Tôi?
Tôi nên ngồi ở gầm xe, không nên ngồi trong xe.
Tôi ngại ngùng đẩy Hạ Minh ra, nhìn ra ngoài, khá lắm, là mẹ chồng tôi.
Trong lúc tôi đang ngây ngốc, tên kh.ốn Hạ Minh vậy mà lại hạ cửa sổ xuống.
“…”
“Trần An An!”
Tiếng hét vang lên, đèn cảm ứng bằng giọng nói trong sân đồng loạt sáng lên.
“Đã muộn như vậy rồi, trong xe lạnh lắm, mau vào nhà đi, trong nhà ấm hơn.”
“…”
Mẹ chồng ơi, có phải hôm nay mẹ uống nhầm th.u.ốc rồi không?
Dưới ánh mắt nghi hoặc của mẹ chồng tôi xuống xe, sau đó bị mẹ chồng nắm lấy cánh tay ép vào trong nhà.
Tôi đang bận giải quyết việc của mẹ chồng, không chú ý tới đôi môi đang nhếch lên của Hạ Minh phía sau lưng.
Mẹ chồng một mạch kéo tôi vào trong bếp, sau đó bảo người giúp việc chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho Hạ Minh.
“Mẹ.”
Tôi chột dạ.
Mẹ chồng trừng mắt nhìn tôi, sau đó quay người lại lấy từ trên bàn bếp một bát nước đen sì, đặt trước mặt tôi.
“Mẹ, đây là cái gì?”
Giọng nói lạnh lùng.
“Thuốc, cho cô bồi bổ thân thể.”
“…”
Tôi lờ mờ đoán ra công dụng của bát thuốc này.
Có lẽ nhìn ra sự ghét bỏ của tôi, mẹ chồng tôi bày ra biểu cảm đắc thắng: “Trần An An, mặc dù cô đã ng.ủ với con trai tôi, vậy đương nhiên cô phải trả một cái giá xứng đáng, không thể chỉ ng.ủ không. Tôi nghĩ rồi, nhà họ Hạ chúng tôi hiện tại cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu duy nhất một đứa cháu trai.”
Vô lý dữ trời?
“Đương nhiên tôi cũng sẽ không b.ạ.c đãi cô.”
Ha, mẹ chồng thật tốt.
“Không thì hãy bồi thường số t.i.ền mà nhà họ Hạ chúng tôi nuôi cô với những tổn thất về thể x.ác của con trai tôi.”
Tôi?
Thật quá đáng.
Bắt nạt người khác quá đáng, tôi tức giận, cầm bát thuốc trước mặt bà ấy uống hết trong một ngụm.
“Mẹ, con uống xong rồi.”
Mẹ chồng tôi hài lòng gật đầu, nhưng nụ cười trong mắt bà ấy có chút kỳ lạ, tôi chưa kịp nghĩ gì thì đã bị đẩy vào phòng ngủ.
Nửa giờ sau, thuốc trong cơ thể tôi bắt đầu phát huy tác dụng, lúc này tôi mới hiểu tại sao mẹ chồng tôi lại nở nụ cười kỳ lạ đó.
Sau khi Hạ Minh tắm xong, tôi vẫn đang chết đứng ở chỗ cánh cửa phòng bị khóa.
Hu hu.
Một luồng khí nóng phả ra từ phía sau, Hạ Minh dễ dàng ép tôi vào cửa phòng.
“Hạ Minh, muộn quá rồi, anh làm việc vất vả như vậy, nên nghỉ ngơi sớm chút ha?
Hạ Minh hôn tôi, giọng nói dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước: “An An, những lời anh nói với em anh nhớ rất rõ, một chữ cũng không quên.”
“…”
“Anh nói rồi, tối nay em trốn không thoát.”
艹!
Hơn mười năm sống ở nhà họ Hạ, tôi dường như đã sống trong trạng thái cô đơn.
Tôi vốn cho rằng bản thân hiểu rất rõ từng người trong nhà họ Hạ, nhưng cuối cùng, gã hề hóa ra lại chính là bản thân tôi.
Hu hu.
…
______________
Chương 10
Chớp mắt đã hơn một tháng trôi qua, cuộc sống của tôi đã có những thay đổi rất lớn kể từ đêm tôi ng.ủ với Hạ Minh.
Hạ Minh cho tôi vào làm ở tập đoàn Hạ Thị, trở thành thư ký riêng của anh ấy, quả thật rất riêng, hai mươi bốn giờ chờ lệnh, ban ngày ở công ty giúp anh ấy xử lý một số văn kiện, ban đêm về nhà vẫn còn tiếp tục bị anh ấy chèn ép.
Mẹ chồng tôi cũng không nhàn rỗi, mỗi đêm bà ấy tươi cười bưng cho tôi một bát thuốc bắc, chỉ là…ý nghĩ muốn có cháu trai hiện rõ trên mặt.
Tôi chưa bao giờ thấy bà ấy mong muốn một điều gì đến như vậy.
Nếu lúc đầu bà ấy cũng kiên trì đuổi tôi đi như vậy thật tốt.
Tình cảm giữa tôi và Hạ Minh dường như cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Chúng tôi nắm tay đi dạo trên những con phố nhỏ, sau khi kết thúc công việc sẽ đến rạp chiếu phim xem phim, cùng nhau trải nghiệm những món ăn ngon khuất trong những con hẻm…
Cả tôi và Hạ Minh chưa từng nói hai chữ “thích” hay “yêu” với đối phương, nhưng dường như cả hai vẫn ngầm hiểu.
Đến cả hai chữ ly hôn, cũng chỉ những lúc tôi ngẩn ngơ mới nghĩ đến nó.
…
Hôm nay, chúng tôi đến viện điều dưỡng để đón cha chồng tôi về nhà.
Bởi vì có một số th.ủ t.ục cần phải xử lý, hơn nữa viện điều dưỡng này tôi cũng đã từng đến rất nhiều lần, quen biết các bác sĩ và y tá ở đây nên đương nhiên đảm nhận công việc này.
Khi tôi xử lý xong các thủ tục quay về, nghe thất tiếng của cha chồng tôi:
“Hạ Minh, con định khi nào nói với An An, An An là một cô gái tốt, con như này là không công bằng với con bé.”
“Cha, chuyện này con sẽ tự xử lý, con sẽ cho cô ấy một câu trả lời.”
“…”
Những tờ đơn trong tay tôi bị tôi b.ó.p chặt đến mức biến dạng.
Tôi lặng lẽ rời đi, không để cho người ở bên trong biết.
Tôi ngồi trên chiếc ghế dài trong viện đi.ề.u dưỡng, ôm tim, cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Kết cục này tôi đã sớm lường trước, nếu không ngay từ lúc đầu tôi đã không có ý định ly hôn với Hạ Minh.
Đúng như lời bạn thân tôi nói, Hạ Minh xuất sắc như vậy, anh ấy có quyền lựa chọn cuộc đời mà anh ấy muốn, dựa vào đâu mà bị tôi tr.ó.i buộc.
Sẽ có một ngày, Hạ Minh xuất sắc sẽ gặp một cô gái xuất sắc như anh ấy, anh ấy sẽ động lòng, sẽ tỉnh ngộ, sẽ nhận ra, a, hoá ra anh ấy đối với Trần An An không phải là thích, đó chỉ là sự giao phó mà thôi.
Tôi chỉ muốn rời đi trước khi cuộc hôn nhân này kết thúc, hoá ra muốn rời đi lại khó như vậy.
Đó là Hạ Minh, là chàng thiếu niên vào đêm đầu tiên tôi ở nhà họ Hạ, bất lực không dám ngủ trong góc tường đã trèo cửa sổ vào, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, nói: “Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Khi bọn họ gọi tôi là đứa trẻ m.ồ c.ôi không cha không mẹ, anh ấy sẽ đẩy đối phương xuống đất đ.á.nh cho một trận, hàng năm vào ngày dỗ của cha mẹ tôi, anh ấy sẽ dẫn tôi lên chùa thắp đèn Trường Minh, khi tôi bị b.ệ.nh anh ấy sẽ thức trắng đêm trông chừng tôi giống như lời anh ấy hứa lúc nhỏ…