Em muốn trốn sao bảo bối - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Em muốn trốn sao bảo bối


Chương 2


Một ngày trước, phía đông Trung Quốc
“các em phải nhớ đi sát theo đoàn vì ngọn núi này là một trong những ngọn núi hoang sơ nhất ở nước ta”. Một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi đẩy gọng kính trên sống mũi cao lên, quay qua nhìn đoàn thanh niên trẻ tuổi đang rất háo hức bên cạnh.
“Vâng thưa giáo sư!” Mọi người gật đầu đồng thanh đáp.
“Còn nữa, những thứ vật dụng y tế cần thiết các em đã mang theo đủ chưa?” Giáo sư Trần vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng dặn dò.”Phải biết là nếu có vấn đề gì thì chúng ta cũng có thể sơ cứu ngay lập tức”.
Mọi người lật đật kiểm tra lại đống hành lý trên balo mình, một cô gái với mái tóc đen óng ả quay qua nói với cô gái bên cạnh.
“Hzzzz giáo sư lại đang làm nghiêm trọng hóa vấn đề a”. Tiêu Ngọc Dạ Nguyệt đang kiểm tra balo thì ngẩng đầu lên nhìn bạn mình.
“Giáo sư không có lo lắng không đâu, em nên biết là rừng rậm hoang sơ thường có những thứ nguy hiểm chưa được khám phá mà”.
“Hzzz vậy thì tại sao còn bắt tụi mình phải khổ sở leo lên như vậy a”. Lý Vân Nhi chu miệng tỏ vẻ bất mãn dù đã buộc tóc lên nhưng có vẻ trời quá nóng làm cho cô nàng cứ quẹt mồ hôi trên mặt, gương mặt trái xoan thanh tú càng lúc càng ửng hồng.
“Chưa được khám phá tức là chưa có ai nghiên cứu kĩ về nó, có nghĩa là có thể có khả năng những dược liệu quý sẽ có ở đây”. Dạ Nguyệt lắc đầu thán phục tài ca thán của bạn mình. Ngược lại Vân Nhi, Dạ Nguyệt đang cảm thấy cực kì háo hức, bởi vì cô thật sự rất thích các loại thảo dược, nhất là những loại thảo dược quý hiếm chưa được tìm thấy.
“Em đang thực sự cảm thấy hối tiếc vì đã đi theo ngành này, biết vậy hồi đó không nghe lời phụ mẫu mà đi theo ngành kiến trúc mình thích nhất rồi”. Vân Nhi thở dài ngao ngán rút khăn tay ra lau mặt đầy mồ hôi của mình.
Vân Nhi có một gương mặt xinh đẹp thanh tú, làn da trắng hồng, cao khoảng 1m63, toát ra một vẻ đẹp thuần khiết khiến các chàng trai phải quay đầu nhìn lại mà mê đắm.
Ngược lại, Dạ Nguyệt không xinh đẹp, cô chỉ là một cô gái với vẻ đẹp bình dị và có duyên, đôi mắt đen sâu hút bị che chắn bởi cặp kính cận cho nên chỉ có thể nhìn thật gần và ngắm thật lâu mới có thể nhận ra, mái tóc nâu đen dài qua vai hơi xoăn ở phần đuôi tóc cùng làn da trắng hồng, cô có dáng người nhỏ con chỉ cao khoảng 1m53 nên thoạt nhìn người ta sẽ tưởng cô ấy chỉ mới là học sinh trung học.
“Đến giờ rồi các em, chúng ta khởi hành thôi”. Giáo sư Trần quay xuống cả đoàn hô to rồi quay qua bắt đầu dẫn đầu đoàn người đi xuyên vào trong cánh rừng rậm.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN