Em Là Trung Tâm Thế Giới Của Anh! - Chương 8: Em nghe anh nói là bạn gái (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
189


Em Là Trung Tâm Thế Giới Của Anh!


Chương 8: Em nghe anh nói là bạn gái (4)


Edit: V.O

Cố Nan Vong không nói chuyện với Tô Ý Niệm, hai người bọn họ không mở miệng, Lục Vũ Phong càng không dám nói, lúc này không khí đã xuống mức đóng băng, cậu cũng không muốn thêm sương trên băng.

Mười phút sau.

Cố Nan Vong nhấc chân rời đi, bọn họ cứ lẳng lặng nhìn đối phương mười phút như thế, không nói câu nào, thật sự không thể không bội phục tình hình giữa hai người Cố Nan Vong và Tô Ý Niệm.

Lục Vũ Phong nhìn Tô Ý Niệm ở phía sau, rồi đi theo Cố Nan Vong.

Đợi Cố Nan Vong đi rồi, Tô Ý Niệm mới nhẹ nhàng thở ra.

Vừa rồi bọn họ lại nhìn đối phương như vậy, nhìn thật lâu?

Một câu cũng không nói, nếu Lục Vũ Phong ở giữa không thường xuyên nói chen vào một câu, có thể cô sẽ bị trời nóng làm chết cóng.

Cũng không cần đợi tới mùa Đông.

Cố Nan Vong trở về ký túc xá, sau đó bắt đầu chờ cuộc gọi.

Anh biết sau khi thành tích được công bố, cô chủ nhiệm sẽ gọi điện thoại cho anh, cho nên anh thường xuyên nhìn lướt qua màn hình điện thoại, xem có cuộc gọi không.

Thật ra lần này anh tham gia cuộc thi Olympic Toán, cũng chỉ muốn tìm chút tin tức về mẹ.

Anh muốn biết, là cái gì có thể khiến mẹ từ bỏ anh và Giai Giai, nếu không vì ba ngoan cố, cái nhà này cũng sẽ không thành hình dạng hiện tại.

Lục Vũ Phong nhìn Cố Nan Vong đứng bên ngoài cửa sổ, chắc hẳn anh lại nhớ tới mẹ anh?

Chuyện của Cố Nan Vong, Lục Vũ Phong cũng biết, cậu đã quen biết Cố Nan Vong từ thời Sơ trung.

Khi đó cậu học Sơ nhị (năm thứ hai Sơ trung), Cố Nan Vong học Sơ tam (năm thứ ba Sơ trung).

Sơ nhị có một tiết thể dục tự do, mà vừa vặn Sơ tam cũng có.

Quan hệ giữa giáo viên thể dục của hai lớp bọn họ vô cùng tốt, chính xác mà nói, cậu quen Cố Nan Vong ở tiết học thể dục đó.

Bởi vì hai lớp đều học thể dục ở cùng một sân, vừa vặn, giáo viên thể dục lớp Cố Nan Vong có việc, mới kêu giáo viên thể dục lớp Lục Vũ Phong hướng dẫn giúp, bởi vì vật liệu học thể dục tương đối nhiều, cho nên nhờ hai người đi lấy.

Lúc đó Lục Vũ Phong xung phong nhận việc, giơ tay ý nói để cậu đi, nhưng chỉ có một mình cậu hoàn toàn không bưng được nhiều như vậy, không biết tên quỷ nào ở lớp hai Sơ tam bán đứng Cố Nan Vong, vội vàng nói “Thầy ơi, Cố Nan Vong muốn đi.”

Lúc Sơ trung, ngay từ đầu Cố Nan Vong đã ít nói trong lớp, bạn bè chơi thân với anh cũng không nhiều.

Cảm giác đầu tiên mà Cố Nan Vong khiến cho Lục Vũ Phong cảm nhận được chính là cao lãnh.

Người này đa mưu túc trí, không phải là đối thủ của Lục Vũ Phong.

Có thể là Lục Vũ Phong không quen nhìn vẻ mặt của Cố Nan Vong, Cố Nan Vong mãi nhìn cậu như thiếu anh trăm vạn.

Một người khó tiếp cận như vậy, không biết sao sau này lại chơi thân với anh.

Chơi đã được nhiều năm.

Lục Vũ Phong nhìn tên hiện lên trên điện thoại, “Cô Trần”, cầm lấy điện thoại đưa cho Cố Nan Vong.

“Này, cô Trần gọi, chắc hẳn lần này sẽ có tin của mẹ anh.” Cố Nan Vong xoay người, cuối cùng cuộc gọi anh chờ đợi cũng đến rồi.

Anh xoay người nhận điện thoại: “Alo, chào cô Trần, em là Cố Nan Vong.”

Lục Vũ Phong sớm đã quen thái độ của anh, dieendaanleequuydoon – V.O, nếu Cố Nan Vong nói cám ơn với cậu, vậy mới không phải là Cố Nan Vong.

“Nan Vong à, là như vậy, phần thưởng đứng nhất cuộc thi Olympic Toán lần này, em tự đến văn phòng cô Hồ Lam Hỉ xem đi, tạm thời cô không đi được, em biết đường không?”

Trần Lập nhìn vài học sinh không ra gì trước mặt, hơi khó giải quyết, nào có dáng vẻ học sinh Đại học, còn không bằng một nửa Cố Nan Vong.

Nhìn tóc này, nhuộm màu phân vàng còn tạo kiểu.

Cố Nan Vong vừa nghe phải tự mình đi tìm cô Hồ, cho dù Trần Lập không bận, anh cũng sẽ không thể kêu cô dẫn anh đi: “Không sao, mình em tự đi được rồi.”

Trần Lập nghe lời Cố Nan Vong nói, lập tức quay đầu nói với mấy nam sinh trông có vẻ vô học này: “Các cậu xem, Cố Nan Vong người ta có giáo dục, nhìn lại bản thân các cậu xem, tóc này là gì đây.”

Trần Lập sờ sờ cái đầu như màu phân vàng, nhưng sau một giây nam sinh đó đã né đi, ánh mắt còn có vẻ khó chịu.

Trần Lập không thể không quan tâm, thân là cô chủ nhiệm, đây là Đại học, nhưng học sinh gây chuyện ở ngoài trường, cô phải quan tâm.

“Ơ, cậu còn biết tránh à?”

“Sao lúc cậu đánh nhau lại không thấy cậu tránh chứ?”

Trần Lập nhìn vết thương trên mặt Sơ Tương Kiến, tuy tên nhóc này lớn lên cũng đẹp trai, so với Cố Nan Vong cũng không kém, nhưng, sao nhân phẩm lại thua nhiều vậy?

“Không muốn tránh.”

Sơ Tương Kiến lạnh lùng nói.

Trần Lập không biết mình chưa cúp điện thoại, cho nên màn hình luôn hiển thị còn đang trong cuộc gọi.

Đầu kia điện thoại, Cố Nan Vong nghe rõ ràng cuộc đối thoại giữa bọn họ.

“Không muốn tránh?” Trần Lập thật sự không hiểu, bây giờ học sinh Đại học đều bắt đầu anh hùng cứu mỹ nhân sao?

“Cậu mới năm nhất, học anh hùng cứu mỹ nhân làm gì, không biết lo học tập à?”

Lo học tập?

Đây không phải là từ nên có trong từ điển của Sơ Tương Kiến.

“Học giỏi thì có ích gì? Học giỏi con gái cũng không coi trọng, học giỏi có thể có cơm ăn à?”

Ngay từ đầu, cậu từng là người có thành tích tốt nhất lớp, nhưng cũng vì cô gái đó, cậu bắt đầu phản nghịch, biến thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Sơ Tương Kiến cười khinh thường: “Cô, đừng áp đặt tư tưởng lạc hậu này lên bọn em.”

“Đồng nghĩa, bản thân mình không muốn cũng đừng ép người.”

Trần Lập không biết Sơ Tương Kiến còn có thể nói ra lời như vậy, lời này không giống như từ miệng cậu ra.

Nói hết lời, Sơ Tương Kiến để lại cho cô một bóng lưng, cô lại không dám làm gì tên nhóc đó, lại cứ để cậu ta đi như vậy?

Đột nhiên cô nhớ tới gì đó, nhìn điện thoại, mới phát hiện chưa ngắt cuộc gọi với Cố Nan Vong.

Cô cầm điện thoại lên, tiếp tục nghe: “Thật ngại quá Nan Vong, cô bị tên nhóc Sơ Tương Kiến kia làm tức giận đến mức hồ đồ rồi.”

Cố Nan Vong cười cười, thật ra nghĩ đến lời Sơ Tương Kiến nói, học giỏi thật sự không có tác dụng gì, nếu lúc trước không vì thành tích Toán của mẹ tốt, ba anh cũng sẽ không coi trọng bà, rồi cũng bỏ bà.

“Không sao đâu cô, em cảm thấy lời cậu ấy nói cũng không phải không có đạo lý.”

Trần Lập nghe thấy Cố Nan Vong nói như vậy, lập tức đổi lời: “Nan Vong, em đừng để lời tên nhóc đó vào lòng, em phải lo học tập.”

Dù sao học tập, mới là vương đạo.

Cố Nan Vong cúp điện thoại, nghe xong câu nói của Sơ Tương Kiến, đúng thật là anh muốn làm quen với Sơ Tương Kiến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN