Em Là Sinh Mệnh Của Anh
Chương 34
– Alo, công ty Amber xin nghe ạ.
Cô bỗng thấy có chút dễ chịu, liền nói:
– Xin chào chị, tôi là Nhiên có lịch hẹn phỏng vấn buổi chiều nay với công ty chị. Cho hỏi khoảng mấy giờ tôi có thể đến ạ?
– À, dạ vâng chào cô Nhiên. Buổi chiều nay khoảng mười ba giờ ba mươi cô đến công ty, sau đó lên phòng năm linh sáu để trực tiếp phỏng vấn nhé.
– Vâng ạ, cảm ơn chị.
– Không có gì, cô còn gì cần tôi hỗ trợ thêm không ạ?
– Dạ không, cảm ơn chị nhiều.
– Vâng, thưa cô.
Nhiên tắt máy, tiện thể lên mạng đọc thêm chút tài liệu để giết thời gian cho đến khi chiếc xe đỗ ở cửa nhà cô mới vội vàng đi xuống, sau khi trả tiền cho người lái xe, cô nhanh chóng bước vào nhà. Việc đầu tiên cô làm, là ngồi cất hết số tiền kia vào ngăn kéo tủ. Nhiên không đếm lại, số tiền này có thiếu hay thừa thì cô cũng chẳng có tư cách mà đòi hỏi. Đây là lần thứ ba cô nhận tiền từ Văn, thế nhưng lần này cô không cần cúi xuống nhặt những đồng tiền dưới đất. Anh lịch sự từ tốn đưa cho cô sấp tiền được xếp gọn gàng trong chiếc túi này. Có lẽ anh đã thật sự buông bỏ hận thù, cũng như buông bỏ chính cô, vậy nên tất cả những điều anh làm ngày hôm nay là một phép lịch sự tối đa nhất mà anh dành cho cô. Nhét xong đống tiền vào tủ, cô đi nấu ăn sau đó lại tiếp tục ngồi đọc tài liệu. Nhiên phát hiện ra rằng việc làm này khiến cô không còn để tâm đến những chuyện khác nữa. Dường như càng đọc, cô lại càng cảm thấy hăng say, lại càng có động lực cho buổi phỏng vấn chiều nay. Đọc đến tận gần mười hai giờ, cô mới leo lên giường chợp mắt mười lăm phút. Đến khi tỉnh dậy, cô liền rửa mặt, sau đó chải lại mái tóc rồi nhanh chóng đến địa chỉ mà Quân đã đưa. Công ty này nằm ngay mặt đường, thế nên rất dễ dàng tìm kiếm. Cô đi thẳng một mạch đến tầng năm linh sáu mà cô gái hôm nay đã nói, đến nơi vừa hay cũng thấy hai người một nam một nữ bước vào. Người đàn ông là một người châu Âu, anh ta vừa nhìn thấy cô đã xổ một tràng tiếng Anh, đại ý là cô thấy tôi thế nào? Cô đoán xem tôi ở đâu?
Cô cũng mỉm cười hài hước nói “Chẳng phải anh rất đẹp trai sao? Và anh đang ở đất nước Việt Nam xinh đẹp này đúng không?”
Thấy cô trả lời không chút run sợ, anh ta bật cười đưa cô một tập giấy rồi kêu cô dịch thử. Hầu hết những từ trong tập giấy này đều là của chuyên ngành kinh doanh, cũng may cô từng làm ở công ty Bình Minh, lại có vốn tiếng Anh tốt, cũng đã đọc tài liệu suốt từ tối qua tới giờ nên rất nhanh chóng dịch được tập giấy này thành một văn bản hoàn chỉnh. Người đàn ông sau khi đọc xong liền tỏ ra vô cùng hài lòng, anh ta quay sang thì thầm vào tai người phụ nữ bên cạnh, sau đó bắt tay cô rồi đi ra ngoài không quên nói bằng một câu tiếng Việt lơ lớ:
– Cô làm rất tốt.
Nói rồi anh ta rời khỏi căn phòng, cô ngơ ngác chưa kịp hiểu gì người phụ nữ đã lên tiếng giải thích:
– Cô Nhiên, giám đốc bên tôi hôm nay có hứng nên đích thân phỏng vấn cô. Thật ra tôi mới là người phỏng vấn chính, thế nhưng ngài ấy đã đồng ý nhận cô. Cô có thể ký hợp đồng với công ty được không? Thật ra mà nói ký hợp đồng cho có thôi, vì cơ bản phạm chúng tôi đang thiếu một người phiên dịch các văn bản và gửi qua mail. Thế nên cô hoàn toàn có thể làm ở nhà, một phần vì công ty cũng không sắp xếp chỗ cho những nhân viên như thế này. Nhưng dù sao theo quy định vẫn là phải làm hợp đồng, tôi đã in sẵn ra đây, cô đọc một lượt cho kỹ rồi ký vào nhé.
Nhiên nhìn chị ta, vẫn chưa hết bất ngờ, không nghĩ rằng phỏng vấn lại nhanh chóng đến vậy quả là công ty nước ngoài phong cách cũng khác công ty Việt Nam, không cần hỏi bằng cấp, không cần hỏi kinh nghiệm chỉ xem xem trình độ thế nào. Cô nhận lấy tờ hợp đồng đọc đi đọc lại mấy lần sau đó liền ký vào. Chị ta vỗ vỗ nhẹ lên vai cô rồi nói:
– Cố gắng lên nhé, đây là thẻ của cô, tiền lương của cô dựa vào số văn bản dịch. Mỗi lần cô dịch xong một văn bản và ký gửi thì trong thẻ sẽ được chuyển tiền vào, thẻ này là thẻ trống chưa được kích hoạt. Một lát cô cùng tôi xuống dưới đăng ký số điện thoại vào và kích hoạt luôn.
Cô gật đầu, mỉm cười đi theo chị ta xuống dưới kích hoạt thẻ. Công ty này rất to, cô đã nghe tên từ lâu, không ngờ cuối cùng lại may mắn có thể nhận được công việc này. Sau khi kích hoạt xong thẻ, cô liền trở về nhà, lúc đi qua chợ cô có mua một con cá song còn tươi xách về nhà. Dạo này cô thường chỉ ăn thịt, nhiều khi thèm quá cũng chỉ mua những loại cá nhỏ. Hôm nay nhân ngày nhận được công việc mới một cách dễ dàng cô hào phóng thưởng cho mình một chút, vả lại đứa bé trong bụng cũng cần ăn ngon. Nhiên mang con cá đã được làm sẵn về rửa sạch sau đó cho vào nấu canh chua. Nấu xong cô liền bày ra bàn, mùi canh cá thơm phức xộc vào mũi cô. Nhiên bỗng nhớ lại Văn rất thích ăn canh cá cô nấu, hồi mới lấy nhau khi ấy cô còn chưa có nhiều tình cảm với anh. Thế nhưng mỗi lần cô nấu món canh cá cho anh, anh đều không ngượng ngùng mà nói:
“Đúng là lấy người vợ này về thật không uổng phí, đến món canh cá cũng nấu ngon đến thế này”.
Mỗi lần như vậy, cô đều cảm thấy rất hãnh diện trong lòng. Cô cũng không biết tình cảm mình dành cho anh đến từ khi nào, chỉ biết rằng mỗi ngày lại càng lớn hơn. Nhiên kéo ghế ngồi xuống, lấy muôi múc một ít nước, vị chua tan ngay đầu lưỡi, thế nhưng cô lại thấy đăng ngắt. Cô buông chiếc muôi xuống, ngước mắt dậy để ngăn không cho nước mắt trào ra. Bất chợt, cô xoa tay xuống bụng, vẻ mặt đầy tội lỗi nói:
– Cua, mẹ xin lỗi, mẹ lại nghĩ linh tinh rồi. Mẹ không khóc, nhất định mẹ không khóc đâu.
Nhiên vừa nói, vừa múc bát canh cá nóng hổi ra bát. Từng thớ cá thơm ngọt cộng vị nóng ấm của gừng khiến cô bắt đầu thoải mái hơn một chút. Cô ăn hết bát canh cá, rồi mới ăn đến cơm. Sau khi ăn xong liền tắm rửa rồi leo lên giường, tâm trạng cô tuy có khá lên nhưng vẫn chưa thể vui vẻ được. Cô với tay lấy chiếc điện thoại, suy nghĩ một hồi liền nhấn số gọi bác sĩ Lai. Phải mất một lúc đầy dây bên kia mới bắt máy, giọng có vẻ mệt mỏi:
– Alo, cô Nhiên hả?
Cô nắm chặt tay lên điện thoại lễ phép nói:
– Chào bác sĩ, tôi gọi giờ này có làm phiền ông không ạ?
– Không sao, tôi cũng vừa xong một ca mổ ở bệnh viện, có chuyện gì cô cứ nói đi.
Cô hít một hơi rồi nói:
– Hôm trước bác sĩ có nói nên vui vẻ để đứa bé trong bụng được khoẻ mạnh, nhưng tôi không biết tại sao đôi khi khó điều khiển được cảm xúc của mình. Ông có thể cho tôi biết tôi phải làm gì không? Tôi thật sự không biết hỏi ai nữa cả, thật sự phiền ông quá.
Bác sĩ Lai nghe cô nói liền đáp:
– Không sao. Cô hỏi là tốt, nhiều người không dám hỏi. Thành thật mà nói phụ nữ ở thời kỳ mang thai đa số bị thay đổi nội tiết, dẫn đến dễ cáu gắt buồn bực. Thật ra tôi nghĩ cô không đơn giản do stress khi mang bầu mà còn vì những chuyện khác. Nếu khi cô buồn, cô nên bật chút nhạc thiền để nghe, vừa giúp tâm trạng thư thái thoải mái, cũng có ảnh hưởng rất tốt đến em bé. Cô cũng nên ghi lại lời nhắc nhở vào điện thoại, vài tiếng nên nhắc mình phải cố vui vẻ vì em bé.
– Dạ vâng, tôi cảm ơn bác sĩ ạ.
– Không có gì, à cô Nhiên này nhớ khám lại đúng hẹn nhé.
Cô cắn chặt môi, một nỗi xúc động nghẹn ngào trào lên:
– Cảm ơn bác sĩ, ông thật tốt với tôi quá.
– Không sao, cô nghỉ ngơi đi giờ tôi phải về nhà.
– Vâng ạ, chào ông.
Cô tắt máy, ngẫm nghĩ những điều ông vừa nói liền lên youtube mở một bài nhạc thiền. Tiếng nhạc êm ái, nhẹ nhàng phát ra, cô bỗng cảm thấy lòng có chút nhẹ nhõm hơn. Quả thật như lời bác sĩ Lai nói, loại nhạc này khiến đầu óc cô thư thái hơn nhiều. Cô liền tải hẳn nhạc trên zing, sau đó để điện thoại ở chế độ máy bay, vì cô được biết sóng điện thoại không tốt cho em bé. Đây cũng là thói quen cô được Văn tập cho từ khi có bầu. Những đoạn nhạc cứ thi nhau chảy từ từ, cô cũng dần chìm vào giấc ngủ bình an.
***
Những ngày tiếp theo, phía bên công ty thường gửi cho Nhiên khá nhiều những văn bản cần dịch. Cô sáng dậy, ăn sáng uống chút sữa là ngồi vào bàn mở máy lên bắt đầu tra cứu từ điển rồi cần mẫn dịch. Mỗi lần dịch xong, cô ký gửi qua mail, bên phía công ty xác nhận là tài khoản của cô lại được cộng tiền. Nhiên vốn dĩ trước đến nay đều biết có rất nhiều công ty nước ngoài làm việc kiểu này, gần như thuê nhân viên thời vụ tính thù lao theo sản phẩm. Nhiên cũng không biết do mình may mắn hay thật sự vì có năng lực mà được nhận vào nhưng cô cảm thấy bản thân mình rất nỗ lực. Từng đoạn văn bản cô đều dịch đi dịch lại, đọc đến mấy lần rồi mới gửi, thậm chí người phụ nữ lần trước còn gửi mail khen cô dịch rất sát. Một phần cô có công việc làm trong thời gian rảnh rỗi, một phần lại lần nói chuyện với bác sĩ Lai đã giúp cô rất nhiều thế nên dạo gần đây tâm trạng cô khá tốt. Cô bớt suy nghĩ nhiều đến Văn, thi thoảng có nhớ liền nhanh thì điện thoại đã báo nhắc nhở cô phải giữ sự vui vẻ cho mình. Không biết có phải trùng hợp hay không, nhưng mỗi lần cô cảm thấy có chút buồn rầu là lại có gì đó như chạm khẽ vào thành bụng. Đến ngày thứ tám, kể từ ngày cô chính thức ký vào tờ giấy ly hôn thì nhận được cuộc điện thoại của luật sư Thành. Anh ta thông báo toà gọi hai người đến để hoà giải. Mặc dù việc này chỉ là hình thức, thế nhưng vẫn phải có mặt để thuận tình ly hôn mà không phải mở phiên toà xét xử. Cô không nghĩ rằng mới ký mà đã nhanh có phán xét như vậy, quả là người có quan hệ rộng, muốn rũ bỏ cô cũng thật dễ dàng.
Trong lòng Nhiên hiểu đối với Văn bây giờ cô cũng giống như cái khối u bám trên người anh, cắt bỏ nhanh được lúc nào tốt lúc ấy. Thậm chí anh còn chẳng buồn gọi cho cô thay vì luật sư Thành. Thế nhưng có chẳng phải điều tốt sao? Ít nhất bây giờ cô cũng đã có chút thích nghi dần với cuộc sống không có anh, thế nên càng không liên quan lại càng tốt.
Kể ra cũng từ ngày đến nhà Văn cô gần như không ra khỏi nhà. Đồ ăn mua mấy ngày để trong tủ lạnh vẫn rất tươi, thế nên những ngày vừa rồi cô đi chợ đúng hai lần. Cô bỗng cảm thấy uể oải, ra ngoài ngày hôm nay cũng coi như là một điều hay để hít chút khí trời. Hôm nay có lẽ là lần cuối cùng mà hai người có thể nhìn thấy mặt nhau. Sau khi thay quần áo cô liền ra ngoài bắt xe taxi đến toà án. Nhiên hiểu phiên toà này hoà giải cũng chỉ là hình thức, tuy không còn run như lần cô đến nhà Văn ký giấy ly hôn nhưng dẫu sao vẫn là gặp mặt nên cô vẫn cảm thấy bối rối. Cô cố giữ bình tĩnh, bước vào bên trong phiên toà ngoài hai người trong toà án thì, luật sư Thành, Văn thì còn có thêm Chủ tịch Minh. Khi cô đưa bước chân đến cửa mới nhận ra ông ta đang ngồi trên hàng ghế, mái tóc hoa râm dường như càng ngày càng bạc. Cô đi thẳng qua người ông ta đến cái liếc mắt cô cũng không muốn dành cho ông ta. Chính ông ta là người đẩy cô đến mức đường này, Văn ngồi ở ghế đối diện với người hoà giải, còn luật sư Thành ngồi ghế bên cạnh. Nhiên tiến đến ngồi xuống cạnh Văn, khoảng cách này thật sự rất gần. Lâu lắm rồi cô và anh chưa có khoảng cách nào gần đến như vậy. Cô nuốt nước bọt, không dám nhìn anh lấy một cái, mùi thơm quen thuộc thoảng thoảng bay ra. Văn dường như không để ý đến sự có mắt của cô, ánh mắt lơ đãng như thể cô không hề tồn tại. Cô không lấy gì làm ngạc nhiên, trước khi hai người cưới nhau anh cũng vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng thế này. Tuy rằng có chút đau lòng nhưng cô vẫn có thể chấp nhận được.
Người hoà giải nhìn cô đã ngồi vào ghế, sau một hồi nói những thứ liên quan đến đơn ly hôn thì cô được biết hoá ra còn có hoà giải ở cơ sở rồi mới hoà giải trên toà. Việc hoà giải ở cơ sở có lẽ Văn đã giải quyết trước, cô bất giác mỉm cười. Với gia thế như Văn lại có sự trợ giúp của luật sư Thành việc ly hôn với cô quả thật nhanh như một tia chớp.
– Anh Văn, trong đơn ly hôn anh có nói hai người có cuộc sống hôn nhân trầm trọng do không thấu hiểu nhau nên dẫn đến việc ly hôn. Vậy tại sao hai người không thử cùng nhau ngồi lại, nói ra những suy nghĩ trong lòng xem tại sao lại không hiểu được nhau?
Văn hướng đôi mắt nhìn lên bức tường đối diện, nhưng ngón tay thon dài đặt lên bàn, giọng điệu bình thản đáp:
– Đã thử nhưng bất thành, là tôi không thấu hiểu cô ấy.
Cô cúi gằm mặt, câu trả lời vừa rồi của anh hoàn toàn trái ngược với dự đoán của cô, anh tuyệt đối không đổ lỗi cho cô lại nhận hết trách nhiệm về mình. Quả thật rất đàn ông.
– Cô Nhiên, còn cô thì sao? Anh Văn có gì khiến cô không hài lòng sao cô không thử nói ra?
Nhiên bặm chặt môi đáp lại:
– Không phải anh ấy không tốt, mà do chúng tôi không cùng chung một suy nghĩ.
– Cả hai người đều không có ai không tốt? Chẳng lẽ vì không thấu hiểu nhau mà ly hôn? Hai người thử nghĩ đến ngày cưới nhau, vì lý do gì mà lại đến với nhau, tại sao khi ấy không nghĩ đến giây phút này? Thời gian qua chung sống với nhau lúc nào là hạnh phúc nhất hãy nghĩ đến, đừng để tiếc nuối.
Những lời nói này của người hoà giải khiến tim cô như chùng xuống. Thế nhưng cô hiểu dù có nói thêm thì kết cục vẫn là ly hôn. Cô chưa kịp lên tiếng Văn đã nói:
– Chúng tôi đến bước này đều không ai muốn, do không thể hàn gắn nên mới phải ly hôn. Dù có cố gắng thế nào chắc chắn đến cuối cùng cũng không suy nghĩ lại thêm đâu nên tốt nhất cô cứ lập biên bản cho nhanh gọn.
Người hoà giải nhìn Văn, lời anh rất kiên quyết khiến chị ta hiểu rằng có nói thêm cũng chẳng ích gì, huống hồ giữa họ kể cả tài sản chung hay con cái đều không có, hai bên lại thuận tình ly hôn. Vả lại hôm trước luật sư Thành cũng đã nói với chị ta thế nên chị ta hiểu hoà giải này chỉ là hình thức liền nhanh chóng lập biên bản sau đó có nói đến việc hai người không cần ra toà vì đã đủ điều kiện ly hôn. Trong vòng khoảng mười năm ngày toà sẽ đưa ra quyết định thuận tình ly hôn. Mối quan hệ giữa hai người theo pháp luật đến đây là kết thúc. Sau khi lập biên bản, kí tên, Văn và luật sư Thành cùng Chủ tịch Minh nhanh chóng đi ra ngoài. Văn thậm chí còn không liếc mắt nhìn cô, đi rất nhanh như thể sẽ bị cô làm phiền. Cô không dám ngẩng mặt sợ rằng sẽ phải đối diện với anh cũng không quan sát được thái độ của Chủ tịch Minh nhưng cô dám chắc trong lòng ông ta cũng hận cô không kém Văn hận. Cũng phải thôi, nếu cô là ông ta cô cũng căm phẫn tột cùng khi đứa cháu nội bị giết chết ngay từ khi còn trong bụng mẹ. Cô bất giác thấy nưc cười, đáng lẽ ra ông ta mới là người phải chịu đau đớn nhất chứ không phải Văn hay cô. Thế nhưng giờ thì tốt rồi, cả ba người đều đau khổ tột cùng, nhưng có lẽ suy cho cùng người chịu thiệt thòi nhất chính là đứa bé trong bụng cô. Việc ly hôn diễn ra nhẹ nhàng và nhanh chóng cũng như đám cưới của cô. Cô nhìn theo bóng anh khuất dần, mấy ngày nay đã bớt nặng lòng, vậy mà giờ đây lại thấy chua xót vô cùng. Nhiên thở dài, mọi chuyện cũng giống như một cuốn phim, có lúc tua nhanh, có lúc lại như dừng lại rất chậm rãi. Từ ngày cô đòi tiền Văn, cô đã hiểu rằng bản thân thật sự rất đáng khinh. Chỉ có điều không nghĩ rằng thái độ của anh dành cho cô lại thành ra thế này. Lẽ ra cô còn cho rằng anh sẽ tìm mọi cách để hành hạ cô đến chết, vậy mà không, anh đã thật sự không còn để tâm đến cô.Cô và anh giờ đây giống như những người xa lạ, đến ngay một cái chạm mặt khẽ cũng không còn muốn nó xảy ra. Anh có lẽ phải hận cô rất nhiều, hận đến cùng cực mới có thể buông tay nhanh như vậy.
Nhiên cảm thấy giống như mình vừa hụt chân, rơi xuống một vực thẳm. Mọi việc đều do cô lựa chọn, đều do cô cố chấp vậy mà cô lại không vui vẻ gì. Khi anh đay nghiến cô, cô cảm thấy nhục nhã, khi anh không còn thèm để tâm hay buông lời mạt sát cô lại thấy hụt hẫng. Cô bỗng cảm thấy bản thân ngu ngốc vô cùng.
Bên ngoài trời vẫn nắng, từng đám mây vo tròn năm ngay ngắn trên bầu trời xanh ngắt. Bao nhiêu năm nay vật lộn bon chen đén giờ cô hiểu ra một điều, cho dù cô có gặp đau khổ thế nào thì cũng chẳng một ai thấu hiểu cho nỗi đau đó của cô. Thậm chí khi cô chết đi, cũng chỉ giống một hạt bụi rơi xuống đất, thế giới này sẽ chẳng vì ai mà dừng lại. Nhiên đi ra hẳn ngoài, bắt một chiếc taxi sau đó trở về nhà.
Sau khi về đến nhà, Nhiên liền bật một bài nhạc thiền trong danh sách nhạc đã tải về lên nghe. Giây phút này tâm cô không hề bình an, cô nằm ra giường, lắng nghe những bản nhạc du dương cho đến khi cảm thấy đã bớt những suy nghĩ viển vông mới ngồi dậy. Cô nhìn đồng hồ, liền vội nấu chút cơm ăn sau đó nằm xuống ngủ một giấc đến tận ba giờ chiều. Trời bên ngoài hơi tắt nắng, mấy đám mây che ánh mặt trời, ban sáng trời vừa trong xanh mà giờ đã âm u lại. Nhiên mở điện thoại, phát hiện ra số tiền được cộng lại đã khá nhiều. Sáng nay trước khi đi cô còn nghĩ rằng hôm nay nên ở ngoài lâu một chút vì dạo này ở trong nhà thường xuyên khiến người cô không được minh mẫn, vậy mà vì chuyện ly hôn cô lại quên mất mục đích của mình liền đứng dậy, lấy túi xách bước ra ngoài cửa. Cô bỗng thèm món bún cá đến chảy cả nước miếng, lâu lắm rồi cô không ăn đến hôm nay đột nhiên lại thấy nhớ mùi hương thơm lừng ấy. Nhiên tự cho mình được hào phóng với bản thân ngày hôm nay, liền bắt chiếc taxi đến một nhà hàng bún cá gần nơi cô ở. Lẽ ra cô muốn được ăn món bún cá ven đường nhưng lại sợ không đảm bảo vệ sinh cho đứa bé trong bụng nên mới chọn đến nhà hàng này.
Vừa đến nơi, cô đã ngửi thấy mùi thơm xộc vào mũi, một cảm giác quen thuộc thân thương ùa về. Nhiên chọn cho mình một góc bàn khuất, vào tầm giờ này khách rất vắng, chỉ có vài ba người nên cô cảm thấy khá thoải mái từ từ thưởng thức hương vị quen thuộc ấy. Đã từ lâu rồi, cô chưa được ăn, sống mũi cô bỗng cảm thấy cay xè. Cô phải cố dặn lòng xuống, món ăn này không chỉ khiến cô nhớ đến ba mẹ mình mà còn nhớ đến Văn rất nhiều. Cũng may rằng giờ đây cô còn có đứa bé bên cạnh, nếu không có lẽ cô sẽ không biết mình phải sống thế nào. Nhiên bất giác mỉm cười, cô từng đọc trên một hội của chị em phụ nữ có nói rằng cuộc đời này hạnh phúc nhất chính là có một đứa con. Giờ đây cô không còn thấy mình bất hạnh, kể từ ngày cô giữ đứa bé này ở lại cô bỗng thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều. Phải rồi, trên đời này tất cả mọi thứ đều có thể mất đi, chỉ có tình mẫu tử thiêng liêng là sẽ không bao giờ mất đi. Cô đã không thể hy sinh cho những đấng sinh thành, đã biến mình thành người con bất hiếu thì cô phải hy sinh mọi thứ cho đứa bé này. Nhất định cô sẽ phải làm mọi thứ để nó có cuộc sống tốt đẹp nhất. Ăn xong mấy bát bún cá, cô liền đứng dậy trả tiền, bên ngoài trời vẫn âm u, nhưng lại không giống như sắp mưa, chỉ là trời hôm nay trở nên râm mát hơn. Thời tiết thật biết chiều lòng người, cô nhét chiếc ô vào túi, sau đó nghĩ một hồi liền bắt taxi đi ra bờ hồ. Ở hồ có lẽ là nơi có không khí trong sạch nhất ở Hà Nội này. Xe taxi dừng ở bên ven hồ, cô bước xuống, hít một hơi bỗng thấy tâm trạng thư thái vô cùng. Nhiên chọn cho mình một chiếc ghế đá ngay dưới gốc cây, cắm tai nghe nhìn ra phía mặt hồ.
Nước trên hồ xanh ngắt một màu, thi thoảng lại có vài bông hoa mỏng manh rớt xuống lên mái tóc cô. Cô cứ để mặc những mẩu hoa rụng, một cảm giác bình an mà lâu lắm rồi mới cảm nhận được khiến lòng dễ chịu vô cùng. Tiết trời mát mẻ, cảnh vật êm đềm khiến cô quên đi những muộn phiền. Hoá ra có một nơi có thể khiến con người ta quên đi những bộn bề cuộc sống như vậy. Nhiên ngồi rất lâu ở đây, không hề cảm thấy mỏi mệt mà còn khoan khoái đến ngạc nhiên. Cho đến khi trời đã tối hẳn, cô mới đứng dậy không bắt taxi mà đi bộ dọc theo mặt hồ,
Nghe nói việc đi bộ này rất tốt cho thai nhi, gần đây vì bận rộn mà cô chỉ nhốt mình trong nhà suốt. Vài ngày nữa là đến hẹn khám lại của bác sĩ Lai, cô ngước mắt lên trời khẽ cầu mong rằng đứa bé này sẽ vượt qua mọi chuyện. Bên ngoài kia đèn đường đã lên, xe cộ đông đúc chen lấn nhau từng góc đường bé xíu. Nhiên đứng nhìn dòng xe chạy qua lại thầm nghĩ giờ về nhà cũng thật khó khăn liền đi bộ đến một nhà hàng gần đó định ăn chút gì cho đêm khỏi đói. Từ hồi chuyển ra khỏi nhà Văn, cô sống khá tằn tiện, nhưng riêng vấn đề ăn uống lại rất thoải mái. Cô chỉ không dám tiêu cho mình tuy nhiên những đồ ngon, đồ bổ mà bác sĩ nói tốt cho thai nhi cô đều mua về ăn. Hôm nay cô mới dám thoải mái cho mình một chút. Nhiên bước vào trong, ngồi xuống ghế gọi nửa con gà hấp rồi chờ đợi, đột nhiên cô thấy từ phía trong nhà vệ sinh đi ra một bóng dáng rất quen thuộc. Văn mặc chiếc áo somi trắng khuôn mặt có chút hồng lên tiến đến bàn cách bàn cô ngồi hai bàn. Dường như anh không hề nhìn thấy cô, ở bàn đó ngoài anh còn có thêm hai người đàn ông khác và Nga.
Những chai rượu trống không được vứt la liệt xuống dưới chân, có lẽ bọn họ đã uống rất nhiều. Cô liền vội vàng ngồi sang ghế đối diện, xoay lưng về phía anh, chỉ sợ rằng anh có thể nhận ra mình. Bỗng dưng cô cảm thấy tự khinh thường chính bản thân mình, rõ ràng sáng nay ly hôn anh còn chẳng thèm để tâm đến cô, vậy mà giờ cô còn lo sợ điều gì? Chẳng phải với anh bây giờ, cô sống hay chết đều chẳng hề liên quan sao? Nhiên bỗng thấy mình đang tự đa tình, đã quá ảo tưởng về vị trí của mình trong lòng anh. Giờ đây người đang đi cùng anh là Nga! Là Nga chứ không phải cô, ngày hôm đó anh nắm tay Nga trước mặt cô cô quên rồi sao? Người phục vụ mang nửa con gà đến trước mặt cô, ánh mắt nhìn cô còn tỏ vẻ ngạc nhiên. Cũng đúng thôi, làm gì có ai đi ăn lại đi một mình, không những vậy lại gọi nửa con gà. Người phụ nữ này cũng thật kỳ lạ. Cô mặc kệ ánh mắt hiếu kỳ, trong giây lát liền gọi người phục vụ lại rồi nói:
– Có thể gói cho tôi nửa con gà này mang về không?
Người phục vụ nhìn cô, lại thêm phần ngạc nhiên, tuy nhiên vẫn đồng ý sau đó lấy hộp đựng đặt nửa con gà rồi đưa cho cô.
Cô không dám quay lại phía sau, vội vã trả tiền rồi bước ra ngoài.
Ngoài trời xe cộ mỗi lúc một đông, cô đứng ở tránh sang một góc chỉ sợ rằng bên trong có người sẽ nhìn thấy cô thầm hy vọng sẽ có một chiếc taxi dừng lại.
Thế nhưng có lẽ nơi cô đứng bị cấm đỗ xe, vẫy đến hơn năm phút vẫn không có xe nào dừng lại. Nhiên thở dài, đi bộ vài bước lên trên, đột nhiên cô thấy một bóng đen bước tới, mùi hương cơ thể quen thuộc hoà với mùi rượu xộc vào mũi cô. Cô chưa kịp định thần, đã thấy tay mình bị nắm chặt kéo đi. Đến khi cô đã định thần lại mới phát hiện Văn đang kéo cô vào góc nhỏ tối tăm mà thực chất chỉ là một khoảng trống nhỏ giữa hai nhà được xây gần nhau. Cô giật tay lại hơi gắt lên
– Văn, anh đang làm gì thế?
Mùi rượu phả vào không khí, không cần chứng kiến cô cũng hiểu anh đã uống nhiều đến thế nào. Trong bóng tối chỉ có le lói ánh đèn, đôi mắt anh như sáng rực lên. Anh không đáp lại, mà đẩy cô vào tường, đôi môi lạnh lẽo run rẩy hôn lên môi cô. Cô mở to mắt ngạc nhiên, thì đột nhiên cảm thấy một dòng nước nóng hổi rớt xuống môi cô chảy vào miệng mặn đắng. Nhiên bỗng thấy đau lòng đến vô cùng, người đàn ông này lại khóc trước mặt cô lần thứ hai.
Trái tim cô như có ai cào xé, sống mũi cay xè bỗng muốn đưa đôi tay lên ôm chặt lấy anh muốn buông bỏ hết mà nói với anh một câu “Em mệt rồi”. Thế nhưng ngay khi cô định đưa tay lên, lý trí cũng vừa hay ùa về kịp liền đẩy mạnh anh ra rồi nói:
– Văn, anh bị điên rồi à? Anh uống nhiều rượu quá nên say rồi đúng không? Anh biết anh đang làm gì không?
Anh nhìn cô, giọng điệu đầy đau đớn khổ sở:
– Nhiên, tại sao chúng ta lại thành ra thế này? Chẳng phải chúng ta chẳng phải đang rất hạnh phúc sao?
Cô nhắm nghiền mắt lắc đầu nói:
– Không, chúng ta kết thúc rồi, chưa bao giờ tôi hạnh phúc. Chưa bao giờ tôi yêu anh mà anh nói chúng ta hạnh phúc.
– Không, em nói dối đúng không? Sẽ không bao giờ có chuyện em chưa từng yêu tôi cả, là em đang lừa tôi.
Cô nắm chặt hai tay, quát lên:
– Tôi không nói dối, Văn anh biết tôi vui thế nào không? Vui vì đã dắt mũi được anh, cho rằng anh có được tình yêu của tôi rồi nhưng không phải, tôi thích cảm giác làm người khác đau đớn vì tôi từng bị Quân làm cho đau đớn. Tôi chỉ muốn hành hạ anh mà thôi, anh đừng mơ tưởng gì nữa. Chưa bao giờ tôi yêu anh cả.
Anh đặt hai tay lên vai cô nắm chặt, đôi mắt dưới ánh đèn giờ đã trở nên đỏ ngầu mỉm cười nói:
– Không thể nào, khi bên tôi em vui đến vậy cơ mà. Nhiên tôi vẫn còn yêu em, tôi thật sự rất yêu em. Nhiến, nếu tôi sai gì hãy nói cho tôi biết, xin em về với tôi được không?
Cô cảm thấy sắp không thở nổi, đẩy anh ra giơ bàn tay gân guốc tát mạnh lên khuôn mặt anh rồi gào lên:
– Tất cả là dối trá, nếu tôi từng yêu anh nhất định tôi sẽ không phá thai. Tỉnh lại đi thằng ngu!
Anh bị cái tát làm cho giật mình, bất chợt buông thõng hai tay khỏi người cô, không nói thêm câu gì liêu xiêu bỏ đi. Bóng lưng anh cô đơn đến tội nghiệp. Đợi anh đi khuất, cô mới ngồi thụp hẳn xuống, cố cắn chặt môi cũng không ngăn nổi giọt nước trào ra, nhìn bàn tay vừa tàn nhẫn tát anh bỗng căm thù nó đến tột cùng. Có lẽ anh đã uống rất nhiều rượu, nhiều đến mức không còn kiểm soát được hành vi của mình mà nói ra những lời vừa rồi. Thế nhưng anh không biết rằng từng lời anh nói ra lại giống như xát muối vào trái tim cô, không có lời cay độc nào nhưng lại khiến cô đau đến nghẹt thở. Cô cứ ngỡ rằng cô và anh sau ngày hôm nay tại toà đã hoàn toàn chấm hết, cô đã ngỡ lòng sẽ bình yên trở lại, vậy mà giờ anh lại phá tan hết mọi thứ. Mất bao lâu cô mới quen dần với cảm giác này, vậy mà giờ đây lại thấy đau thương đến tột cùng. Cô cứ để mặc hai hàng nước mắt đang rơi, đột nhiên điên thoại của cô rung lên, bài hát “ Mẹ ơi đừng khóc” cũng cất lên. Cô bất chợt như sực tỉnh, liền đứng dậy lau nước mắt, đoạn nhạc này cô tải trên mạng về cài vào phần nhắc nhở như lời bác sĩ Lai dặn. Giây phút này cô bỗng thấy có lỗi vô cùng, nhanh chóng giữ bình tĩnh, từ từ bước ra khỏi nơi tối tăm này đi bộ lên trên bắt một chiếc taxi trở về nhà. Về đến nhà cô mau chóng lấy quần áo đi tắm, những dòng nước mát chạy dọc tấm thân thể cô khiến cô như tỉnh táo lại một chút.
Những hành động vừa rồi của Văn chỉ là do anh say, nhất định anh không hề còn tình cảm với cô, cô tự trấn an mình để không có cảm giác thương xót người đàn ông ấy. Cô rất sợ, sợ rằng những hành động vừa rồi của anh sẽ ám ảnh lấy cô không nguôi, liền mở điện thoại bật đoạn nhạc mà cô cài trong phần nhắc nhở lên. Cô nghe đi nghe lại đến cả mấy trăm lần mới từ từ cảm thấy có chút nguôi ngoai liền tháo chiếc túi đựng gà ngồi ăn. Thế nhưng dù có nguỵ biện thế nào thì cũng phải nói miệng cô giờ đắng ngắt. Tuy nhiên đoạn nhạc kia cứ văng vẳng bên tai, cô phải cố gắng ăn hết phần gà đó sau đó uống một cốc sữa rồi leo lên giường. Cô cứ để nguyên đoạn nhạc đó, sợ rằng trong giây lát sẽ không kìm được mà nghĩ lại cảnh tượng ban nãy. Đôi mắt cô nhắm nghiền, có lẽ hôm nay quá mệt mỏi mà cô từ từ chìm vào giấc ngủ. Nhưng cô không hề biết rằng, cả đêm đó chiếc gối đã ướt đẫm, những dòng nước mắt trong giấc mơ chảy dài xuống hai bên thái dương. Cô có giữ lại khi thức một sự bình thản nhưng lại không thể kiểm soát được con tim trong vô thức. Nhưng ngày tiếp theo, dường như ngày nào cô cũng lao đầu vào làm việc để quên đi buổi tối hôm ấy, nếu có thời gian rảnh cô cũng sẽ bật đoạn nhạc kia lên để nhắc nhở mình phải mạnh mẽ. Cô đã cố gắng để mình không có chút thời gian rảnh nào, chỉ sợ rằng trong giây lát không kìm được mà nghĩ đến anh lại khóc. Đến cuối tháng, cũng cách buổi gặp Văn hôm ấy vài ngày theo lịch hẹn. Cô mở hết tủ lấy túi tiền Văn đã đưa cho, đút vào túi xách ra ngoài bắt một chiếc taxi đến phòng khám của bác sĩ Lai. Đến nơi cô mới nhận ra hôm nay rất vắng người, liền nhanh chóng đi vào phòng. Bác sĩ Lai thấy vẻ mặt đầy lo lắng của cô thì an ủi vài câu sau đó giục cô mau lên giường để ông khám lại. Sau một hồi thăm khám khá lâu bác sĩ Lai gọi cô ra bàn rồi nói:
– Cô Nhiên, đúng như suy đoán của tôi ban đầu, đứa bé này nhịp tim nhanh là do tâm lý người mẹ. Cô xem hôm nay khám lại nhịp tim của bé đã trở lại bình thường ổn định, tuy vẫn nhanh hơn bình thường nhưng chỉ vài nhịp thôi. Nhưng cô Nhiên này, cô thiếu khá nhiều chất, cả sắt, canxi và các vitamin cô cần bổ sung thêm. Thêm một chuyện này rất quan trọng mà tôi cũng nói rồi, đó là tâm lý. Thật sự tâm lý của người mẹ cực kỳ quan trọng trong thời gian có thai. Tôi nghĩ đứa bé này vẫn nên quan sát thêm nếu được hai tuần một lần cô đến đây tôi kiểm tra. Siêu âm nhiều không tốt cho đứa bé nên có lẽ một tháng rưỡi thì siêu âm một lần. Còn kiểm tra ở đây là kiểm tra tâm lý của người mẹ. Hằng ngày cô ghi ra mình sinh hoạt thế nào, ăn uống ra sao, các loại thuốc bổ uống đầy đủ hay không? Thực phẩm dinh dưỡng là những loại gì, sau đó mang đến cho tôi tôi sẽ xem xét được chứ? Đây cũng được xem là liệu pháp can thiệp tâm lý.
Nhiên nghe ông Lai nói, trong lòng cảm thấy có chút nhẹ nhõm đi, thật may mắn khi đứa bé trong bụng không có vấn đề gì, mấy lời ông Lai nói lại khiến cô cảm động, cô khẽ đan hai tay vào nhau rồi đáp:
– Bác sĩ Lai, ông…ông tốt quá. Tôi thật sự rất biết ơn ông. Thật sự rất biết ơn ông…nếu không có ông tôi…
Ông Lai xua tay đáp lại:
– Cô đừng nói ơn huệ gì ở đây, cô chọn nơi đây khám chữa tôi có trách nhiệm với hai mẹ con cô là điều đương nhiên. Giờ tôi kê cho cô một ít thuốc bổ, và viết cho cô những đồ ăn tốt cô về thực hiện. Ngoài cái chuyện ăn uống này, ngoài nghe nhạc thiền cô cũng thường xuyên đi ra ngoài, bớt suy nghĩ nữa nhé.
Ông Lai nói xong liền đi lấy thuốc, một lúc sau quay trở lại với rất nhiều thuốc đặt lỉnh kỉnh lên bàn. Nhiên nhận lấy, số thực phẩm chức năng này giá thật sự rất cao. Cô đọc từng mục sau đó liền moi tiền từ trong túi xách, đếm đi đếm lại sau đó đưa cho ông Lai. Sau khi nhận tiền, ông Lai còn đưa lại cho cô tờ năm trăm ngàn rồi nói
– Năm trăm ngàn này tôi trả lại cô để cô về mua gì ngon ngon ngon mà tẩm bổ cho hai mẹ con.
Nhiên xua tay rối rít:
– Dạ không được đâu, tôi đã mang ơn ông nhiều rồi, lần trước ông cũng trả lại tôi hai triệu, tiền khám mấy lần ông đều lấy giá thấp hơn bình thường. Tôi không thể nhận được tiền này nữa đâu. Ông tốt với mẹ con tôi như vậy còn giúp tôi về mặt tâm lý sao tôi dám nhận nữa.
– Cô Nhiên, cô cứ nhận lấy đi, sau này còn nhiều thứ phải lo nữa. Tiền thuốc này nhiều như vậy, mà cũng chỉ uống trong một tháng, còn những tháng sau nữa chứ?
Cô nhìn ông, kiên định đáp:
– Không, ông tốt với mẹ con tôi quá nhiều rồi, ông làm thế này tôi rất áy náy. Giờ tôi có việc làm rồi, kiếm được tiền ông đừng lo. Thật sự tôi rất biết ơn ông nên xin ông đừng làm thế này.
Ông Lai thấy hai người cứ đưa qua đưa lại thế này cũng không ổn, lại sắp có bệnh nhân nên đành cất tiền rồi dặn dò cô vài câu. Nhiên nghe ông Lai dặn, sợ rằng mình nhớ nhớ quên quên lại lấy điện thoại ra ghi lại, sau đó mới mở cửa đi ra ngoài để ông tiếp bệnh nhân khác.
Cô không về ngay, mà vào nhà vệ sinh rửa qua mặt, trời sang hè nên nóng bức vô cùng. Ngồi phòng điều hoà mà mồ hôi cô vẫn túa hết ra. Sau khi rửa mặt xong, cô liền đi ra ngoài cửa, định bụng gọi một chiếc taxi trở về nhà. Đột nhiên, cô thấy một đứa bé ngồi ngay phía những bậc thang lên xuống của phòng khám. Nó ngồi chống gối, hai tay đan vào nhau nhìn ra góc xa xăm. Nhiên vốn dĩ không để ý đến nó vì đang vội bắt xe, thế nhưng giờ này không hiểu vì lý do gì mà xe nào cũng rất đông khách, trời lại nắng chang chang nên cô đành bước lên trên bậc thang bên trên cho đỡ nắng thì ánh mắt cô chạm khẽ vào mắt nó. Cô bỗng cảm thấy có chút giật mình, bởi đôi mắt của đứa bé này rất to, hai lòng con ngươi linh hoạt, hàng mi rậm càng khiến đôi mắt nó trở nên đẹp đẽ như biển trời mùa thu. Và hơn hết, đôi mắt này giống mắt cô vô cùng, ngay cả bây giờ, ánh mắt nó cũng u ám như cô. Nhiên khẽ nhíu mày, một đứa bé bảy tám tuổi tại sao lại có ánh mắt thế này.
– Mẹ!
Tiếng đứa bé khiến cô giật mình, liền hỏi lại
– Sao cơ?
Đứa bé có lẽ cũng thấy cô đang nhìn mình, liền ngước đôi mắt to tròn lên rồi lại cụp xuống lắc đầu nói:
– Không có gì ạ.
Cô thở dài có lẽ đứa bé này là con của người phụ nữ vừa bước vào. Thế nhưng cô rất ít khi gặp trường hợp một người mẹ có bầu lại dẫn đứa con gái lớn đi khám thai cùng, có lẽ ánh mắt nó nhìn cô khiến cô rất tò mò mà hỏi:
– Cháu là ai? Sao lại ngồi ở đây? Cháu đứng đây chờ mẹ sao?
Đứa bé bỏ hai tay đang đan vào nhau, hai bím tóc được cột gọn gàng, bộ váy trắng tinh trông như một nàng công chúa. Nhiên bỗng nhớ lại hình ảnh mình hồi nhỏ, càng nhìn lại càng thấy giống nó. Rõ ràng người phụ nữ vừa bước vào có dáng vẻ khắc khổ, bộ quần áo còn đôi chỗ bùn bẩn nom thật khó mà tin được họ là hai mẹ con:
– Cháu chờ ông.
Đứa bé cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhiên. Cô cười hỏi lại:
– Đây là phòng khám thai sản, sao cháu lại chờ ông?
Đứa bé gật đầu đáp:
– Vâng, ông cháu làm bác sĩ ở đây.
Cô khẽ À lên một tiếng, đây là phòng khám của bác sĩ Lai, nhưng ở đây còn có một số bác sĩ khác không riêng gì ông Lai, cô lại tò mò hỏi:
– Ông cháu có phải bác sĩ Lai không?
Đứa bé nhìn cô, lễ phép trả lời:
– Vâng ạ, ông cháu tên Lai.
Cô gật đầu, nhìn đứa bé kỹ hơn một lượt, chưa kịp lên tiếng đứa bé đã nói tiếp:
– Cô là bệnh nhân của ông cháu sao?
– Đúng vậy, cô là bệnh nhân của ông cháu, sao cháu không vào kia chờ ông mà lại ra đây ngồi?
– Ngồi trong kia cháu không được nhìn thấy bầu trời, mẹ cháu dặn rằng mỗi lần nhớ mẹ chỉ cần nhìn lên trời khi nắng lên mẹ cháu sẽ về.
– Mẹ cháu đi đâu sao?
– Mẹ cháu…mẹ cháu mất rồi.
Nhiên bỗng sững người nhìn đứa bé đang im bặt, trong lòng bỗng trào lên một nỗi xót xa vô hạn. Hoá ra đứa bé này có ánh mắt u sầu bởi vì mẹ nó đã không còn trên cõi đời này. Cô thở dài, cô ngăn nỗi xúc động đang cuộn lên như cơn sóng trong lòng. Hai lòng con ngươi trở nên tuyệt vọng xoáy sâu vào cô, khiến cô cảm thấy nhói lên trong lòng.
– Cô có thể ngồi cạnh cháu được không? Cô cũng rất thích ngắm bầu trời.
Nhiên lên tiếng đề nghị, đứa bé gật đầu đáp:
– Được ạ. Nếu cô không bận thì ngồi đây cùng cháu.
– Cháu tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi.
– Cháu tên là An, năm nay mười tuổi.
– Cô tên là Nhiên, năm nay hai lăm tuổi, tên của cháu cũng là tên lót của cô đấy, rất vui được làm quen với cháu.
Đứa bé quay sang cô, đôi mắt vẫn u ám thở dài nói:
– Nếu mẹ cháu còn sống, có lẽ cũng chỉ hơn cô vài tuổi. Cô nhìn rất giống mẹ cháu hồi còn sống, khi nãy cô đi qua cháu còn nghĩ rằng cô là mẹ cháu trở về.
Nói rồi đứa bé lôi trong túi ra một bức ảnh nhỏ rồi nói tiếp:
– Cô xem đi, có phải nhìn rất giống cô không?
Nhiên nhận lấy bức ảnh được ép cẩn thận, tuy nhiên trừ đôi mắt thì người phụ nữ này hoàn toàn xinh đẹp hơn cô, khuôn mặt sang trọng quý phái chỉ cần nhìn thôi cũng thấy rằng người này được sinh ra trong gia đình giàu có. Quả thật đôi mắt của chị cũng rất giống cô, và cả đứa bé bên cạnh, đôi mắt to đen tròn trong ánh mắt tuy lanh lợi nhưng lại toát lên cả vẻ đượm buồn u sầu. Cô cầm tấm ảnh, ngắm nghía rất lâu rồi đáp:
– Nhìn có vài nét giống, nhưng mẹ cháu xinh đẹp hơn cô rất nhiều.
An nhận lại tấm ảnh, bặm môi im lặng, nó đút bức ảnh vào túi trong sâu đáy mắt như có cả một hồ nước long lanh. Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, chỉ sợ rằng những giọt nước kia trào dâng khỏi khoé mi.
– Cô Nhiên, cô chưa về sao.
Tiếng ông Lai gọi khiến cô giật mình ngoảnh lại, cô vội vàng đáp:
– Dạ, tôi bắt taxi mãi nhưng chưa có nên ngồi đây một lát cho đỡ nắng.
Ông nhìn sang bên cạnh, thấy An đang ngồi thu lu một góc liền nói:
– An, con cũng ngồi đây à? Con đói chưa?
An nhìn ông, lặng lẽ đáp:
– Con chưa, ông được nghỉ rồi sao?
– Ừm, ông được nghỉ rồi, hai cô cháu nói chuyện với nhau sao.
Đứa bé gật đầu không đáp, ông Lai tiến lại gần nó rồi hỏi:
– Giờ ông đưa con về ăn cơm nhé, hôm nay có món canh cá nấu chua con thích đấy.
Nói rồi ông Lai quay sang Nhiên hỏi:
– Nhà cô gần đây không? Tôi đưa cô về, giờ trưa này bắt taxi khó lắm.
Cô lắc đầu đáp:
– Tôi đi xe ôm về cũng được, không muốn làm phiền ông nữa đâu ạ?
Ông Lai nhìn ra bầu trời nắng rất gay gắt rồi nói:
– Trời nắng thế này không đi được xe ôm đâu ảnh hưởng đến đứa bé đấy, cô nói địa chỉ đi, tôi đưa cô về. Tôi nhớ mang máng hôm trước cô đến cô có nói địa chỉ nhà cô ở khu Đông Anh, vừa hay nhà tôi gần đó. Bà nhà tôi hôm nay lại cũng đi loanh quanh khu vực đó tìm gia sư tiếng Anh cho con bé An. Tiện đường tôi đưa cô về. Tôi coi cô như con như cháu tôi nên cô đừng ngại.
An nhìn cô khẽ nói:
– Cô Nhiên, hay cô để ông cháu chở cô về đi. Có em bé đi trời nắng không tốt đâu cô ạ.
Nhiên nhìn con bé, bỗng chột dạ, hoá ra bụng cô đã to đến mức nhìn là biết có bầu sao? Con bé này cũng thật tinh ý từng lời nói của nó già dặn hơn tuổi thật rất nhiều, ánh mắt nó nửa đề nghị, nửa lại van nài như thể lâu lắm rồi nó mới được có người trò chuyện hỏi thăm. Cô không dám từ chối liền quay sang nói với bác sĩ Lai.
– Vâng, vậy làm phiền ông rồi.
Ông Lai lắc đầu không đáp lại, ra lấy chiếc ô tô vòng qua đón cô và bé An rồi nói:
– Hai cô cháu ngồi ở dưới nhé, để tý bà ngồi trên đây.
Hai người ngồi xuống hàng ghế dưới, bác sĩ Lai liếc qua kính chiếu hậu rồi nói:
– Cô Nhiên, con bé An này là cháu ngoại của tôi, hôm nay bà nó đi tìm gia sư, lại nghỉ học nên nó qua chỗ tôi chờ.
Cô quay sang nhìn An đang ngồi, ánh mắt lơ đãng hướng ra cửa sổ, gật đầu đáp lại:
– Vâng, khi nãy cô bé cũng nói chuyện làm quen với tôi một chút.
Ông Lai mỉm cười nói:
– Con bé này bình thường không nói chuyện với người lạ đâu, khi nãy thấy nó đề nghị cô đi cùng xe tôi đã khá ngạc nhiên đấy.
Con bé vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài. Bầu không khí trên xe cũng đột nhiên chùng xuống cho đến khi điện thoại của bác sĩ Lai reo lên. Sau khi nói chuyện một hồi, ông liền quẹo xe về phía khác đoạn nói với Nhiên ngồi phía sau:
– Bà nhà tôi vừa ra khỏi trung tâm gia sư, trời nắng qua tôi phải qua đón bà ấy lên xe đã. Cô chịu khó chút nhé chứ không để bà ấy chờ lâu lại say nắng thì chết.
Nhiên lễ phép đáp lại:
– Vâng ạ.
Ông Lai liền phi xe thẳng tới trung tâm gia sư cách nhà cô chỉ khoảng hơn hai cây số. Chiếc xe dừng bên ngoài cổng, cô nhìn qua ô kính, thấy một người phụ nữ trung niên, có lẽ trạc tuổi mẹ cô, ăn mặc rất sang trọng, vẻ mặt bà rất giống với người phụ nữ trong bức ảnh của bé An, không còn suy đoán cô cũng biết đây là bà ngoại của An
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!