Em muốn trốn sao bảo bối
Chương 28
Còn về Dạ Nguyệt, cô có ấn tượng rất rốt với Dương Ngọc Linh. Cô cảm thấy người con gái này vừa xinh đẹp lại vừa hiền lành tĩnh lặng. Tất cả những cử chỉ và cảm xúc đều là thật sự đơn thuần và thánh thiện, chứ không phải giả dối hay cao ngạo như những người cô từng tiếp xúc qua trong trường học, dĩ nhiên Lý Vân Nhi cũng giống vậy nên hai người mới thân với nhau được. Còn về người đàn ông là vị hôn phu của Dương Ngọc Linh, Dạ Nguyệt không để ý nhiều nhưng ấn tượng ban đầu của cô là người này không thể đụng vào, anh ta là một người nguy hiểm. Theo suy nghĩ của Dạ Nguyệt nguy hiểm ở đây chính là cảm giác bức bách không an toàn.
Mọi người được sắp xếp chỗ nghỉ ngơi trên tầng hai, Dạ Nguyệt và Vân Nhi ở chung một phòng, phía trái là phòng của Dương Hoàng Trí, phía phải là phòng của Lăng Chi Hiên, đối diện là phòng của Tề Mạc Thông. Mỗi phòng đều rất rộng giống như phòng tổng thống của một khách sạn đạt chuẩn năm sao quốc tế. Bên trong có một lò sưởi cổ kính, một chiếc giường rộng hai mét theo kiểu công chúa, một bộ ghế sa lông màu tối, một tủ quần áo cổ kính được âm vào tường, một cánh cửa cổ kính là lối vào phòng tắm và một ban công phía ngoài.
“Woa đẹp quá” Dạ Nguyệt vừa quan sát xung quanh vừa cảm thán.
“Phòng này còn đẹp hơn phòng tổng thống nữa” Lý Vân Nhi không phải là chưa ở biệt thự bao giờ, ngôi nhà hiện tại của cô cũng là biệt thự, chỉ là cô chưa từng ở trong một căn biệt thự được xây dựng theo phong cách cổ điển Anh mà thôi. Còn Dạ Nguyệt thì khỏi cần phải nói, đây là một thế giới vô cùng xa lạ với cô. Nhưng cho dù là vậy, nếu chỉ ở chơi mấy ngày thì cô còn cảm thấy vui vẻ, chứ bắt cô sống cả đời ở cái nơi rộng lớn lạnh lẽo này thì cô thà ở trong nhà hay ở trong căn hộ chung cư nhỏ bé của cô còn hơn.
Dạ Nguyệt ôm Tuyết Lang kéo rèm, mở cửa kính định bước ra ngoài ban công hóng mát. Đột nhiên Tuyết Lang vẫy vẫy đuôi “ngao ngao…”. Dạ Nguyệt quay qua chỗ Tuyết Lang đang nhìn thì Thấy Lăng Chi Hiên cũng đang đứng ngoài ban công.
“Chào anh” Dạ Nguyệt đi về phía Lăng Chi Hiên, hai ban công chỉ cách nhau một bước chân.
Lăng Chi Hiên cũng bước về phía Dạ Nguyệt, đưa tay ra sờ sờ đầu Tuyết Lang. Anh ra đây cốt là để quan sát hoàn cảnh xung quanh, thói quen của anh là ở bất cứ đâu cũng sẽ tìm kiếm đường phụ thoát thân đề phòng trường hợp bất trắc. Một phần cũng là để xem có thể thấy phòng bên kia không, chủ yếu cũng là vì muốn đảm bảo Dạ Nguyệt cũng phải ở trong tầm quan sát của anh. Từ lúc bị thương rồi ở cạnh nhau đến giờ hình như anh tự nhiên đã hình thành một thói quen mặc định, đó là lúc nào cũng phải nhìn thấy Dạ Nguyệt trong tầm mắt anh mới cảm thấy yên tâm.
Hai người yên lặng không nói gì, nhưng không khí vẫn vô cùng thoải mái không ngượng ngùng. Lúc ở nhà cả hai cũng như vậy dù rất ít nói chuyện cùng nhau nhưng việc ở bên cạnh nhau dường như đã bắt đầu trở thành thói quen. Quan trọng là bắt đầu cảm thấy điều đó là lẽ đương nhiên, hai người có thể như vậy cùng nhau ở chung một chỗ suốt ngày cũng không cảm thấy nhàm chán và vô vị.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!