Em Là Sinh Mệnh Của Anh - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2092


Em Là Sinh Mệnh Của Anh


Chương 3


Ăn xong Nhiên và Quân trở về nhà sau một ngày bận rộn, nhưng cái bận rộn mang theo những điều tốt lành cho cô lúc này. Về đến nhà Quân liền đi tắm còn cô mở máy đọc tài liệu. Cô khẽ nhìn về phía nhà tắm, Quân vẫn đang xối nước dội lên người chợt cảm thấy cay sống mũi, yêu nhau đã gần hai năm nhưng chưa bao giờ cô và anh có được cảm giác thảnh thơi, cô gặp anh ở thời điểm cả hai người đều không có gì trong tay. Nhiều lúc cô cảm thấy rất tiếc cho anh, anh không phải người không có ý chí, ngược lại còn là một người vô cùng xuất sắc nhưng điều duy nhất anh thiếu chính là may mắn. Vài ngày trước mẹ anh có ý định mong muốn anh về quê, mặc dù mức lương thấp hơn một chút nhưng không phải chi những khoản sinh hoạt như trên này nhưng anh lại không đồng ý. Anh vừa đổi công việc mới với mức lương cao hơn nhưng phải đến mai mới bắt đầu công việc, vả lại suy cho cùng vừa phải nuôi gia đình ở quê lại phải lo cho bản thân trên này đúng là vẫn rất khó khăn. Tháng trước là anh đề nghị cô về cùng một nhà ở để có thể tiết kiệm một khoản, cũng may cô cũng vừa tìm thấy một công việc cho mình, nếu không cô không biết rằng cái cuộc sống bế tắc này kéo dài đến bao giờ. Nghĩ đến mẹ anh, cô lại cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không dưới năm lần bà gặp cô chỉ để ngăn cản cô và anh yêu nhau. Bà cho rằng cô chính là nguyên nhân cản trở sự nghiệp của anh khiến đến giờ phút này anh vẫn chưa thể có một công việc hoàn hảo như bà mong muốn. Nhưng tất nhiên cô hiểu, một người con trai tốt nghiệp loại xuất sắc của trường Bách Khoa như anh mà lại phải đi làm với mức lương như vậy thì đúng là ngay cả cô còn thấy tiếc huống hồ mẹ anh. Có điều bà không hiểu rằng giữa cái thời buổi này hầu hết các công ty đều yêu cầu kinh nghiệm, mà những người mới ra trường cũng chỉ học nền kiến thức trong nhà trường chứ chưa va chạm nhiều với xã hội thì cái yêu cầu đó đúng bằng con số không! Cũng may anh còn có ý chí, chấp nhận làm để lấy kinh nghiệm và có lẽ bây giờ là sự đền đáp xứng đáng cho anh khi được đổi công việc mới sau hơn ba năm ra trường.

– Em đang nghĩ gì vậy?

Tiếng Quân phía sau khiến cô giật mình, cô nhìn anh lắc đầu đáp:

– Em nghĩ linh tinh thôi, anh tắm xong rồi sao?

– Nhiên này, anh có vài chuyện muốn hỏi em!

– Có chuyện gì vậy anh hỏi đi?

– Em có thích đi Canada không?

Nhiên không lấy gì làm ngạc nhiên, đây không phải lần đầu anh hỏi cô câu này, rất nhiều lần anh đã đưa ra đề nghị này, cô bấu chặt hai tay vào nhau, trước màn hình máy tính là hình ảnh tập đoàn Bình Minh đồ sộ và to lớn, cô không trả lời mà hỏi lại anh:

– Chẳng phải anh biết câu trả lời rồi sao? Chẳng phải anh tìm được công việc mới em cũng tìm được công việc mới rồi sao? Anh vẫn muốn đi sao?

– Vì nguyên nhân gì mà em cứ phải bám lại ở cái đất này vậy Nhiên? Gần hai năm qua dù phải bươn trải làm những công việc mà em không thích nhưng em vẫn không muốn đi là tại sao? Em cũng không hề có người thân ở đây, vì lý do gì mà lại không muốn đi cùng anh?

Cô ngước mắt nhìn anh, trong lòng cô đã có câu trả lời nhưng lại không thể nói ra chỉ im lặng trước những câu hỏi của Quân. Quân thở dài rồi nói tiếp:

– Được rồi Nhiên, anh xin lỗi là tại thời gian này anh quá bế tắc nên mới hỏi em vậy thôi. Anh không có ý gì đâu, anh sẽ bên em dù khó khăn thế nào.

Cô nở nụ cười gượng gạo đáp lại:

– Không phải em không muốn đi, nhưng mà đây chưa phải thời điểm thích hợp. Với chẳng phải cơ hội được đi cũng rất khó khăn sao? Bây giờ đi nước ngoài cũng đâu phải dễ dàng? Đi bằng cách nào, bằng con đường nào để chắc chắn được chứ? Anh hỏi em như vậy nhưng lòng anh cũng thừa biết rõ mà.

Cô ngừng lại, chỉ vì anh tiếc nuối cái suất học bổng khi còn ngồi trên ghế nhà trường mà đến bây giờ anh vẫn mong muốn được đi. Nhưng bản thân cô hiểu dù cô có muốn đi thì cũng rất khó khăn. Anh nhìn cô, thở dài nói:

– Nhiên, anh cũng là chỉ hỏi em vậy thôi, chỉ muốn biết em có nguyện đi theo anh không thôi, anh không hề có ý gì cả.

Cô gật đầu, đứng dậy đi về phía anh, vòng tay ôm anh dịu giọng nói:

– Em yêu anh, thật sự em rất yêu anh, giờ chúng ta cũng có công việc rồi thì đừng hỏi những điều vô nghĩa ấy nữa được không anh? Bây giờ điều em mong muốn nhất là mẹ anh có thể chấp nhận em, và công việc của hai đứa có thể ổn định.

Quân xoay người lại ôm cô gật đầu, anh nhìn cô, vuốt mấy sợi tóc trên mặt cô rồi cúi xuống hôn lên trán cô thì thầm:

– Anh yêu em!

Nhiên kiễng chân đặt lên môi anh một nụ hôn rồi cười bí hiểm, thấy điệu bộ cô như thế anh không kìm được mà kéo sát cô lại gần hơn nữa, lưỡi anh bắt đầu tiến vào phía trong, một nụ hôn sâu đầy kích thích. Đôi tay anh bắt đầu di từ trên lưng xuống dưới, cô thở mạnh một hơi, cảm thấy toàn thân nóng rực. Cô nhắm mắt đôi tay vòng lên phía trên ngực cởi từng nút áo sơ mi của anh, bờ vai to lớn vẫn còn chút nước vừa tắm dính vào, anh hôn lên cổ cô, đôi tay di chuyển lên trên vòng tay về phía sau kéo khoá chiếc váy, chiếc váy lụa trơn tuột trên xuống nền nhà để lộ tấm thân thể nõn nà. Bất chợt bế thốc cô lên giường, đặt mạnh xuống giường, đôi môi đặt lên núm hoa hồng xinh xắn rồi trườn lên hôn đôi môi ngọt dịu, hai tấm thân ôm trọn hoà quyện vào nhau cùng tiếng hơi thở gấp gáp. Cho đến khi xong việc anh liền xoay qua ôm chặt, tiện kéo cô nằm lên tay anh rồi hỏi:

– Em vẫn uống thuốc đúng không?

– Vâng, em vẫn uống đều đặn, hình như vỉ đó cũng sắp hết rồi mai anh nhớ nhắc em đi mua nhé.

– Để mai anh mua cho nhé, anh yêu em

Cô gật đầu rúc vào người anh, mùi thơm trên cơ thể khiến cô cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Bầu trời ngoài kia vẫn xanh, lòng cô cũng bình yên đến lạ có lẽ từ mai thôi cuộc sống của hai người cũng thay đổi theo chiều hướng tích cực. Ngày hôm sau, sáng sớm cô dậy đã thấy Quân chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng, cô ăn vội vàng rồi nói với anh:

– Em phải chạy ra bắt xe bus đây, hôm nay buổi làm đầu tiên đến sớm một chút.

Anh đưa cô cốc sữa đậu nành đáp lại:

– Hôm nay để anh đưa em đi làm.

– Không phải hôm nay anh cũng phải đến công ty mới sao?

– Bên anh hẹn tám giờ cơ, anh đưa em đi rồi đến công ty là hợp lý. Ngày đầu em đi làm ngồi xe bus mệt mỏi lắm. Em lấy mũ đi, anh dắt xe rồi chở em đi

Nhiên không từ chối được nữa chạy vào lấy mũ rồi lên xe cùng Quân. Con xe máy tuy cũ kỹ nhưng vẫn chạy rất ngon phóng băng băng trên đường. Trời hôm nay mát mẻ hơn một chút nhưng vẫn rất nắng, xe dừng lại bên cạnh cánh cổng công ty Bình Minh A, cô tháo mũ đưa cho anh rồi nói:

– Anh về đi, không muộn đấy.

Anh nhìn cô, cười tươi vẫy vẫy tay:

– Lại gần đây anh bảo đã.

Cô hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đứng sát về phía anh hỏi lại:

– Có chuyện gì sao anh?

Anh không nói, kéo cô lại gần rồi bất chợt hôn lên trán cô, cô có chút xấu hổ nhưng đầy hạnh phúc mỉm cười.

– Chúc em có ngày đầu làm việc thuận lợi nhé, chiều anh đón em.

Nhiên gật đầu, vẫy tay chào anh rồi xoay người bước đi, đột nhiên cô ngước mặt lên bỗng nhìn thấy một ánh mắt nhìn mình, là Giám đốc Văn anh ta vừa hay cũng đang bước vào sảnh. Cô ngượng ngùng cúi đầu chào, có lẽ anh ta cũng vừa chứng kiến cảnh làm trò ân ái của cô và Quân. Thế nhưng anh ta dường như không để ý chỉ khẽ liếc cô rồi đi vào thang máy, cô liền nhanh chóng đến tìm thư ký Trà để nhận công việc. Chỗ ngồi của cô là trên phòng giám đốc Văn, căn phòng bên ngoài nhìn rất kín mít khó mà biết có người bên trong hay không nhưng bên trong lại ngăn thành hai gian bằng tấm kính trong suốt. Nhiên nhận lấy tài liệu theo lời dặn của thư ký Trà ngồi bên ngoài đọc không được làm phiền Văn nếu anh ta không gọi. Cô nhìn qua tấm kính, Văn đang ngồi trước máy tính làm việc, khuôn mặt anh ta lãnh đạm thờ ơ vô cùng chợt thầm nghĩ không biết phía sau khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng kia là thứ gì? Nhưng suy cho cùng điều đó không hề quan trọng với cô liền lấy tập tài liệu ra đọc, nhưng đúng thật nó quá vô nghĩa bởi những thông tin này cô nhớ mình đã đọc đến hàng ngàn lần. Nhiên lén nhìn về cửa kính, Văn vẫn giữ nguyên tư thế mắt hướng về màn hình máy tính chợt thấy chán nản, không hiểu thứ công việc cô làm có ý nghĩa gì liền gục mặt xuống bàn, cơn buồn ngủ bất chợt ập đến.

– Nhiên, mẹ cháu đâu?

Nhiên mở to mắt, chợt thấy mình đang đứng trong cánh rừng, một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi vừa cất tiếng hỏi cô. Người phụ nữ có gương mặt rất phúc hậu, đôi mắt tinh anh có phần cương nghị, chỉ cần nhìn cũng đủ thấy sang trọng vô cùng. Nhiên hướng đôi mắt to long lanh đẫm nước về phía người phụ nữ, chợt có cảm giác quen thuộc như đã từng thấy ở đâu, phía sau bà là một người đàn ông khoảng trên bốn mươi tuổi. Cô nhắm nghiền mắt, hình ảnh mẹ cô bị súng bắn đột nhiên hiện lại rõ mồn một nhìn hai ngươi không kìm được oà khóc nức nở.

– Mẹ cháu bị bắn chết rồi, mẹ cháu giục cháu đến tìm hai người.

Người phụ nữ nhắm nghiên mắt không dám nhìn cô bé trước mặt, chợt có tiếng động phía sau, người đàn ông vội vã bế cô bé rồi nói:

– Đi thôi, nhanh lên chúng nó tìm đến đây rồi!

“Đoàng” một tiếng súng nổ lại đến, người phụ nữ đáp lại valy một tay nắm lấy vạt áo người đàn ông chạy về phía trước.

“Đoàng, đoàng” tiếng súng nổ liên hồi, cô sợ hãi, nhắm mắt gục xuống vai người đàn ông, bất chợt có tiếng kêu lên đầy đau đớn. Nhiên mở to mắt, người phụ nữ ngã quỵ xuống, chân bà ta vướng vào hòn đá, phía sau tiếng bước chân mỗi lúc một gần, người đàn ông không còn sự lựa chọn bế cô chạy để lại người phụ nữ ngã quỵ ở phía sau. Ở về phía trước, nhưng ngôi nhà bắt đầu hiện lên, ông ta dừng lại đẩy cô về phía trước rồi nói:

– Nhiên, chạy đi, bác ở đây ngăn chân chúng nó, chạy về phía trước đi mau lên

Cô không nghĩ được gì, ôm chặt cặp da chạy về phía trước, bỗng nhiên cô thấy toàn thân như rơi ra khỏi không trung liền lên đầy sợ hãi.

– Cứu tôi với!

Lúc này Nhiên mới biết mình vừa bị ngã xuống một con dốc, xung quanh những căn nhà đã hiện lên rõ ràng, cô chạy thục mạng lên con đường lớn đột nhiên cảm nhận thấy có ai đó như đang nhìn mình, cô xoay người lại phía sau, mở to đôi mắt nhìn lên Một ánh mắt sáng tinh anh rất sáng, khuôn mặt đẹp trai đẹp trai toát lên vẻ thông minh đang nhìn xuống cô, xung quanh là một màu trắng, cô bất chợt sợ hãi ngồi bật dậy lắp bắp nói:

– Giám đốc Văn!

Hoá ra là cô vừa ngủ mơ, cô nhìn anh ta xấu hổ cúi gằm mặt vừa hay nhìn thấy sự bối rối trong mắt Văn. Anh ta xoay người lại đằng sau rồi nói:

– Pha cho tôi một cốc cà phê.

Cô vội vàng ra khỏi ghế, gật đầu đáp:

– Vâng ạ!

Nói rồi Nhiên nhanh chóng đi ra khỏi phòng làm việc, cô không đến thẳng chỗ pha cà phê mà đến nhà vệ sinh, xối nước thẳng vào mặt cho tỉnh táo rồi tự trách mình ngày đầu làm việc mà đã ngủ quên. Nhiên pha xong cà phê trở lại phòng làm việc mở tấm cửa kính đi thẳng vào bên trong nhưng không thấy Văn đâu, cô đặt cốc cà phê lên bàn, định quay ra bàn làm việc của mình, bất chợt cô thấy một quyển tài liệu trên bàn, cô mở to mắt nhìn vào dòng chữ “Hồ sơ tập đoàn Bình Minh từ năm 2002-2005”. Cô tò mò giơ tay với quyển tài liệu, đây là khoảng thời gian cô cần tìm. Đột nhiên tiếng ho phía sau khiến cô giật mình, cô buông tay xoay người lại thì Văn đang tiến vào. Anh ta nhìn cô rồi nói:

– Cô pha xong cà phê rồi chứ?

Nhiên đỏ mặt, gật đầu đáp:

– Vâng ạ.

Anh ta trở về bàn làm việc rồi nói:

– Cô quay lại đây rồi ngẩng cao mặt lên.

Cô hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo, anh ta nhìn cô ánh mắt chợt có chút xót xa. Hai tay anh ta đan vào nhau, không dám nhìn thẳng vào mắt cô nói tiếp:

– Cô Nhiên, cô biết đấy cô là người không được đánh giá cao cho lắm. Thế nhưng tôi vẫn chọn cô vì muốn thử một lần, vậy nên tôi đã tuyển cô vào đây tôi muốn đó là cô hãy thật sự tập trung vào công việc, đừng vì những chuyện riêng mà ảnh hưởng đến công việc, nhất là chuyện yêu đương trai gái.

Nhiên hừ lạnh trong lòng một tiếng, tên Giám đốc này bị điên sao? Chuyện yêu đương của cô liên quan quái gì đến anh ta? Nhưng cô không dám nói ra những suy nghĩ trong lòng, nghĩ đến chuyện có lẽ sáng nay anh ta thấy Quân hôn cô trước cổng lại thấy xấu hổ chỉ khẽ gật đầu đáp:

– Vâng thưa Giám đốc.

Anh ta mở quyển tài liệu rồi nói tiếp:

– Cũng đừng thể hiện tình yêu của mình ở công ty này, đến đây là để làm việc chứ không phải cho mọi người thấy cô đang yêu ai.

– Tôi xin lỗi vì khiến anh khó chịu vì điều đó, tôi sẽ rút kinh nghiệm.

– Tôi không khó chịu, đấy là tôi nhắc nhở cô. Cô xem tài liệu đi, rồi thông báo cho tất cả nhân viên tối nay tăng ca đến tám giờ tối.

Nhiên nhìn anh ta, gật đầu thở dài đi ra ngoài.

Yêu thích: 3.7 / 5 từ (7 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN