứ chọn đại vài món cũng được.

Cô hừ lạnh trong lòng, vẻ mặt này của cô ta đúng là khiến người đàn ông nào cũng phải xao lòng. Nhiên nhìn Văn, anh không có thái độ gì chỉ khẽ gật đầu, cô liền gọi mấy món mình thích ăn rồi đưa lại menu cho Văn. Anh gọi thêm vài món, sau đó rót rượu nâng ly nói to:

– Nào, chúng ta cùng nâng ly rượu chúc mừng cô Nga đến công ty của chúng ta làm việc. Dù rằng chỉ là làm ngắn hạn nhưng cũng rất đáng để chúng ta nâng ly rượu này.

Mấy người đàn ông phía dưới đổ dồn ánh mắt vào Nga, phải rồi người vừa xinh đẹp, lại giỏi giang như cô ta chẳng thiếu người ngưỡng mộ. Nhiên nâng ly rượu, uống ực một hơi, trong lòng cảm thấy có chút không cam lòng. Đám người này đúng là có mới nới cũ, ngày cô về thì suốt ngày nhòm ngó, trêu đùa vậy mà giờ này lại coi như cô không có mặt ở đây. Nga cười híp cả mắt, ánh mắt có chút lả lơi với đám đàn ông, Văn lại rót thêm một chén rượu quay sang Nga nói:

– Tôi mời riêng cô một chén.

Nga gật đầu, uống hết một chén không quên quay sang cảm ơn anh. Từ buổi sáng cô ta đến, lòng cô đã không vui, đến bay giờ lại càng phiền não. Nhiên tự mình rót thêm một chén rượu uống cạn. Không được! Nhất định cô không được để thua cô ta. Cô có thể nhân nhượng tất cả mọi người trừ Nga, và Thanh liền rót một ly rượu quay sang cô ta nói:

– Nga, tôi có thể mời chị một chén được chứ?

Nga nâng chén rượu, nhấp môi một chút rồi quay sang Văn:

– Anh Văn, tôi tửu lượng không tốt, ly rượu này anh có thể giúp tôi chứ?

Nhiên nhìn sắc mặt của Văn, ở hoàn cảnh thế này ắt hẳn là khó mà từ chối, cô vội uống cạn ly rượu của mình quay sang nhấc chén rượu của Nga rồi nói:

– Giám đốc phải lái xe, nếu chị không uống được, tôi không ép. Ép gì chứ ép rượu là một tội ác, ai uống được thì uống, không uống được chỉ việc nhấp môi. Rượu vốn dĩ cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, đổ đi cũng không tiếc.

Nói rồi cô cầm ly rượu đổ xuống đất, đám người xung quanh nhìn cô, nửa sợ hãi, nửa lại kiêng dè. Nga ném cho cô một ánh mắt sắc lẹm, nhưng trên môi vãn cười, nhận lại ly rượu còn nói lời cảm ơn. Bữa tiệc vì hai người con gái mà trở nên thú vị hơn bao giờ, thế nhưng dường như đám người này vẫn chỉ dồn mọi sự chú ý lên cô gái xinh đẹp hôm nay mới đến. Nhiên tặc lưỡi, dẫu sao cô cũng chẳng muốn quan tâm đến họ, liền ngồi tập trung ăn. Ăn uống xong mọi người bắt đầu trở ra xe. Nhiên chờ Văn thanh toán xong mới cùng anh ra ngoài, một cơn gió lạnh lùa vào người khiến cô khẽ rùng mình, quái thật trời mùa hè mà thi thoảng tối lại có chút lạnh lẽo thế này. Văn định cởi chiếc áo khoác ra, đột nhiên có tiếng nói phía sau:

– Anh Văn, anh có thể đưa tôi về được không?

Cô và Văn đều bị tiếng nói làm giật mình, liền quay lại. Nga đứng co ro nhìn Văn đầy van nài. Anh nhìn cô ta nhíu mày hỏi:

– Xe của trưởng phòng đâu?

Cô ta vuốt mấy sợi tóc đáp lại:

– Anh ta có việc nên về trước rồi.

Văn biết không từ chối được, giờ này bắt taxi ở đây là rất khó đành gật đầu đồng ý, Nga mừng rỡ như vớ được vàng, nhanh chóng bước ra xe. Khi Văn mở cửa bước vào, thì đã thấy Nga ngồi ghế trên,anh liếc mắt về sau, Nhiên đang đứng ngoài miễn cưỡng mở cứa dưới bước vào. Anh nhìn qua gương chiếu hậu, cô ngồi đan hai tay vào nhau, nhìn ra ngoài cửa kính gương mặt lộ rõ sự không vui.

– Anh Văn, anh đưa cô Nhiên về trước rồi đưa tôi về sau cũng được.

Nga lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng, Nhiên nhếch mép, cô ta quả thật muốn triệt tiêu hẳn kế hoạch tiếp cận Văn của cô, cô định lên tiếng thì Văn đã nhanh chóng đáp lại:

– Tôi đưa cô về trước, nhà tôi và cô Nhiên cùng một hướng nên đi vậy cho tiện.

Nga mở to đôi mắt nhìn Văn rồi trách móc:

– Sao anh biết nhà tôi không cùng hướng nhà hai người?

Văn liếc nhìn Nhiên ngồi bên dưới, lạnh lùng đáp lại:

– Hôm nay tôi phải lên chỗ Nhiên lấy chút tài liệu nữa. Cô nói địa chỉ đi, tôi sẽ đưa cô về.

Nga không còn cách nào khác đành đọc địa chỉ nhà mình, đọc xong liền quay sang Văn, hỏi vài câu chuyện liên quan đến hợp đồng. Dường như suốt đoạn đường đi đều chỉ toàn là cuộc hội thoại của Văn và Nga. Nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn lại tự thấy mình giống như một người thừa. Sự khó chịu hiện rõ trên mặt, cô liếc nhìn Văn thầm rủa vào câu, không đơn giản cô ta làm kế hoạch của cô chững lại, còn khiến lòng cô nảy sinh ra thứ cảm giác tủi thân vô cùng. Nhiên không hiểu vì sao khi thấy Nga gần Văn, bản thân lại không vui đến như vậy.nChiếc xe đỗ xịch lại trước một toà nhà chung cư cao cấp, Nga nhìn Văn rồi mở cửa bước ra ngoài cười giả cảm ơn vài câu rồi đi về phía sảnh chung cư. Văn đợi cô ta đi rồi quay xuống nhìn Nhiên nói:

– Cô lên đây ngồi đi.

Cô không thèm liếc nhìn anh ta, lạnh lùng đáp:

– Tôi ngồi đây cũng được.

Anh cười trong lòng, hừ nhẹ một cái rồi nói:

– Có mỗi hai chúng ta, cô ngồi đó tôi không quen.

Cô nhìn ra cửa xe, vẫn không nhìn anh trả lời:

– Tôi nãy giờ vẫn ngồi đây, có gì mà anh không quen?

– Nhưng giờ chỉ còn hai chúng ta thôi.

– Thế có thêm người khác tôi ngồi đây thì anh quen sao?

– Tôi cũng không quen, chỉ là tôi không còn cách nào khác.

Cô nhìn anh, trong lòng bỗng cảm thấy dịu đi lại thấy mình có chút vô lý cuối cùng quyết định đi lên. Thấy cô bước ra ngoài, anh vội vàng mở cửa xe phía trên cho cô vào, trong lòng cảm thấy vô cùng phấn khích vì điệu bộ giận dỗi vừa rồi của cô. Chiếc xe đi thẳng về phía chung cư của Nhiên, suốt quãng đường về nhà cô tuyệt nhiên không hề mở miệng với anh. trong lòng nghĩ đến Nga lại cảm thấy ghét cô ta vô cùng. Khi chiếc xe dừng lại đỗ ở cổng chung cư nhà cô, Văn liền quay sang cô nói:

– Đến nhà cô rồi.

Nhiên đứng dậy bước ra, càng trở về đêm sương xuống trời lại có chút lạnh lẽo, cô rùng mình chào Văn rồi từng bước chậm rãi tiến vào trong.

– Nhiên!

Tiếng anh gọi khiến cô giật mình, cô xoay người nhìn anh rồi nói:

– Sao vậy Giám đốc?

Anh nhìn cô, ánh mắt đột nhiên trở nên ấm áp:

– Cô giận tôi chuyện gì sao?

Cô cười trong lòng! Giận anh ư? Lấy tư cách gì để giận anh? Huống hồ cảm giác này vốn không phải là giận, chỉ là không vui, chỉ là sự ích kỷ của bản thân cô khi thấy Nga mỗi lúc lại gần anh hơn mà thôi. Cô cười gượng gạo đáp:

– Không, tại sao tôi lại giận Giám đốc chứ?

Anh tiến lại gần cô, mùi rượu thơm nồng toả ra trong gió:

– Nhiên! Tôi say rồi.

Giọng nói anh phả vào tai cô, cô bỗng thấy đỏ mặt lý nhí đáp:

– Giám đốc, ý anh là sao ạ?

– Cho tôi được nói với em vài lời được không?

Cô mở to mắt ngạc nhiên hỏi lại:

– Giám đốc có chuyện gì sao?

Anh cúi xuống nhìn cô, trong lòng có đến hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, cuối cùng lại không đủ can đảm lắc đầu:

– À không! Không có chuyện gì.

Cô cảm thấy có chút không bằng lòng đáp:

– Giám đốc, có chuyện gì anh nói đi.

– Nhiên, nếu em có gì ấm ức có nói với tôi, có gì không hài lòng cũng nói với tôi đừng giấu trong lòng, có thể tôi không phải là cậu ta, nhưng em có thể xem xét cho tôi một cơ hội được không? Dẫu sao em cũng chia tay cậu ta rồi, tôi cũng chưa có người yêu.

Tiếng nói phía sau vừa ấm áp, lại đầy chân tình, trong lòng cô vừa ngạc nhiên, lại cảm thấy xao xuyến đến lạ. Nhưng rồi cô gạt đi, cảm giác vừa rồi chỉ là giả chắc chắn chỉ là ngạc nhiên! Không thể nào là cô xao xuyến được. Cô quay mặt lại nhìn anh, hỏi lại:

– Có phải anh say rồi nên nói linh tinh không?

Văn bất chợt mỉm cười, gật đầu đáp:

– Là tôi say tôi nói linh tinh xin lỗi cô!

Nói rồi anh bước vội ra xe phóng đi rất nhanh để lại cô đứng thất thần trước cửa chung cư.

Yêu thích: 3 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN