Em muốn làm vợ của anh-Minado7 - Chương 82: Xông Vào
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Em muốn làm vợ của anh-Minado7


Chương 82: Xông Vào


” Cháu à cháu thấy thế nào rồi?” Bà cụ cùng một thanh niên dìu Tuyết Nhi núp vào đằng sau một góc cây lớn.

Hạ Tuyết Nhi bị đánh vào sau lưng nên rất đau nhức. Bà cụ xem thử phần lưng của cô thì thấy nó đang sưng tấy lên.

” Cháu cố chịu một chút nhé, lúc này bà không thể đưa cháu đến bệnh viện được.”

” Bà ơi bà có thấy cái chị mặc áo màu xanh rêu ở đâu không?”

Tuyết Nhi lo lắng cho chị Diệp, cô cũng không biết chị ấy có đang ổn hay không.

Bà cụ nhìn Tuyết Nhi mà lắc đầu ” Bà không biết nữa, mắt bà kém nên không nhìn rõ được.”

Đúng lúc ấy có ba chiếc ô tô chạy đến, chiếc đầu tiên là siêu xe màu đen với khung cửa mở nghiêng. Tạ Đình Phong oai vệ bước xuống theo sau là mười vệ sĩ cấp cao, vài người tò mò liền đưa mắt nhìn xem nhưng cảnh tượng hỗn loạn vẫn chưa thể chấm dứt.

Đình Phong sắc mặc rất băng lãnh, anh tiến đến đám đông và ánh mắt không ngừng tìm kiếm một người.

” Tất cả mau dừng lại, tôi là chủ tịch của Long Dean.” Đình Phong thét lên.

Nhưng hai bên đang đánh nhau rất dữ, tiếng khóc, tiếng la hét inh ỏi nên chẳng ai để ý đến lời nói của Đình Phong.

” Chủ tịch cẩn thận.” Một vệ sĩ liền giúp Đình Phong né sang bên.

Đình Phong quan sát cảnh tượng hỗn loạn, anh nhận ra là không thể ngăn cản sự việc nếu như không tóm được tên cầm đầu của băng đảng này.

” Các anh hãy giúp tôi xử lý đám côn đồ kia.” Đình Phong ra lệnh cho các vệ sĩ.

” Vâng.”

Thế là mười vệ sĩ nhào vô tấn công đám áo đen của bọn gian hồ.

Đình Phong quan sát một lược để xem xét, cuối cùng anh nhìn thấy một gã, tay chỉ tay, mắt lườm mắt, hắn đang đứng một bên để la hét, tên này xem ra chính là tên cầm đầu. Tạ Đình Phong lập tức tìm cách tiếp cận hắn nhưng khi anh xông vô thì dĩ nhiên bọn chúng liền nhào tới đánh, Đình Phong biết võ thuật nên anh đã ra đòn chống chả.

Tuyết Nhi đang được bà cụ ôm lấy nhưng cô rất lo cho chị Diệp, mồ hôi từ trán cô tuôn ra ướt sẫm vì cơn đau đang tăng dần nếu như không được chữa trị gắp. Tuyết Nhi không nghĩ đến bản thân, cô cố gắng nhích người khỏi bà cụ rồi nhìn ra bên ngoài.

Chị Diệp lúc này vẫn ngồi im re không cựa quậy trong thùng rác, nhưng khổ thay nó hôi quá chị sắp chịu hết nổi nên đành ló mặt ra để mà hít thở. Khi chị ló ra thì vô tình chị nhìn thấy ” Tạ Đình Phong?”

Đình Phong một tay túm lấy tên gian hồ và tay còn lại liên tục ra đòn, anh đạp một cái vào tên này rồi xoay người đạp một cái vào tên khác.

Chị Diệp ngỡ ngàn quan sát, xem ra chị đã bấm đúng số cho anh ta ” Anh ta giỏi thật, đến đánh nhau cũng rất ngầu, thảo nảo Tuyết Nhi lại thích Tạ Đình Phong đến vậy?”

Đám đông bọn côn đồ bị đánh tơi tả, cảnh hỗn loạn dần dần có chỗ trống. Tên cầm đầu híp ánh mắt nhìn gã thanh niên đang ra tay với đàn em của hắn, trong lòng vừa tức giận lại vừa có chút hưng phấn ” Ngon nhỉ?” Hắn thốt lên rồi liếc mắt sang một tên bên cạnh.

Tên đó áp sát tay vào túi quần rồi từ bàn tay ấy liền phóng ra một con dao nhọn.

Tuyết Nhi đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn xung quanh để tìm chị Diệp, nhưng không ngờ cô lại nhìn thấy Đình Phong. Đột nhiên tim cô nhói lên, một sự sợ hãi xuyên thấu tâm can, có hai ba tên đang dồn về Đình Phong, một gã đang ôm chặt anh từ đằng sau.

” Đình Phong không được.” Tuyết Nhi thốt lên rồi cố gắng đứng dậy.

Bà cụ liền giữ lấy cô ” Cháu à cháu không nên ra đó đâu, nguy hiểm lắm.”

” Cháu phải đi, cháu nhất định phải đi.”

Tuyết Nhi gạc tay bà cụ rồi cố sức chạy ra đám đông.

Chị Diệp nhìn thấy Tuyết Nhi nên kêu lên ” Tuyết Nhi! Tuyết Nhi.”

” Trời ơi con bé chạy đi đâu vậy?” Chị lo lắng khi thấy cô ấy nhào vào cuộc ẩu đả.

Chị Diệp chăm chú nhìn theo Hạ Tuyết Nhi, trời đất thì ra cô ấy đang chạy về hướng của Tạ Đình Phong ” Con bé này nó điên rồi hay sao? Thiệt là…còn bảo muốn ly hôn thế mà thấy anh ta là đã vội chạy tới.”

Chị lo lắng không yên nên đã trèo ra để ngăn cản Tuyết Nhi, đàn ông đang đánh nhau mà con bé chạy đến thì rất nguy hiểm hơn nữa còn bị thương thì phải làm sao.

Chị nhảy cái ạch xuống đất, chân hơi tê nên nhăn mặt một cái, không mất thời gian chị ngẩn lên rồi lớn tiếng gọi ” Tuyết Nhi! Tuyết Nhi à…em đừng có sang đó nguy hiểm lắm.”

Tuyết Nhi chẳng nghe thấy tiếng chị gọi mà cứ tìm cách nhào đến chỗ của Đình Phong. Cô bị hất va hất lại, động chúng vết thương Tuyết Nhi chau mày đau đớn nhưng cô cố cắn răn để chen qua chỗ của anh ấy.

Chị Diệp tức quá kiếm đại một cái cây rồi nhào vô ” Bọn chết tiệt kia hãy đợi đấy, ta đến đây..”

Chị xông vô đập đập tứ tung, gã bị chị đập trúng trừng mắt tiến đến làm chị sợ quá mà thét lên ” Đừng qua đây, tôi bảo anh đừng qua đây kia mà….Á…”

Nhưng đúng lúc ấy vệ sĩ của bên Đình Phong đã kéo chị sang bên rồi đánh với gã kia, chị Diệp hú vía vì đây là lần đầu tiên chị cầm gậy đánh nhau đấy, bất giác lại nhớ đến Tuyết Nhi, chị lặp tức lấn đến chỗ cô ấy.

” Đình Phong!” Tuyết Nhi thốt lên, chỉ còn 3m nữa là cô đến được chỗ của anh. Thế nhưng cô lại bị ngã úp xuống, bàn tay bị dẫm lên ” Á…”

Đình Phong đang đánh nhau với ba bốn tên, anh sắp tiến đến chỗ tên cầm đầu thì đột nhiên quay lại. Đám đông người chen chúc anh không nhìn thấy Tuyết Nhi nhưng lòng anh chợt dấy lên một cảm giác lạ thường, Đình Phong tiến đến chỗ đằng trước và thực sự linh cảm của anh đã cho anh gặp được Tuyết Nhi.

” Cô không sao chứ?” Một ông chú đỡ Tuyết Nhi đứng lên.

” Tuyết Nhi!” Đình Phong chỉ còn cách cô 1m.

Tuyết Nhi rớm nước mắt, cô cố gắng chạy đến bên anh. Đình Phong vừa tiến đến lại vừa phải đánh trái đánh phải, bọn côn đồ rất đông, anh chỉ sợ Tuyết Nhi bị nguy hiểm, lấn tới lấn lui cuối cùng Tuyết Nhi cũng chạy được đến chỗ của Đình Phong, sắc mặt cô lúc này rất nhợt nhạt, từ trong đáy mắt hiện lên sự lo lắng:

” Đình Phong anh đừng đánh nửa, mau ra khỏi chỗ này đi.”

Đình Phong một tay ôm lấy Tuyết Nhi vào lòng và tay còn lại thì ứng đòn để che cho cô, anh tranh thủ nói với cô ” Em có sao không?”

Tuyết Nhi lắc đầu ” Em không sao?”

” Mau chạy ra xe của anh đi, ở trong xe em sẽ an toàn hơn.”

” Anh đi với em nhé.” Tuyết Nhi nắm lấy tay của Đình Phong.

Đình Phong đặt hai tay lên má của Tuyết Nhi ” Tuyết Nhi em nghe này, giờ anh có việc phải giải quyết ở đây nên em hãy vào xe đợi anh được chứ.”

” Nhưng bọn côn đồ cầm gậy gộc còn anh thì chỉ tay không, anh sẽ bị thương mất.” Tuyết Nhi khóc rồi nói với anh.

” Anh sẽ không sao, em mau đi đi.”

” Không em không đi, có đi thì chúng ta cùng đi.”

” Chủ tịch cẩn thận.” Vệ sĩ thốt lên.

Đình Phong xoay ra sau và dơ một tay lên cao, cây gậy đập vào cánh tay anh mà gãy làm đôi. Đình Phong nhíu mày rồi đấm vào mặt tên kia khiến hắn phải ngã nhào.

” Đình Phong anh bị thương rồi.” Tuyết Nhi khóc nức.

” Anh mau đi với em, đừng đánh nữa.” Tuyết Nhi kéo tay của Đình Phong. Nhưng đây là chuyện liên quan đến Long Dean, Đình Phong không thể khoanh tay đứng nhìn, nếu không ngăn cản thì mọi chuyện sẽ càng tồi tệ.

Đình Phong dựt tay lại rồi kêu một vệ sĩ ” Anh Trần mau giúp tôi đưa cô gái này ra xe.”

” Vâng.”

Vệ sĩ liền tiến đến kéo Tuyết Nhi ra xe, nhưng cô ấy không chịu đi ” Đình Phong em không đi, Đình Phong…”

Tuyết Nhi kêu la, cô chống cự nên vệ sĩ khó lòng mà đưa cô ra khỏi đám đông vì anh ta còn phải giúp cô tránh đòn. Tuyết Nhi luôn nhìn về hướng của Đình Phong, đột nhiên mắt cô nhướng lên, cô cắn vào tay vệ sĩ rồi chạy thật nhanh đến sau lưng của Đình Phong, cô dang hai tay để che cho anh…

Đình Phong giật mình quay lại khi có một tên đang cầm dao xong tới…

Bụp.

Tên cầm dao bỗng ngã lăn xuống đất vì bị đập vào đầu từ đằng sau, chị Diệp tay run run cũng may chị ấy đến kịp nếu không Tuyết Nhi đã bị một nhát dao.

” Tuyết Nhi em…” Đình Phong chưa kịp nói hết thì cô ấy đã ngất đi.

” Tuyết Nhi !” Chị Diệp chạy đến.

Đình Phong bế cô trên tay chạy ra xe, Chị Diệp cũng lật đật chạy theo ” Anh Trần hỗ trợ cho tôi.”

Vệ sĩ Trần bám theo để giúp Đình Phong thuận tiện đưa Tuyết Nhi ra xe. Chị Diệp vội vã mở cửa, Đình Phong bế Tuyết Nhi lên rồi đưa chìa khóa cho Dương Diệp.

” Cô biết lái xe chứ?”

” À tôi..tôi biết.”

” Hãy đưa cô ấy đến bệnh viện, tôi thấy sắc mặt cô ấy không tốt, chắc chắn là cô ấy đã bị đau phiền cô chăm sóc cô ấy.”

Chị Diệp cầm lấy chìa khóa ” Vậy anh thì sao?”

” Tôi giải quyết xong chuyện ở đây thì sẽ đến ngay.”

Chi Diệp bậm môi một cái rồi gật đầu.

Đình Phong trước khi đi có nhìn lại Tuyết Nhi, lòng anh rất đau khi cô ấy đã làm chuyện đó, anh sẽ phạt cô ấy vì hành động ngốc nghếch lúc nảy, anh nhất định sẽ trừng phạt cô ấy.
—-
Sau đó Đình Phong cũng đã khống chế được tên cầm đầu, anh dùng một giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng không thiếu tính đe dọa:

” Ai sai các anh làm chuyện này?”

” Là tập đoàn Long Dean.”

” Tôi chính là chủ nhân của Long Dean đây.”

Tên cầm đầu nâng mắt ” Anh..anh là chủ tịch Tạ.”

” Rốt cuộc các anh đã nhận chỉ thị từ ai.”

” Chúng tôi được một người bí mật nhờ vã, và chỉ biết là chỉ thị từ Long Dean.”

” Đến nước này còn dám nói dối sao?” Đình Phong bẻ quặng tay hắn ra sau.

” Tôi nói thật mà…”

” Cảnh sát đây, mau dừng tay lại…”

_ Pằng pằng…pằng ( tiếng súng bắn chỉ thiên vang lên.)

” Mau nói cho tôi biết còn không thì tôi sẽ giao anh cho cảnh sát.”

” Xin đừng…”

” Nói.”

” Là Ngô Thị.”

Đình Phong kinh ngạc, anh nhướng mắt vì không thể ngờ đến, tay anh cũng buông lỏng nên tên kia liền nhanh chóng tẩu thoát, đám đàn em của hắn cũng bỏ chạy tán loạn .

” Ngô Thị? Tại sao lại là Ngô Thị?” Đình Phong đảo mắt nhưng nếu đúng là Ngô Thì thì tại sao lại đổ cho tập đoàn Long Dean.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN